Nặc Sâm Đức

Chương 15:




Ngày sinh trên giấy chứng minh nhân dân của An Tư Đông là ngày 8 tháng
9, kỳ thật ngày 8 tháng 9 là tính theo âm lịch, lúc ghi khai sinh không
để ý, mà chuyện này cũng không sao, đó cũng chỉ là một con số để nhận
diện cô mà thôi.
Hôm nay là Chủ nhật, hai bạn trong phòng đã về nhà. Còn Mao Dĩnh thì
đang đau đầu với giai đoạn cuối của bài luận văn, trời vừa sáng liền
ôm hết dụng cụ sách vở và đèn pin đi thư viện. Chỉ có mama gọi cho cô:
“Đông Đông, hôm nay sinh nhật con, trước kia đều là mẹ ăn sinh nhật
với con. Giờ một mình con ở bên ngoài, phải ăn mỳ trường thọ nhớ thêm
cái trứng gà vào nha con?”
Cô cũng có chút nhớ ba mẹ, hít mũi một cái.
Hôm nay bởi vì nhóm trưởng đột xuất bận việc, hạng mục nhảy dưa của 613
tạm ngừng hoạt động. Cô ở một mình trong phòng không ra cửa, tới chiều
thấy sinh nhật cũng nên ăn chén mì trường thọ mới đúng, cầm di động
gửi tin nhắn cho Mao Dĩnh, hỏi cô nàng có rảnh đi ăn cơm tối không.
Vừa gửi tin nhắn, lại có cuộc gọi của Vạn Thủy Thiên Sơn.
“Bí đao, ” nghe giọng anh hình như rất vui, “Vừa mới nhận được một tin
tốt, cái luận văn anh từng nói với em đó.”
Vạn Thủy Thiên Sơn gửi luận văn của mình cho một tờ báo nước ngoài,
đây có nghĩa là anh mới học năm hai nghiên cứu sinh đã hoàn thành yêu
cầu tốt nghiệp thạc sĩ của đại học P rồi, một năm rưỡi kia chỉ cần
“tu” hết học phần và chuẩn bị luận văn tốt nghiệp .”Thật không? Chúc
mừng anh nha.”
“Anh muốn ra ngoài ăn mừng, tối nay anh có hân hạnh được mời em không?”
“Ách. . . . . . Em vừa hẹn bạn cùng phòng đi ăn tối, để em hỏi nhỏ bạn đã.”
“Được, anh chờ tin em.”
Treo điện thoại, lại nhận được tin nhắn của Mao Dĩnh: “Tao đang ngặm
bánh mì ở thư viện, bé ngoan tự lo cho mình đi.”
Vì thế cô gọi lại cho Vạn Thủy Thiên Sơn: “Bạn cùng phòng có việc. . .
. . . Bên anh nhiều người không?”
“Không, chỉ có anh và em à.” Anh nói, “Anh nghe nói bên cửa nam có một
nhà hàng món tây cũng không tệ, giá rẻ rất ngon, anh định đi lâu rồi.
Em thấy sao?”
Một mình ăn sinh nhật thì đúng là rất thảm, đi ăn coi như tiện thể
mừng mình luôn vậy, vì thế đồng ý.
Cô không biết cửa nam của đại học P ở đâu, càng không biết cái ” nhà
hàng món tây, giá rẻ lại ngon” là dạng gì , quá lắm thì đó cũng giống
cái kiểu Pizza Hut thôi, cho nên khi vào cửa nhìn một anh chàng đẹp
trai đồng phục gọn gàng cung kính mở cửa, không khỏi cúi đầu nhìn quần
áo của mình …… may mà mình mặc váy, nhưng cũng không hợp không khí
này lắm.
“Đổng tiểu thư phải không? Vạn tiên sinh đang đợi, mời đi bên này.”
Cô hoàn hồn lại mới biết người phục vụ gọi mình. Đổng tiểu thư. . . . . . 囧!
Trong nhà hàng rất im lặng, cách sắp xếp bàn ghế cũng rất lãng phí
không gian, các bàn ngăn cách nhau bằng những tấm rèm, nhìn tương đối
riêng tư lại không kín mích. Thực khách đều mặc quần áo lịch sự nói
chuyện nhỏ nhẹ, cũng không thiếu khách nước ngoài. Dưới đất còn trải
thảm nhung, đi không hề phát ra tiếng động. Trần nhà có những chùm đền
pha lê, ánh sáng chiếu xuống lúc sáng lúc tối, tóm lại nhìn rất thơ
mộng. Nhân viện mặc đồng phục thắc nơ đưa đồ ăn, trước khi đưa vào cho
khách phải qua một người giám định.
