*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: gum7223 💨
Hai lồng bánh bao nhỏ này đúng ra là Diệp Yêu để làm bữa tối cho mình, thêm một bát mì bò, ăn đến sung sướng. Lỡ tay làm hơi nhiều, cuối cùng còn thừa lại hai lồng bánh. Bánh bao này, để lâu thì da bên ngoài sẽ bị cứng, cảm giác ngon miệng sẽ giảm bớt đi nhiều. Bởi vậy, Diệp Yêu trực tiếp mang ra, không có ý định cất đi để bữa sau ăn.
Nhiều năm trước, cô đi du lịch khắp cả nước, không chỉ vì tìm người, mà còn để nhìn xem những mỹ thực khác nhau ở mọi nơi. Diệp gia am hiểu nấu ăn, Bạch Án* chỉ có thể nói là bình thường nhưng bánh bao tam tiên Dương Châu lại vang danh khắp thiên hạ. Diệp Yêu bỏ ra cái giá không nhỏ mới học được bí kíp gia truyền làm bánh bao tam tiên ở quán trà Dương Châu nổi tiếng. Dùng thịt heo và thịt gà cùng măng tươi thái hạt lựu, đây là cách làm bánh bao tam tiên truyền thống, về sau bị Diệp Yêu cải tiến, khi làm bánh bao kiêm luôn phần canh ở bên trong bánh, đầu tiên bỏ vào bên trong bánh một chút sợi mộc nhĩ, khi ăn sẽ cảm giác giòn giòn tươi non. Mặt khác, cô lấy xương gà chế biến thành canh rồi để đông lạnh cắt thành khối nhỏ, mỗi cái bánh bao sẽ được một khối nhỏ canh đông, không cần phải tới khi hấp mới rót canh vào bánh bao, làm như vậy thì bánh bao và canh xương sẽ hòa quện dung hợp lại với nhau.
*Bạch Án là gì thì mình hông biết nên mình sẽ để nguyên văn nhé
Bánh bao nhỏ nhân măng này vị mặn bên trong mang theo một chút vị ngọt, ngon dị thường, món này chính là món chiêu bài trong quán ăn trước kia của cô.
Nhậm Hiểu Đường không kịp chờ đợi nhanh tay kẹp một bánh bao nhỏ, kích thước không lớn, hai ba ngụm là có thể ăn hết.
Còn chưa đưa vào trong miệng, đã ngửi thấy một mùi thơm ngát, là bột mì trải qua lên men sau đó mang hấp phát ra, hình thức tinh xảo đối với nhân loại là dụ hoặc từ thời viên cổ đã ăn vào trong máu. Cắn xuống một phát, xốp, thơm ngọt, giống như có thể cảm nhận được hương vị lúa mạch chìm trong ánh nắng.
Hương theo mà đến, là mùi nước canh hòa đậm vị thịt thơm ngon, tràn ngập toàn bộ khoang miệng. Cô ta còn có thể nếm ra măng tươi thái hạt lựu, thịt heo thái hát lựu thoải mái trơn trượt, cuối cùng, còn có một chút đồ vật giòn giòn sần sật, chắc là mộc nhĩ? Các cấp độ hương vị khác biệt chồng lên nhau, mang đến cho vị giác trải nghiệm mười phần phong phú.
" Bánh bao này cũng quá ngon đi."
Đồ vật trong mồm còn chưa nuốt xuống hoàn toàn, Nhậm Hiểu Đường mặc kệ hấp tấp mở miệng khen, suýt chút nữa bị sặc. Bên cạnh Tiểu Lộ chó chút ghét bỏ cô ta giật giật khăn giấy đưa tới —— cần thiết phải vậy hay không? Đến khi hắn cũng nếm ra hương vị, liền biết được vì sao biểu hiện của Nhậm Hiểu Đường lại khoa trương như thế.
Đây là bánh bao Thần Tiên gì vậy! Là một thẳng nam, ngôn ngữ không phong phú nên đầu óc hắn chỉ cho phép phun ra câu " Ngọa Tào!"* để diễn tả nội tâm kích động của mình.
* mẹ nó.
Diệp Yêu nở nụ cười vui vẻ, ai mà không thích nghe khách hàng của mình khen đâu chứ? Nói thật, những buổi bày bán bữa ăn khuya này có thể so với thời điểm tiếp đãi khách nhân trực tiếp ở quán ăn riêng còn có thể nhiều hơn, thỏa mãn lòng hư vinh của bà chủ như cô. Khách hàng trước kia không phú thì quý, về phương diện ăn nói cũng phải thận trọng, cho dù là cuồng nhiệt yêu thích thì phần lớn là vung tiền để bày tỏ lòng yêu thích, Ách, nghĩ lại như thế cũng thật đáng yêu, cô cũng thích!
