Năm Ấy Anh Từng Đến

Chương 27: Năm đó




Lúc Hứa Dữu đến, Lục Đỉnh Hiên đang chăm chú nấu gan ngỗng trong bếp, hắn mắc hội chứng sợ bẩn, nghiêm trọng tới mức nhìn thấy đồ vật loè loẹt đủ màu cũng thấy chán ghét, trong nhà chỉ có hai màu đen trắng, đến bếp nồi chén đĩa cũng vậy. Chứng bệnh quái gỡ này ảnh hưởng trực tiếp tới cuộc sống của hắn, hắn là kẻ theo chủ nghĩa ăn chay nghiêm ngặt, mỗi lần phá lệ đều là do ai đó đến ăn.
“Cần giúp không?” Hứa Dữu ngồi trêи ghế cao trước quầy, ngón tay tuỳ ý trượt trêи mặt đá cẩm thạch lạnh băng.
Lục Đỉnh Hiên quay đầu nhìn cô, cười khẽ, ánh mắt lại nuông chiều: “Em mà giúp chắc hôm nay hai đứa đói quá.”
Hứa Dữu bĩu môi: “Lần sau anh đổi cái tạp dề khác đi được không?”
“Tại sao?” Lục Đỉnh Hiên cúi đầu nhìn: “Hôm nay anh mới đổi đấy, sạch lắm.”
“Em nói là đổi màu ấy, mỗi lần nhìn anh nấu ăn cứ như xem một cuộc phẫu thuật tinh tế ấy.” Hứa Dữu đẩy nước trái cây Lục Đỉnh Hiên đã chuẩn bị sang một bên: “Ảnh hưởng vị giác.”
Lục Đỉnh Hiên cau mày rồi lại nhanh chóng giãn ra, hắn đặt đĩa gan ngỗng đã làm xong tới trước mặt Hứa Dữu, bất lực nói: “Lần sau anh đổi cái màu đen.”
Hứa Dữu: “Tốt nhất là đổi cái có sọc ấy, nếu không em sẽ cứ nghĩ anh đang xử lý xác.”
Lục Đỉnh Hiên: “...”
Ăn tối xong, Lục Đỉnh Hiên mang bát đĩa ra bếp rửa, Hứa Dữu mở loa phòng khách, nhắm mắt nghe một lúc rồi nói: “Dù bây giờ Quân Thâm càng lúc đàn càng hay thì em vẫn thích nghe mấy bài lúc trước của cậu ấy hơn.” Cô mở mắt, ánh mắt tràn ngập ý cười: “Cứ cảm thấy đó mới là hồi ức của em.”
“Chưa già đã bắt đầu hoài niệm cái cũ rồi.” Lục Đỉnh Hiên dùng khăn tay lau sạch nước trêи tay, chiếc khăn trắng làm từ vải tốt làm xong sứ mệnh, bị hắn vứt vào thùng rác: “Buổi hoà nhạc hôm trước sao em lại rời đi giữa chừng vậy?”
“Tự nhiên thấy không khoẻ nên đi trước.”
Chuyện trong dự tính, Hứa Dữu không quay người, cô tuỳ ý lật mớ đĩa trêи giá đĩa, giá đĩa màu đen bản hạn chế được phủ ngoài một lớp màu bóng loáng như là vải sơn dầu phủ nghệ thuật, nổi bật trong số trang trí đen trắng.
Cô rút đại một đĩa, không vừa lòng lại bỏ vào lại: “Hình như không hợp lắm.”
“Nếu như không phải em mang tới nằng nặc đòi phủ bên ngoài thì anh đã vứt đi rồi.” Lục Đỉnh Hiên nhìn cô, khuôn mặt hiếm thấy biểu cảm lại lộ ra vẻ bất lực.
Hứa Dữu quay người, cau mày: “Lãng phí thật, làm giẻ lau cũng ổn lắm.”
Lục Đỉnh Hiện hơi dùng sức chỉ vào giữa mày cô, xuất hiện biểu cảm hiếm khi có được, lại không nói gì, Hứa Dữu vội vàng che lấy trán, dáng vẻ tội lỗi: “Hình như hôm nay lúc đến em quên rửa mặt rồi.” Cô cẩn thận dè dặt nhìn hắn: “Anh có cần rửa tay trước không?”
“...”
Lục Đỉnh Hiên bị cô đánh bại hoàn toàn, quay người tới sofa ngồi xuống. Hắn cao một mét chín, tỷ lệ thân hình gần như hoàn hảo, tập luyện tiêu chuẩn quanh năm càng khiến khiến đường nét cả người đẹp đẽ đến đỉnh cao. Dù có giấu trong áo quần kín cổng cao tường cũng sẽ quyến rũ thấy rõ.