Đồ ăn ở đây ngon hay không thì không biết nhưng nhìn không “Giá rẻ”
chút nào. -_-b
Vạn Thủy Thiên Sơn đã ngồi chờ sẵn, anh ấy mặc giống bình thường, áo
sơmi quần dài, nhìn vào rất thoải mái.
“Sao anh lại muốn vào đây ăn?” Cô nhận thực đơn từ nhân viên, che nửa
mặt hỏi nhỏ, “Nơi này không thích hợp quậy phá lắm?”
“Anh cũng là lần đầu tới, nghe danh đã lâu, thừa dịp cơ hội này tới
thử xem.” Anh cũng học bộ dáng cô nói nhỏ, “Ông chủ của anh thường tới
đây mời khách, anh mượn thẻ hội viên VIP của ổng, chỉ cần trả 85% à.”
Hai người cũng nhịn không được bật cười.
“Gọi món trước đi.”
Cô mở ra thực đơn ra, choáng váng. Thực đơn này, nó lại không để giá!
Vạn Thủy Thiên Sơn nhìn cô cười: “Em yên tâm, anh có mang thẻ tín dụng, sẽ không để em ở đây rửa chén đâu.”
Đây không phải điểm quan trọng, quan trọng là, hai người gặp nhau vài lần để mượn sách, nếu mặc quá mà để anh mời khách thì kỳ kỳ sao đó? Nếu AA, lại không biết đem đủ tiên không . . . . .
Nhân viên rất lịch sự, vẫn cần giấy ghi món đứng bên cạnh không rên một tiếng. Món tây gì đây, nhìn hết thực đơn không biết đó ghi gì, cô chỉ lại một món: “Phần đặc biệt ở đây đi.”
“Xin hỏi bít tết lấy mấy phần chín ạ.”
“Bảy phần chín đi” Bít tết không thịnh hành ăn chín cô cũng biết, đóng thực đơn lại đưa cho nhân viên, ngẫm lại vẫn thấy không an toàn lắm, lại bổ sung, “Hay là tám phần chín đi, miễn là không có máu là được.”
Ăn cũng là kỹ năng sống a. ╮(╯_╰)╭
Vạn Thủy Thiên Sơn chọn món khác nhân viên phục vụ lập lại một lần: “Đổng tiểu thư, cô chọn một phần đặc biệt, ở trong có một ly rượu đào, một phần bánh hương tỏi, một phần salad gan ngổng, một phần súp nắm, món chính là bò-bít-tết, tám phút nữa blablabla. . . . . .”
Chờ nhân viên nói xong đi luôn cô mới nói: “Kỳ thật em không phải họ Đổng.”
Anh cười: “Kỳ thật anh cũng vậy không họ Vạn.”
Tuy rằng biết rõ “Vạn Thủy Thiên Sơn” cũng không phải từ đặc biệt gì, tên này cũng chưa chắc có quan hệ gì với tên thật, nhhưng nghe thấy những lời này cô lại không khỏi có chút mất mát.
…… Nếu anh thật sự họ Vạn, nói không chừng có thể diễn ra một câu chuyện đầy cẩu huyết về người anh thất lạ nhiều năm của Vạn Thiên? cô tự giễu.
“Em họ An.”
“Anh họ Trâu.”
“Em gọi là An Tư Đông, tư trong tư niệm, đông của mùa đông.”
Lần này anh không có nói tiếp, chỉ lấy điện thoại ra: “Để anh sửa lại tên em.”
Cô chưa từ bỏ ý định truy hỏi: “Còn anh?”
Mặt anh có chút ngại: “Tên anh từ nhỏ tới lớn đều bị người ta cười, không nói tốt hơn.”
Họ Trâu, đặt tên gì lại bị người ta cười? Trâu Hồ? Hồ Đồ? hình như hơi kỳ. Anh cứ không nói lại làm cô càng tò mò: “Tóm lại là tên là gì?”
Anh bắt đầu chuyển đề tài: “Bí đao, cả ngày nay sao không thấy em vào game. . . . . .”
“Em đã nói tên cho anh biết rồi, anh lại không chịu nói, rất không công bằng nha?”
Mặt anh đỏ lên, nghịch nghịch điện thoại trong tay: “Sau này. . . . . . Sau này anh sẽ nói.”
Cô còn muốn hỏi tiếp, nhân viên đưa thức ăn lên, đành phải ngặm miệng. Cô kỳ thật không hứng thú lắm với cơm tây, nhà hàng này hình như đi theo phong cách lãng mạng, đồ ăn đủ tinh xảo, hương vị cũng được.