" Thích là tốt rồi, mọi người từ từ ăn."
Người của đội hình cảnh vì liên quan công việc mà lúc ăn cơm có thể so sánh với lúc đánh giặc, đợi đến khi Nhậm Hiểu Đường từ trong mỹ thực thực tỉnh lại, muốn hạ đũa tiếp tục dư vị kia một chút, chớp mắt đã phát hiện cái lồng trúc nhỏ trước mắt đã sớm rỗng tuếch.
Nhìn lại các đồng nghiệp, gió cuốn mây bay, ngay cả Đường đội ngày thường tỉnh táo lạnh lùng, đũa trên tay cũng quét qua không ngừng.
Cmn, một đám gia súc!
"Hiểu Đường, mì xào cũng ăn thật ngon." Ỷ vào tốc độ tay cùng miệng ăn nhiều hơn hai cái bánh bao nhỏ nhân măng Tiểu Lộ có chút ngượng ngùng, Tranh thủ thời gian nhìn đến thay đổi trong mắt Hiểu • bất lực • Đường.
" Bà chủ, thêm hai lồng, không, bốn lồng bánh bao!"
Nhậm Hiểu Đường còn có thể thế nào? Chỉ có thể nghiến răng một bên gọi Diệp Yêu thêm bánh bao, một bên như gió cuốn ăn mì xào của mình.
Ngô! Mì xào này ngon quá! Muốn khóc!
Diệp Yêu sửng sốt, cười giải thích nói:" Tôi chỉ hấp hai lồng bánh bao, không bán."
Nhậm Hiểu Đường nghe vậy càng muốn khóc.
Lúc này, các thực khách thấy hết một màn như vậy bất mãn ồn ào:
" Bà chủ, vì cái gì bọn họ có bánh bao hấp? Chúng tôi không có, Chúng tôi cũng muốn ăn bánh bao hấp."
Sớm khi bọn Đường Kỳ Phong để lộ nắp nhỏ của lồng trúc, các thực khách bên cạnh đã chảy nước miếng ròng ròng! Trắng trẻo mập mạp, bộ dáng kia chắc chắn ăn rất ngon, nhất là khi nghe Nhậm Hiểu Đường cảm động sụt sịt về mỹ thực, càng nhịn không được. Bọn họ cũng muốn ăn a!
Trong đó cũng có khách quen gõ gõ cái bàn:" Đúng thế, bà chủ, cô cũng thể bên nặng bên nhẹ nha, có ăn ngon hẳn là mọi người phải cùng nhau chia sẻ nha."
Diệp Yêu không thể không giải thích một lần, không nghĩ tới mọi người đả xà tùy côn* bên trên, lập tức đề nghị:" Bánh bao nhỏ nhân măng có thể a, bà chủ, cô xem một chút, chúng tôi mỗi ngày đều đến, ăn mì xào đã ngán, cần thay đối khẩu vị."
" Đúng vậy."
"Tán thành."
Diệp Yêu không biết nên khóc hay nên cười, nói đùa trừng mắt với khách quen kia:" Thật sự ăn chán rồi?"
Lưu Chiêu chính là vị khách quen bị trợn mắt, hắn là họa sĩ manga, ở phụ cận nơi này, trải qua một ngày một đêm điên đảo không giống người bình thường, dựa vào đặt thức ăn qua mạng sống qua ngày. Buổi đêm vài ngày trước luôn luôn thấy quán ăn khuya dưới lầu người đi đến tấp nập, buôn bán đặc biệt tốt, trong lòng sinh ra tò mò, chỉ là muốn một trạch nam đi ra khỏi nhà có chút khó khăn. Thế sự khó lường, có một ngày đã hơn nửa đêm, thức ăn hắn đặt ngoài ý muốn không giao đến, Lưu Chiêu trong trạng thái bụng đói cồn cào, hoa mắt chóng mặt, hạ quyết tâm xuống dưới lầu ăn một lần, kết quả, một phần mì xào làm hắn mở ra một thế giới khác, từ đây không trở về được nữa rồi —— bởi vì Diệp Yêu không mở bán trên mạng, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn mỗi ngày xuống lầu ăn.
Là một trạch nam mắc hội chứng sợ giao tiếp xã hội, Lưu Chiêu trên cơ bản cũng rất sợ, bị Diệp Yêu vừa trừng mắt bỗng nhiên nghĩ tới hôm qua ba tên lưu manh bị ánh mắt của cô dọa chạy đi, não bộ ngay lập tức xoay vòng bà chủ xinh đẹp trước mắt này là một mỹ nhân hung hãn.
Thân thể hắn run lên một cái, lắp bắp nói:" Cũng không sao, vẫn còn ăn rất ngon."
