Làm đoàn người rối loạn là một đám lưu manh du côn, áo sơ mi hoa hòe hoa hoét, đầu thì vuốt keo bóng loáng, miệng phì phèo điếu thuốc lá đang cháy dở, dáng vẻ hùng hổ hách dịch. Cách ăn mặc của những người này là phong cách lưu manh xem là thời thượng ở Tùy thành hiện nay.
Người dân ở Tùy thành gọi mấy người này là lưu manh bởi vì bọn hắn không có nghề nghiệp đàng hoàng, suốt ngày ăn chơi lêu lổng, đàn đúm với những người không ra gì.
Cách đó không xa có vài quán bar cùng câu lạc bộ đêm đang hoạt động, trong khoảng thời gian quán nhỏ đang buôn bán đã có đầy những thanh niên ăn mặc theo phong cách lưu manh, không biết là bị ảnh hưởng từ bộ phim truyền hình nào, áo sơ mi hoa, cánh tay săm trổ, dây xích vàng đeo cổ là những tiêu chuẩn thấp nhất cần phải có. Nhiều người như vậy nhưng không mấy ai có bản lĩnh đi gây sự trong quán của Diệp Yêu. Có thể là mỹ thực làm cho con người ta chìm đắm quá mức quyên luôn cả gây chuyện.
Ba tên lưu manh cũng bị hương khí của mỹ thực hấp dẫn, đến muộn, phía trước đã có hàng dài người xếp hàng. Mấy người này bình thường ở câu lạc bộ đêm đều là mắt chó nhìn người, dáng vẻ chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, không coi ai ra gì, bọn chúng không nghĩ thành thật xếp hàng, lại nhìn phía trước không có ai như bọn chúng, nghênh ngang chen lên phía trước.
" Tránh ra, tránh hết ra."
"Không có mắt à, lão tử bảo ngươi tránh ra!"
Có người không muốn gây chuyện, yên lặng lui ra ngoài một bước, nhưng có một nam thanh niên trẻ tuổi không nhịn được, trực tiếp mắng trở lại:
" Dựa vào cái gì! Có biết xếp hàng hay không? Đúng là không có giáo dục!"
Nhóm lưu manh sững sờ," A, mày là cái loại gì. Tới tới tới, anh em, tao đến thảo luận một chút cái gì mới gọi là giáo dục."
Truyện edit tại wattpad@gum7223
Nam sinh kia căm giận bất bình muốn lên tiếng chửi mắng, lại bị bạn gái bên cạnh sợ hãi kéo cánh tay, ra hiệu hắn không nên gây chuyện. Hắn nhìn thoáng qua ba người lưu manh, dáng người đô con, mặt đầy hung tợn, trong lòng run lên, cuối cùng nuốt xuống phẫn nộ của mình, cực kì không cam lòng lui về phía sau. Những đám người lưu manh đã quen với cảnh này, xem xét cũng không có người nào tốt, mà hắn lại làm ra hành động không có đầu óc này, hắn chỉ là một người bình thường, còn dắt theo bạn gái, không cần thiết vì một chuyện nhỏ mà rước họa vào thân.
Tiểu lưu manh được người nhượng bộ, trong mồm hắn phun ra những lời không sạch sẽ:" Ngoan, lúc này mới nghe lời, về sau thấy đại gia ta thì trốn kĩ một chút, biết chưa?"
"Mỹ nữ, ba phần mì xào. Còn có chè đậu xanh."
Bọn chúng liếc nhìn Diệp Yêu, hít một ngụm khí, không ngờ bà chủ quán nhỏ này là một đại mỹ nhân, ánh mắt trở nên bỉ ổi đáng khinh.
Trọng Thanh và Diệp Yêu ngồi cạnh nhau đã quan sát rõ tình hình, sớm đã buông nồi xuống, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn ba con hàng ngu ngốc trước mặt.
"Miếu nhỏ của tôi không chứa chấp nổi mấy đại gia như các ngươi đây, ngoan ngoãn xếp hàng không thì cút."