Hứa Dữu bỗng nghĩ tới Quan Nam, anh thấp hơn Lục Đỉnh Hiên một chút, cũng có tỷ lệ vàng vai rộng eo hẹp, chân dài người ngắn nhưng trông khoẻ khoắn hơn. Đó không phải sự khoẻ khắn mà tập luyện bình thường có thể duy trì được, sức mạnh cơ thể của anh tiềm tàng trong xương cốt, di chuyển trong máu huyết, ánh mắt của anh biết nói, ngang tàng, hào hùng, kiên nghị, nhẫn nại, cứ như từng trải qua hết cuộc chiến tranh này đến cuộc chiến tranh khác.
Hứa Dữu nghĩ, người như anh dù mặt mũi có bình thường cách mấy cũng rất khó không thu hút sự chú ý của người khác.
Càng huống hồ gì... cô vô thức cong môi, càng huống hồ gì anh còn khá đẹp trai.
Lục Đỉnh Hiên thấy Hứa Dữu thất thần bèn hỏi: “Nghĩ gì mà vui thế?”
“Không có gì.” Hứa Dữu đi tới, ngồi trêи sofa cạnh hắn: “Thấy anh không vui là em vui.”
“Hầy, không ngờ tác dụng của anh lại lớn tới vậy, vinh hạnh quá.”
“Nói đùa mà mặt mày cũng nghiêm túc vậy, chán ghê.” Hứa Dữu đặt chìa khoá xe lên bàn trà: “Chìa khoá của anh này.”
“Xài xong rồi à?”
“Đáng lẽ trả từ sớm rồi, quên mất.”
“Nếu không trả chìa khoá có khi em còn không tới đây.”
Cái đài từ mang “nỗi hận thầm kín” này không phù hợp với tác phong của Lục Đỉnh Hiên, Hứa Dữu hơi bất ngờ, thấy hắn vẫn bình thản thì bật cười: “Gần đây hơi bận.”
“Mấy ngày trước em tới thành phố Dung à?”
“Tư Khuê có chút chuyện cần em tới xử lý.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Hứa Dữu không trả lời ngay, mấy năm nay Lục Đỉnh Hiên rất quan tâm cô, cô biết điều đó, thế nhưng hắn chưa từng hỏi cô với giọng điệu chất vấn như hôm nay.
Tuy là cảm giác này không kịch liệt gì nhưng có chuyện tích từng chút mà thành chuyện lớn.
Sự im lặng khiến không khí trong phòng khách gượng ghịu thấy rõ, Hứa Dữu vẫn không thay đổi sắc mặt, ánh mắt của Lục Đỉnh Hiên lại không dịu dàng như ban nãy nữa.
“Nghe Quý Ngữ nói gần đây em đang điều tra một cảnh sát?”
“Ừ.” Hứa Dữu cười không biết là vui hay giận: “Đúng là gì Quý Ngữ cũng nói với anh.”
“Cô ấy quan tâm em thôi.”
“Em biết, bởi vậy em không trách cô ấy.”
“Dữu, em biết mọi người không có ý quản lý em mà.” Hắn nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng hơn, lời nói có ý sâu xa: “Người đó là cảnh sát, em muốn làm gì?”
“Lúc đó tự dưng anh ta lại xông vào nhà em, em cũng phải điều tra chi tiết xem anh ta như thế nào.”
Tất nhiên Lục Đỉnh Hiên không tin cách thoái thác này nhưng lại thế nào được cơ chứ. Giờ đã không còn là ba năm trước rồi, thời gian càng dài, sự ỷ lại của cô với hắn càng lúc càng nhạt đi, e là niềm tin cũng vậy.
Hắn thấy như có cây thước bọc gai chống lấy lưng mình, khiến người ta vừa đau vừa không cử động được.
Không, hắn không thể để chuyện trước kia lại xảy ra thêm lần nữa!
Hắn chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, anh nhạy cảm quá.”
“Hoặc có lẽ người nhạy cảm là em, lúc nào cũng thần hồn nát thần tính.” Cô vốn không định giấu hắn.
Ánh mắt Lục Đỉnh Hiên nhìn Hứa Dữu có chút lo lắng: “Dữu, có vài chuyện chắc em sẽ không thích nghe nhưng trêи đời này không phải mọi chuyện đều có đáp án.”