Nếu bà chủ mà tức giận, cũng đuổi hắn cút thì làm sao bây giờ? Mặt mũi là việc nhỏ, từ đây không được ăn đồ ăn ngon như thế nữa mới thật đáng sợ.
Diệp Yêu bị phản ứng của hắn chọc cười:" Đùa với cậu thôi, tôi sẽ cân nhắc đem bánh bao nhỏ nhân măng thêm vào thực đơn."
Cô không có đáp ứng ngay, chủ yếu là bánh bao nhỏ nhân măng cần dùng cang loãng đông lạnh, làm quá phiền phức, hay chờ lúc nào Thanh Nguyên đến làm giúp cô rồi tính sau.
Nhóm người Đường Kỳ Phong ăn hết một phần của mình lại gọi thêm một phần mì xào, mọi người ở hai bàn đồng thời gọi món. Nhậm Hiểu Đường lại ăn lần tiếp, ánh mắt nhìn về phía lão đại nhà mình tràn đầy sùng bái, ánh mắt tỏa sáng bling bling { (★‿★) như zậy nè bà con:3} —— may mắn nhờ có lão đại mới có thêm hai lông bánh bao nhân măng ngoài thực đơn đó, quả nhiên lão đại là tốt nhất. Những người khác mặc dù không có biểu hiện phát sáng trực tiếp như cô ấy nhưng nhìn nét mặt cũng xấp xỉ.
Đường Kỳ Phong:... Đến mức này à?
Lại cúi đầu xuống nhìn trước mặt mình hai hàng đĩa trống không dựng thẳng, không bội phục không được, trù nghệ của cô gái nhỏ này đúng là có chút tài năng.
Đợi đến khi đám người ăn xong muốn lui trận đã là hơn một giờ sáng.
"Lão đại, đi thôi." Tiểu Lộ đi ra ngoài, phát hiện Đường Kỳ Phong ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, không có dấu hiệu nào muốn đứng dậy.
Đường Kỳ Phong nhàn nhạt lên tiếng:" Mọi người đi trước đi, tôi còn có chút việc."
Tiểu Lộ còn muốn nói điều gì, bị Nhậm Hiểu Đường kéo một cái:" Đi Đi Đi, lão đại ở bên cạnh, cậu không sợ lão đại ném cậu không thành à." Gia hỏa này, không có mắt nhìn, Lão đại và lão bản mỹ nhân rõ ràng là có việc hoặc là có lời muốn nói, hắn ở chỗ này làm kì đà cản mũi chứ được cái quần què gì?
Bọn họ đi rồi, Diệp Yêu cũng chỉ còn một vài vị khách lẻ tẻ, nguyên liệu nấu ăn cũng dùng gần hết rồi. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Kỳ Phong vẫn còn ngồi ở vị trí cũ, bữa khuya được bày trên bàn nhỏ tương đối xinh xắn, nổi bật lên thân hình cao lớn của anh, hai đôi chân dài ủy khuất hạ xuống hai bên. Anh đang xem điện thoại, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc lại lạnh lùng. Không phải kiểu tiểu thịt tươi đang lưu hành nhưng vô phép lại phù hợp với khẩu vị của Diệp Yêu.
Cô không nói không rằng, yên lặng thoải mái thưởng thức vẻ đẹp. Đường Kỳ Phong là người như thế nào, mới có hai giây đã phát hiện ra ánh mắt của cô, thu hồi điện thoại:
" Cô kết thúc công việc rồi?"
"Đường đội còn chưa đi?"
Đường Kỳ Phong đứng lên, giọng điệu hoàn toàn bình tĩnh như trước đây, nói tới lại làm cho Diệp Yêu sững sờ một chút:" Đi thôi, tôi đưa cô về."
A?
Hắn lại bổ sung một câu:" Dù sao cũng tiện đường."
Diệp Yêu cũng không tự mình đa tình tưởng rằng Đường Kỳ Phong đang theo đuổi mình, trong nháy mắt cô kịp phản ứng, là bởi vì vụ cướp bóc tối hôm qua a? Người đàn ông này, quả nhiên là người cực kì có trách nhiệm.
"Được, vậy làm phiền anh." Cô đem khẩu trang gỡ xuống, nở nụ cười rạng rỡ, " Chờ tôi dọn dẹp, rất nhanh."
Tác giả có điều muốn nói:
Bánh bao tam tiên là điểm tâm truyền thống ở Dương Châu, bên trong không có mộc nhĩ. Đó là ta nhớ lại quán bánh bao tam tiên gần trường học, bên trong có nhiều thêm vài sợi mộc nhĩ, ăn rất ngon đấy.
Phi thường cảm tạ đại gia đã ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục cố gắng!