NHóm tiểu lưu manh sững sờ, không nghĩ khuôn mặt bà chủ đeo khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt toát ra khí chất cứng rắn, bọn hắn lấy lại tinh thần, thẹn quá hóa giận:" Tiểu mỹ nhân, có gan thì lặp lại lần nữa."
Diệp Yêu cười lạnh, cách một cái khẩu trang cô nói rõ ràng mọi người đều nghe được:" Lỗ tai điếc không nghe rõ? Ta nói, các ngươi cút, ngu xuẩn!"
Sợ ba người kia không hiểu, cô còn giơ ngón giữa trước mặt bọn chúng.
Lửa cháy đổ thêm dầu.
EDIT TẠI WATTPAD @gum7223
Quần chúng xung quanh được phen hít khí lạnh.
Đám lưu manh khắp nơi khi dễ người khác chưa bao giờ gặp qua tình huống này, nhìn nữ sinh nhu nhu nhược nhược mà lại hành động soái khí như vậy, mồm mở to hết cỡ điếu thuốc cũng rơi mất luôn. Đợi đến khi tàn thuốc rơi xuống chân, bỏng khiến bọn chúng gào lên, mới lấy lại được hồn.
Một người ngay lập tức chỉ tay vào mặt Diệp Yêu:" Con mẹ nó, con đàn bà này, chảnh chọe con mẹ gì chứ."
"Bà chủ, cẩn thận."
Trong lúc nhất thời, thực khách xung quanh la hoảng loạn lên, nhưng không chờ mọi người kịp phản ứng, cánh tay mọc đầy lông kia đã bị tóm lấy. Tập trung nhìn vào, thế mà lại là cánh tay nhỏ nhắn mảnh mai của bà chủ đang túm chặt cổ tay của tên lưu manh.
Cánh tay trắng nõn như ngọc, mơ hồ nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt lấp ló dưới da thịt, như chỉ cần tên nam nhân vặn nhẹ chút là có thể bẻ gãy bất cứ lúc nào. Nhưng lại chính cánh tay ấy, vững vàng giữ tay tên lưu manh giữa không trung. Nắm chặt như gọng kìm, hắn muốn động một cái cũng không làm được.
Trọng Thanh đứng sau lưng Diệp Khê khẽ cười một tiếng, mặc là nam nhân, nhưng anh ta không hề có ý định động thủ thay Diệp Yêu, ngược lại thầm thương cảm cho số phận bi ai của nhóm lưu manh. Diệp Yêu bình thường cười tủm tỉm ai cũng nghĩ tính cách cô cực tốt, nhưng cô là một con yêu quái đã sống mấy trăm năm, phàm nhân như bọn hắn muốn chọc giận cô ấy? Thật sự ngại mình chết không đủ nhanh.
Tên lưu manh bị bắt lại cố gắng giãy giụa lại phát hiện mình làm thế nào cũng không rút tay về được, trong mắt lóe lên sự sợ hãi. May cho hắn là Diệp Yêu không có ý định trước mặt mọi người làm ra hành động quá khích gì, lập tức nói thẳng mặt hắn một câu:
" Cút!"
Nói xong liền buông tay.
Tay của tên lưu manh như vừa bị kẹp trong một khung sắt vô cùng đau nhức, nghe được câu này càng thẹn quá hóa giận, đang định ra tay đánh nhau, vừa ngẩng đầu nhìn thấy cặp mắt đen như mực của Diệp Yêu một cái, bỗng nhiên giật mình, toàn thân trên dưới lông tơ theo bản năng dựng đứng hết cả. Hành vi này giống như trong thế giới động vật tự nhiên, con yếu kém bị con to lớn khác đàn áp hoặc khi gặp một thiên địch mạnh hơn mình sẽ xù lông để phòng thủ, đây là phản ứng sinh lý, không phải do bọn họ phản kháng.