“Uh, bít tết này không tệ, vừa đủ lửa, non mà không ngấy. Em thấy sao?”
Không cngon bằng tiệm bò lúc lắc Bạch Ngọc ở cửa đông. . . . . . nhưng cô vẫn gật đầu: “Rất ngon.”
Hai người vừa nói chuyện vừa ăn từ từ. Trong nhà hàng có một người đẹp mặc đầm dạ hội đánh đàn dương cầm, đàn xong một khúc, một anh đẹp trai mặc áo vét đuôi tôm kéo đàn violon, kéo qua kéo lại, thế nhưng kéo đến bàn của họ. Kéo xong vẫn đứng đó không đi, lại bắt đầu kéo bài thứ hai.
An Tư Đông ngẩng đầu nhìn soái ca đàn violon, soái ca kéo đến rất nhiết tình, đôi mắt nửa khép. Khúc nghe rất quen tai, bài này nghe cũng hay hay mà nghĩ hoài không ra tên gì.
Cô hỏi nhỏ Vạn Thủy Thiên Sơn: “Có cần cho tiền boa không vậy?”
Hắn đang ăn súp, đi sặc, ho khan không ngừng, mặt nghẹn đỏ hết cả lên.
Anh chàng đẹp trai đàn violon cũng nghe thấy lời cô nói, dừng lại rất lịch sự cúi chào: “Đổng tiểu thư, nhà hàng chúng tôi ngoại trừ tiền ăn và 10% phí phục vụ thì không thu phí dụng khác. Bài hát này đặc biệt tặng cho cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ, hi vọng cô thích.” Sau đó tiếp tục diễn tấu.
囧! Lại mất mặt.
Được anh đẹp trai nhắc nhở như vậy, cô cuối cùng đã hiểu, thì ra bài hát hay hay mà anh đang đàn là chúc mừng sinh nhật! -_-b
“Sao anh biết. . . . . . Hôm nay là sinh nhật em?”
Vạn Thủy Thiên Sơn ngừng ho lại, trên mặt vẫn còn ửng đỏ: “Anh thấy thông tin QQ của em điền ngày sinh nhật là ngày 8 tháng 9, chòm sao lại không phải, mà cả ngày hom đó em đều chôn mình trong game nên đoán là âm lịch. Quê em là người phía nam à? ở nhiều nơi miền nam có vẫn có phong tục dùng âm lịch làm ngày sinh, quê anh cũng vậy. Lúc nãy anh còn lo mình đoán sai rồi thành trò cười nữa.”
Lại thêm hai anh nhân viên đẹp trai đưa bánh sinh nhật, nến và cả hoa hồng: “Đổng tiểu thư, những vật này đều do Vạn tiên sinh chuẩn bị cho cô, hi vọng hai người có một buổi tối vui vẻ.”
Cô có chút xấu hổ nhận hoa, hoa màu hồng nhạt trên cánh hoa còn đọng lại vài giọt sương, nhìn rất xinh.
“Một mình sống bên ngoài không tốt bằng ở nhà, anh không có cách nào mang cho em cảm giác có người thân bên cạnh, chỉ hi vọng em có thể vui vẻ.”
Nói không cảm động là giả. Một nữ sinh viên trường công nghệ thiếu lãng mạn, trước kia cô thấy con trai mà tặng hoa hồng cho con gái trước mặt mọi người … Rất giả tạo, cũng không phải phim Quỳnh Dao, như con khỉ trong sở thú bị người ta vây lại xem, quá mất mặt. Nhưng loại chuyện này xảy ra trên người mình, lại cảm thấy. . . . . . giống như rất romantic nha.
“Cám ơn anh. . . . . .”
Nụ cười anh vẫn như cũ ấm như gió xuân: “Nào cắt bánh ngọt đi.”
Hai người rất ngốc hát hết bài chúc mừng sinh nhật, cầu nguyện, thổi nến, cắt bánh kem. Bánh kem sữa tươi, vào miệng liền tan, hương vị ngọt ngào từ đầu lưỡi chạy thẳng vào tim.
“Cầu nguyện cái gì vậy?” Vạn Thủy Thiên Sơn hỏi, nhưng lập tức sửa miệng lại, “Thôi đùng nói, nói ra sẽ không linh .”
Kỳ thật nguyện vọng của cô là chúc anh có thể thuận lợi tốt nghiệp, cho dù nói ra, anh cũng sẽ thực hiện được?
