“Đại ca, đám người Mike kia ầm ï đòi đến Trung Quốc, anh xem...”
Trần Vũ còn chưa nói xong, Lý Phù Sinh đã cắt ngang: “Không cần đâu, chút chuyện nhỏ này không cần huy động nhân lực, đến lúc đó đi Nhật Bản sẽ cho bọn họ tham gia.”
“Vâng” Trần Vũ gật đầu, trên mặt hơi đau buồn, nhưng càng giận dữ hơn: “Thăng con hoang Kawano Ichiro này, em phải dùng đầu của anh ta làm bô tiểu mới được.”
Lý Phù Sinh lườm anh ta, không nói gì cả.
Cùng lúc đó, trong khách sạn Hoàng Thành. Kawano Ichiro nháy mắt ra hiệu với nữ thư ký bên cạnh, người kia ngầm hiểu rời khỏi phòng tiệc.
Bạch Quân Nhu thấy thế thì biết lời nói của đối phương không tiện để cho người khác nghe, nên cũng gật đầu với mấy trợ lý bên cạnh. Rất nhanh, trong phòng tiệc rộng rãi chỉ còn lại hai người Kawano Ichiro và Bạch Quân Nhu.
“Ngài Kawano, bây giờ anh có thể nói rồi chứ?” Bạch Quân Nhu vừa nói vừa rót đầy rượu cho đối phương.
Đúng lúc này, Kawano Ichiro đang ngồi đối diện bỗng duỗi tay, sờ bàn tay trắng trẻo mềm mại của Bạch Quân Nhu.
Bạch Quân Nhu phản ứng nhanh nhẹn, rụt tay về. Bấy giờ mới không bị đối phương lợi dụng sàm sỡ. Cô ta bỗng cau mày: “Ngài Kawano, mong anh hãy tôn trọng tôi một chút.”
“Ha ha ha”
Không được sàm sỡ, trong lòng Kawano Ichiro hơi mất mát, nhưng nụ cười trên mặt lại không giảm mà cực kỳ lịch thiệp nói: “Cô Bạch, mong cô hãy tha thứ cho sự đường đột của tôi, bởi vì lần đầu tiên gặp cô tôi đã yêu cô sâu đậm rồi.”
Nghe đến đây, Bạch Quân Nhu suýt nôn ra những thứ mà mình vừa mới ăn. Có điều vì đại cục cô ta đành phải cố nhãn nhịn, thậm chí còn nặn ra một nụ cười: “Ngài Kawano nói đùa rồi, người xuất sắc giống như anh, hẳn là được rất nhiều cô gái yêu thích, nhưng chắc chắn không bao gồm tôi.”
“Không, mấy cô gái đó làm sao có thể so bì với cô Bạch cơ chứ?”
Kawano Ichiro nhớ lại mấy cô gái mà mình từng chơi đùa, rồi so với Bạch Quân Nhu, quả thật không khác gì gà rừng.
Bạch Quân Nhu gượng cười, nghiêm túc nói: “Ngài Kawano, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên quay lại vấn đề chính, bàn về chuyện hợp tác giữa chúng ta thì hơn.”
“Hợp tác ư? Được thôi.”
“Rầm!”
Kawano Ichiro còn chưa kịp nói hết thì cửa chính phòng tiệc đã bị người khác đá văng. Hai bóng người một trước một sau đi vào.
“Mẹ kiếp!” Kawano lchiro không biết hai người đang đi vào nên vẻ mặt chẳng hề vui vẻ. Bởi vì anh ta đang định uy hiếp dụ dỗ người đẹp tuyệt trần Bạch Quân Nhu này, không muốn mình bị người khác quấy rầy. Làm sao có thể không nổi giận cơ chứ?
Bạch Quân Nhu nhướng mày. Tối nay cô ta đã bao trọn khách sạn này, sao lại có người ngoài bước vào thế?
Cô ta đang định đứng dậy thì một người đàn ông mặc áo hoa chỉ vào mặt cô ta quát: “Không phải chuyện của cô, ngồi xuống.”
Bạch Quân Nhu là ai cơ chứ? Là minh châu được nhà họ Bạch nâng niu trong lòng bàn tay, lãnh đạo tập đoàn tài chính Cao Tường, làm sao có thể bị hù dọa một cách dễ dàng như thế?
Cô ta hơi giận dữ chất vấn: “Các anh là ai?”
“Bạch Quân Nhu đúng không?” Một người đàn ông khác đứng trước mặt Bạch Quân Nhu, nhìn cô ta từ trên cao nói: “Sau này sẽ tính sổ chuyện của chúng ta, bây giờ cô đi được rồi đấy”
Bạch Quân Nhu sửng sốt, trầm giọng hỏi: “Anh là ai?”
“Cô không nhận ra tôi, nhưng chắc hẳn cô đã nghe qua tên của tôi rồi nhỉ” Người đàn ông ngậm một điếu thuốc, cực kỳ tự tin nói: “Tôi tên là Lý Phù Sinh.”
“Anh là Lý Phù Sinh ư?” Bạch Quân Nhu bật dậy ngay.
“Không thể giả được.” Lý Phù Sinh rất tự nhiên ngồi xuống ghế, tiện thể bắt chéo chân. Dáng vẻ đó trông cực kỳ hống hách.
“Âm!” Kawano lchiro đứng bên cạnh đập bàn, chỉ vào Lý Phù Sinh quát: “Tao mặc kệ mày là ai, nếu không muốn chết thì cút ra ngoài ngay cho tao.”
“Bốp...”