Chu Hân Minh tan làm về đến nhà thì trông thấy một đôi giày đàn ông.
Lúc này cô ấy mới nhớ ra nhà mình có thêm một người khách trọI
Phòng ngủ dưới tầng một đóng chặt.
Chu Hân Minh nghĩ, kiểu gì cũng phải làm quen với người †a, bèn gõ cửa phòng.
“Cốc cốc cốc..."
“Két” một tiếng, cửa mở.
Một giây sau.
“Tại sao lại là anh?”
“Tại sao lại là cô?”
Lý Phù Sinh và Chu Hân Minh gần như đồng thanh nói.
“Anh chính là bạn của đội trưởng Vương à?” Chu Hân Minh nghẹn lời.
Lý Phù Sinh toét miệng cười nói: “Hóa ra cô chính là chủ nhà xinh đẹp của tôi.”
Chu Hân Minh trừng mắt lườm anh một cái, sau đó lo lắng trở về phòng của mình, lấy ngay điện thoại liên lạc với Vương Chí Viễn.
“Đội trưởng Vương, rốt cuộc chuyện này là sao? Sao tên kia lại là bạn của ông?”
Vương Chí Viễn cười khan một tiếng, giải thích: “Cô yên tâm, bạn tôi là người tốt, chắc chắn hai người sẽ chung sống hòa thuận”
Có quỷ mới tin là có thể chung sống hòa thuận với người đàn ông đó.
Chu Hân Minh mắng thầm trong lòng, ngoài miệng thì nói: “Đội trưởng Vương, ông bảo anh ta kiếm chỗ khác ở đi, tôi không muốn ở chung nhà với anh ta”
“Tiểu Chu à, cô có muốn lập công không?”
Vương Chí Viễn lạnh nhạt hỏi.
Chu Hân Minh ngơ ngác, sao chuyện này lại có liên quan tới việc lập công?
Nhưng cô ấy vẫn bật thốt đáp: “Muốn!”
“Vậy là được rồi, chỉ cần bạn tôi ở chỗ cô thì chẳng bao lâu nữa, chắc chắn cô sẽ lập được công!” Vương Chí Viễn đảm bảo chắc nịch.
Lời này khiến Chu Hân Minh càng thêm hoang mang.
Tên khốn đó sống ở nhà cô ấy thì cô ấy sẽ lập được chiến công ư?
“Tóm lại cô nhất định không được để cậu ta đi, cụ thể thế nào thì sau này tôi sẽ giải thích rõ cho cô biết, tạm thời cứ vậy đã.”
Vương Chí Viễn nói xong cúp máy luôn.
Chu Hân Minh suy nghĩ một lát thì cũng đánh hơi ra được mùi “âm mưu” khác thường!
Rốt cuộc người đàn ông đó là ai?
Chu Hân Minh chuẩn bị tâm lý sẵn sàng xong, thay đồ, đi xuống dưới lầu.
Lý Phù Sinh đang ngồi ườn người trên sô pha, vui vẻ xem †ivi, thấy Chu Hân Minh xuống dưới này, anh lại bắt đầu quan sát cô ấy.
“Nhìn gì?” Chu Hân Minh bất mãn quát.
“Nhìn người đẹp là phạm pháp à?”
Lý Phù Sinh cười trêu, sau đó lấy trong túi ra một xấp tờ một trăm tệ, đưa cho cô ấy: “Đây là tiền thuê nhà một năm, cô đếm đi”
Chu Hân Minh hừ lạnh một tiếng, cầm lấy tiền.
Có tiền không lấy thì là đồ ngốc.
Thế nhưng đếm xong, cô ấy mới phát hiện ra số lượng có vấn đề: “Sao chỉ có mỗi mười ngàn thế này, anh bảo đây là tiền thuê nhà một năm hả?”
“Đúng vậy.”
Lý Phù Sinh nhún vai: “Vương Chí Viễn nói tiền nhà tám trăm một tháng, bao trọn điện nước, một năm là chín ngàn
sáu, bốn trăm tiền thừa thì coi như tôi cho thêm cô.”
“Cái gì! Một tháng chỉ tám trăm thôi ư? Lại còn bao cả điện nước?” Chu Hân Minh kinh ngạc ra mặt.
“Không được à? Vậy tôi không thuê nữal” Lý Phù Sinh nói xong vươn tay ra như thể định lấy lại tiền. Chu Hân Minh cuống quít lùi lại hai bước, cắn răng.
“Tôi cho anh thuê!”
“Cô không cần phải miễn cưỡng đâu, nếu như cô thực sự không muốn cho tôi thuê thì tôi có thể đi kiếm chỗ khác để ở.” Lý Phù Sinh cười hì hì, nói.
Thấy anh được hời rồi còn ra vẻ, Chu Hân Minh tức không để đâu cho hết.
Cô ấy đành phải dùng việc “lập công” để dỗ dành bản thân.
“Tôi có ba điều kiện.” Chu Hân Minh nghiêm mặt nói.
“Cô nói đi, tôi rửa tai lắng nghe đây.” Lý Phù Sinh vừa nói vừa ngoáy tai.
Thái độ rõ ràng là không nghiêm túc! Chu Hân Minh nhìn anh chằm chằm.
“Thứ nhất, phạm vi hoạt động của anh là dưới tâng một, không được tự ý lên tầng hai!”
“Thứ hai, không được hút thuốc trong nhà, tôi ghét mùi khói thuốc!”
“Thứ ba, anh không được nói chuyện này cho bất kỳ ai biết!”
“Hết chưa?” Lý Phù Sinh hỏi.
“Tạm thời chỉ nghĩ ra được vậy thôi.” Chu Hân Minh khẽ đáp.
Lý Phù Sinh đứng dậy, thở dài.
“Mấy yêu cầu cô nói tôi đầu không làm được... Thôi thì tôi đi vậy.”
Nói xong, anh đi vào phòng dọn đồ.
Không ngờ Chu Hân Minh lại buột miệng ngăn lại: “Không được, anh không được đi!"
Nghe vậy, Lý Phù Sinh toét miệng cười một tiếng.
Nhóc con, chẳng lẽ tôi lại không bắt chẹt nổi cô hay sao...