Tới khi nhân viên cửa hàng tới nhắc phải đóng cửa, mới phát giác đã hơn mười một giờ rồi. Cửa nam của đại học P cách ký túc xá đại học T có vài km, hai người ra cửa dắt xe đi một đoạn, Vạn Thủy Thiên Sơn nói: “Muộn rồi, anh đưa em về.”
Cô đang cầm hoa hồng, chỉ chỉ xe đạp mình: “Anh có thể chạy à?”
Anh ngồi lên xe, hai chân chống thẳng có thể nâng được xe lên. Chạy được hai vòng, lúc đầu gối nâng lên liền đụng trúng tay, xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn rất buồn cười, cô ngồi phía sau cười không ngừng.
Chỗ ngồi phái sau rất thấp, cô vừa ngồi vừa ôm chân để tránh chân ma sát mặt đường. Ôm cả đường, hai chân đều tê hết, nhưng . . . . . . Trong lòng rất vui.
Buổi tối dường bộ rất vắng, đèn đường cũng mờ mờ. Đêm tháng 10 rất mát, cô cũng không thấy lạnh. Gió lạnh thổi nhẹ qua tai, vài sợi tóc cũng bay theo làn gió.
Cô nhìn bóng lưng trước mặt đang cố đạp xe, lưng mảnh mai, áo khoác và áo sơ mi trắng bị gió thổi phù lên, thỉnh thoảng phật vào hai má cô. Anh có khuôn mặt mà cô thích, anh kiên nhẫn bao dung, anh cẩn thận biết chăm sóc người khác, anh đều phù hợp với những yêu cầu của cô. Có lẽ, lúc này gặp được người này, chính là trời ban ân…….
Đến cửa trường, bị bảo hệ ngăn lại, sau 10 giờ tối ra vào cửa phải kiểm tra thẻ sinh viên.
An Tư Đông nhìn bảo hệ kiểm tra xong thẻ sinh viên của Vạn Thủy Thiên Sơn rồi trả lại cho anh, tim vừa động, tay liền đoạt lấy rồi chạy.
“Bí đao!” Vạn Thủy Thiên Sơn dở khóc dở cười.
Cô chạy đến dưới đèn đường để nhìn kỹ. Thẻ sinh viên là môt thẻ IC, có in tên trường đại học P, huy hiệu trường và hình của Vạn Thủy Thiên Sơn, bên cạnh còn có in “Họ tên: Trâu Du; Giới tính: nam; Khoa: Hành chính; Ngày chứng nhận: tháng 9 năm 2005″ vân vân.
Trâu Du, Chu Du?
( Chu Du (chữ Hán: 周瑜; 175 – 210) , tên tự là Công Cẩn (公瑾), là danh tướng của nước Đông Ngô thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Trong bộ truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa của nhà văn La Quán Trung có viết rằng do Chu Du đẹp trai và rất giỏi âm luật nên được gọi là Mỹ Chu Lang (美周郎). Ông là một nhà quân sự tài ba, chuyên về thủy chiến, chức vụ chính thức là Đại Đô Đốc (Grand Admiral), nên được gọi là Chu Đô Đốc. Chu Du nổi tiếng với chiến thắng ở sông Xích Bích trước quân Tào Tháo, là trận chiến lớn nhất thời đó.)
“À, cũng không có gì.” Cô làm ra vẻ thất vọng trả lại thẻ sinh viên cho anh, “Em còn tưởng tên anh nhiều kinh thế hãi tục chứ, chỉ hơi giống tên của một danh nhân thôi? Khoa tụi em còn có bạn tên Vương Trùng Dương nữa.”
( Vương Trùng Dương là một nhân vật có thật trong lịch sử được Kim Dung tiểu thuyết hóa.
Ông là một đạo sĩ đời nhà Tống. Sinh năm 1113, mất năm 1170 là người sáng lập ra Toàn Chân Giáo, là Bắc Tông của Đạo giáo Trung Quốc.)
Anh để thẻ sinh viên vào trong ví da: “Từ nhỏ đến lớn anh sợ nhất chuyện giới thiệu, mỗi lần mấy bạn học đều ở phía dưới cười trộm.”
Cô an ủi: “Trâu Du còn được, vẫn còn tốt hơn gọi là Trâu Kiệt Luân.”
Anh cũng cười: “Em yên tâm, tương lai anh nhất định không đặt tên con là Trâu Kiệt Luân.”
Tên con anh là gì thì có liên quan gì tới cô đâu mà kêu cô yên tâm. . . . . . Mặt cô đỏ lên, cúi đầu làm bộ ngắn hoa. Nhưng mà, “Vũ phiến luân cân, đàm tiếu gian tường lỗ hôi phi yên diệt” , hình như anh có ý đó thì phải.