Thế là, vốn các thực khách muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng không nhìn thấy cảnh đáng sợ phát sinh như trong tưởng tượng, ngược lại bản thân phải mở to mắt nhìn ba người đô con ngơ ngơ ngác ngác, như bị mất hồn cùng nhau thả tay xuống, không dám rên lên một tiếng, thành thành thật thật xoay người cút đi.
Tình cảnh này, toàn bộ an tĩnh vài giây.
Diệp Yêu một lần nữa nở nụ cười, hướng vị khách xếp hàng đầu tiên trước đó vẫy vẫy tay:" Ngươi muốn ăn gì?"
Vị thực khách kia mới hồi phục tinh thần vội vàng nói:" Mì xào thịt bò, cảm ơn!"
Quán ăn khuya nhỏ lại khôi phục không khí náo nhiệt như ngày thường.
Có mấy người từ khi đám lưu manh tới đã bắt đầu mở điện thoại quay video, nhìn trong video thấy bà chủ thật soái khí, nhịn không được chia sẻ video lên Weibo.
"Mau đến xem! Một nữ nhân đánh bay ba đại hán tử! Tiểu tỷ tỷ vừa soái vừa khốc!"
Vừa vặn chủ đề nóng hổi đang hot trên Weibo là sự kiện nữ sinh bị hại dẫn đến luồng phẫn nộ của nữ giới trong xã hội. Video thực khách đăng lên được TAG một đề tài ở phía trước, ngắn ngủi mười mấy phút thế mà có lượng người xem không tệ.
Dù sao, trong video là một người con gái xinh đẹp, bỗng nhiên cánh tay đang xuôi bên người mỹ nhân nhanh như chớp bắt lấy tay của tráng hán cao to, thời điểm nói cút, thật sự quá mức đẹp trai, đặc biệt khốc.
"Oa, tiểu thư tỷ này cũng quá khốc đi, yêu yêu."
"Mắt sáng như sao, tiểu tỷ tỷ là cao thủ võ thuật sao? Một khắc xuất thủ này đủ nhanh đủ hung ác, ta không thể thấy rõ ràng."
Đương nhiên, bình luận nghi ngờ cũng không ít:
" Cũng quá giả. Ta trước không nói về vấn đề đúng sai,, chỉ nói trong video hiện ra, ba tên nam nhân đấu với một nữ nhân, nói cút thật sự ngoan ngoãn cút đi? Cô ta là mẹ bọn họ à?"
" Dàn dựng không thể nghi ngờ, giám định hoàn tất!"
Weibo chính là như vậy, nếu bình luận nghiên về một bên thì sẽ không có gì hot, mà nếu đồng thời có người khen có người mắng gay gắt đối chọi nhau thì độ nổi tiếng mới bắt đầu dâng lên.
Thực khách lấy được mì xào, chính mình ăn đến vui sướng, mở điện thoại ra mới biết có hơn mười tin nhắn trong weibo, đây là đỉnh cao từ khi bắt đầu chơi weibo đến giờ. Cô nhanh chóng đem tất cả chân tướng sự việc giải thích cho bọn họ một lần, đồng thời nhấn mạnh, không phải dàn dựng, mình cũng không phải thuê chụp gì.
Thế là khu bình luận lại được phen quậy cho lợi hại hơn.
Thực khách:......
Được rồi, giải thích không nổi.
Đương nhiên, những chuyện này đều là chuyện ngoài lề, Diệp Yêu cũng không rảnh rỗi mà mỗi ngày đi xoát weibo của mình., bỗng nhiên có một ngày, cô cũng có thể trở thành nhân vật chính trong chủ đề nóng trên weibo. Ngày đó cô làm xong công việc như mọi ngày, vui vẻ thu thập đồ đạc đi về nhà.
Vừa vặn bộ phim đang xem dở, mới xem được một nửa, trở về tiếp tục làm cá muối xem phim, chân lại bước nhanh hơn.
Sau đó, dưới ánh đèn yếu ớt bên đường, nửa đêm trống vắng trong ngõ nhỏ, cô bị người ta ngăn lại.