“Em biết, nhưng mà em không buông bỏ được. Bốn năm rồi, vô số lần em mơ thấy cùng một giấc mơ, vô số lần quay về nơi đó, thế nhưng dù nỗ lực cách mấy em cũng không nhớ ra được sao lại xuất hiện ở đó.”
“Đừng gượng ép quá, như vậy em sẽ rất đau khổ.”
“Không gượng ép em sẽ càng đau khổ hơn.”
Hứa Dữu đứng dậy đi đến ban công, ánh đèn bên ngoài kéo dài vươn đến một nơi xa, gió đêm khẽ lướt trêи má cô, trong lúc tóc đan chéo nhau, trước mắt cô xuất hiện khuôn mặt một người đàn ông, rõ nét mà đau đớn.
“Bốn năm rồi.” Cô nhìn ra chân trời, nước mắt trong veo rơi xuống: “Anh ấy vẫn bặt hơi, thậm chí chút tin tức cũng không có.”
Lục Đỉnh Hiên đứng sau lưng cô một mét, dù không nhìn thấy mặt cô, hắn cũng vẫn có thể phác hoạ được biểu cảm chi tiết nhất trêи mặt cô. Tay phải hắn hướng đến vai cô nhưng lại bỏ xuống, hồi lâu mới nói: “Có khi nào em nghĩ, có lẽ là anh ta không còn nữa rồi không.”
“Trừ khi chính mắt nhìn thấy xác của anh ấy.” Hứa Dữu quay đầu, ánh mắt vẫn chắc nịch như ban đầu.
“Đứng trêи lập trường của đàn ông, nếu anh ta còn sống nhất định sẽ về tìm em.”
“Đỉnh Hiên, anh không hiểu anh ấy.” Hứa Dữu cười, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ dịu dàng hiếm thấy, nhưng lại lập tức thay đổi. Cô nói: “Hoặc là anh ấy không muốn ảnh hưởng tới em, anh ấy lúc nào cũng vậy, tự nghĩ mình như thế là tốt với em.”
“Nếu anh ta vẫn không xuất hiện thì sao?”
Hứa Dữu hồi lâu không mở miệng, vào lúc Lục Đỉnh Hiên nghĩ rằng cô sẽ không trả lời, cô đột nhiên nói: “Ít nhất em cũng phải biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, là ai đã bắt em để uy hϊế͙p͙ anh ấy? Là ai đã hại anh ấy?” Cô đỡ lấy trán, lẩm bẩm nói: “Em cứ nghĩ tới mấy chuyện này lại đau đầu, trừ lửa ngập ngút trời thì không còn nhớ gì nữa.”
“Anh nghĩ là em nhớ nhầm rồi.” Lục Đỉnh Hiên đi đến cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô: “Năm đó lúc em được đưa đến bệnh viện đã bị người ta cho dùng một lượng chất gây ảo giác, trêи người ngoài vài vết trầy sước thì không có dấu vết chứng tỏ từng ở trong đám cháy lớn.”
Hứa Dữu ngẩng đầu nhìn Lục Đỉnh Hiên, hỏi lần thứ hai: “Anh thật sự không biết là ai đưa em tới sao?”
Lục Đỉnh Hiên không chút tránh né: “Anh không biết, lúc trước anh đã nói với em rồi, khi ấy ở gần đó có một công xưởng phát nổ, rất nhiều người bị thương, đến lúc đó anh mới được phái đi tham gia cấp cứu, lúc anh đi, em đã nằm trêи giường bệnh rồi.” Hắn dịu dàng nhớ lại cảnh tượng khi ấy, mạch suy nghĩ rõ rệt chuẩn xác, cứ như đang kể về một câu chuyện khắc sâu trong đầu.
Hứa Dữu không chất vẫn nữa, Lục Đỉnh Hiên nén nhịn hỏi: “Dữu, đã nhiều năm vậy rồi, em thật sự chưa từng nghi ngờ thân phận của anh ta sao? Em quên rồi sao, lần đầu tiên em gặp anh ta ở rừng rậm Tam Giác Vàng, trêи người anh ta có súng, còn bị thương nữa.”
Anh nhìn cô, mỗi chứ đều thận trọng nghiến rõ: “Nếu anh ta là người tốt sẽ mang súng tới nơi như thế sao?”
Hứa Dữu nhìn vào đôi mắt đen huyền sâu thẳm của hắn, cảm xúc, thần thái bên trong, thậm chí đến cả gợn sóng trong con người cũng không hề khác gì năm đó, chỉ có bóng đỏ của chính mình trong đó là không còn giống nữa!
Điều cô không nói là: “Người không mang theo súng ở nơi đó mới nhất định không phải là người tốt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.