Vạn Thủy Thiên Sơn tiễn cô tới dười lầu ký túc xá. Một tay cô cầm hoa hồng, một tay cầm hộp bánh kem, anh thay cô mở cửa, lấy tay chặn cửa lại, hình như không có ý muốn đi.
“Cái kia. . . . . . Đã trễ thế này, đường lại xa, nếu không anh chạy xe em về đi?”
“Không cần, anh là con trai, không sợ đi đêm. Trường em lại lớn, không có xe rất không tiện .”
Hai tay anh chống trên cửa nhìn giống như đang ôm cô vậy. Hai người liền đứng thế, không ai có ý đi trước.
“Bí đao, ” đầu anh cúi thấp xuống, giọng có chút trầm, “Sinh nhật vui vẻ.”
Mặt cô thiếu chút nữa chôn luôn vào bó hoa: “Cám ơn anh, hôm nay em rất vui. Ngoại trừ mẹ ra thì anh là người duy nhất chúc em sinh nhật vui vẻ.”
“Anh hi vọng. . . . . .” anh nói nhỏ, “Hi vọng. . . . . . mỗi ngày em đều có thể vui như vậy, hi vọng sang năm, anh còn có thể ăn sinh nhật với em, được không?”
“Dạ. . . . . .”
Tiếng còi báo động vì cửa mở lâu quá đã ác đi tiếng nói của cô. Cô lui về phía sau hai bước: “Em lên lầu, anh cũng mau về đi, ngủ sớm chút.”
“Được.” Anh đồng ý, nhưng vẫn đứng đó cách tấm kính thủy tinh nhìn cô lên cầu thang, đi qua khúc ngoặc, không thấy nữa.
Vừa vào cửa, Mao Dĩnh liền đánh tới: “Thành thật khai báo, tên dưới lầu là ai? Sao lại thế này? Âu mai gót, còn có hoa, còn là một bó hoa hồng!”
“Không tồi còn biết hỏi ” An Tư Đông đem hộp bánh kém nhét trong tay cô bạn, “Hôm nay sinh nhật tôi, đây là bánh kem, bà ăn không?”
“Sữa tươi nha! Hạnh phúc quá, cơm chiều tôi ăn có bánh mì à, giờ đói mươn chết.” Mao Dĩnh vừa ăn bánh kem vừa nhìn hcmawf chằm cô “Đông Đông, mình sai rồi, mấy ngày nay lo luận văn, tối về phòng mới nhớ hôm nay là sinh nhật âm lịch của bồ. Đến đây, bịch kẹo Alpenliebe yêu thích nhất của mình cho bồ hết, lễ ít tình nhiều, bồ đừng ghét nha.”
Nàng đành phải nhận lấy bịch kẹo sữa dâu còn một nửa kia.
“Tôi tìm bà khắp nơi cũng không thấy, gọi qua thì điện thoại tắt máy, trễ vậy rồi, bà biết tôi lo lắm không? Nói mau nói mau, thằng vừa rồi là ai? Tên kia có làm vậy vậy với bà không?”
“Bà nghĩ đi đâu vậy.” An Tư Đông trợn mắt liếc nhỏ, mặt lại đỏ lên.
“Bà .. bà .. bà! Nhìn cái mặt đọng tình của bà kìa!” Mao Dĩnh đưa tay qua nhéo mặt tôi, “Toi vừa thấy cai tên mắt một mí da trắng dáng gầy môi mỏng, là biết bà không cầm lòng được rồi. Khai đi, trễ như vậy mới về, điện thoại tắt đề phòng quấy rầy, bà có phải bị tên kia ăn sạch rồi không?”
An Tư Đông mới nhớ tới lúc vào nhà hàng định cài điện thoại ở chế động rung, vừa lấy ra đã thấy hết pin tự đọng tắt máy, cũng không tìm được chỗ sạc pin.”Đừng nói nhảm, tụi này chỉ là ăn cơm rồi nói chuyện mà thôi, đầu óc bà sao mà đêm tối như vậy hả?”
Mở điện thoại ra, có 10 cuộc gọi nhỡ. Cô mở ra xem, có một cuộc là của Mao Dĩnh, mấy cái còn lại đều là của Khúc Duy Ân gọi tới .
Ý, cậu ta tìm cô có việc gì gấp à?
Đang suy nghĩ, điện thoại lại vang lên, có một tin nhắn, cũng là Khúc Duy Ân: “Thấy tin đề nghị gọi lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.