Dĩ nhiên những người đó là đám tiểu lưu manh bị cô dùng pháp thuật nhỏ đuổi đi.
Nói về ba tên lưu manh, rời quán ăn khuya không lâu, pháp thuật Diệp Yêu bị mất hiệu lực, ba người vốn từ trạng thái đờ đẫn như bị thôi miên bỗng chốc tỉnh lại, một bên là kinh sợ cũng có nghi hoặc. Mình thế mà bị trúng tà rồi, thân thể cao to như này mà bị ánh mắt của một cô gái nhỏ hù dọa đến xám xịt cúp đuôi chạy đi, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, mặt mũi mấy anh em bọn họ vứt ở chỗ nào?
Edit by gum
Nói gì thì nói, nguyên nhân chính cũng vì bọn họ quen thói hách dịch trong hộp đêm—— nhưng chỉ cần là người thông minh, nghĩ một chút sẽ thấy điều không hợp lí bên trong, sẽ không làm ra hành động thiếu suy nghĩ. Mà mấy người kia càng nghĩ càng giận, nhớ tới cái quán ăn khuya nhỏ buôn bán tốt như vậy, bà chủ lại chỉ là một cô gái trẻ tuổi độc thân, còn là một mỹ nhân, rốt cuộc đám người họ không kiềm chế nổi tức giận, trong lòng nổi lên ác ý cùng dục vọng, tại ngõ hẻm này đợi hơn một giờ, mới chờ được Diệp Yêu dọn quán về nhà.
"Con đ*, ngoan ngoãn đem tiền mặt giao hết ra đây."
Diệp Yêu đã sớm tháo mũ và khẩu trang ra, dưới ánh đèn đường khuôn mặt xinh xắn càng lộ rõ vẻ đẹp mông lung, lọn tóc đen xoăn dài rũ xuống bên cạnh gương mặt, nổi bật lên nốt ruồi lệ phi thường mê người.
Đám người được phen trầm trồ hít vào một hơi, đã biết bà chủ quán ăn khuya xinh đẹp, không ngờ bỏ khẩu trang ra lại còn đẹp hơn.
Lập tức, ý nghĩ dâm tà nổi lên.
Ba người trao đổi ánh mắt bẩn thỉu, rõ ràng ở trong mắt không nói gì.
"Mỹ nữ, mấy ca ca vừa cho cô em đầy đủ mặt mũi, dự định báo đáp thế nào?"
Sắc đẹp trước mắt, tiền tài chỉ là mây bay.
Trên mặt Diệp Yêu hứng thú mười phần:" Các người muốn tôi báo đáp thế nào?"
"Đơn giản, bồi mấy ca ca đi ăn bữa khuya, uống hai chai rượu, chuyện này coi như xong."
Lời nói ra còn cảm thấy chưa đủ, tên đại ca tóc vàng muốn đưa tay sờ lên mặt Diệp Yêu, Diệp Yêu nhẹ nhàng linh hoạt quay đầu đi, nửa cọng tóc tên tóc vàng cũng không đụng được.
Cô nâng khóe môi:" Hai chai rượu kia vẫn là giữ lại để bày cúng trên mộ các người đi."
Tóc vàng giận tái mặt, phóc một tiếng móc ra con dao nhỏ." Con đ**m, tao đã cho thể diện mà không cần!!"
Ánh sáng sắc bén của con dao lóe lên trong đêm tối nhìn thật dữ tợn, theo chiều mà chiếu lên mắt Diệp Yêu, nếu như nhìn kĩ, có thể phát hiện ra cặp mắt kia, sát khí màu đen đang tụ tập, ẩn ẩn vô hình nhưng có thể đánh bại tất cả.
Chưa đợi cô ra tay, từ một bên có một nắm đấm chuẩn xác dừng trên mặt tên tóc vàng.
" Cầm dao cướp bóc, lá gan các người đúng thật không nhỏ."
Thanh âm của nam giới truyền đến, giống trong đêm gió, mang theo ý lạnh.