Năm Ấy Anh Từng Đến

Chương 30: Siêu thị




Lúc về đã qua giờ tan tầm cao điểm, xung quanh con đường thương mại vẫn kẹt cứng.
Lúc chờ đèn đỏ, Quan Nam nhìn ra bóng dáng mơ hồ bị kéo dài của thành phố đường xe tấp nập, đèn neon rực rỡ bên ngoài cửa sổ, nhớ lại cuộc sống mấy năm nay của mình, cứ như đã mơ một giấc mơ lạ thường vĩnh viễn không có hồi kết. Tuy trước giờ không thể coi là đẹp đẽ gì nhưng sau khi tỉnh giấc vẫn luôn nhung nhớ không quên tình cảm dịu dàng tồn đọng trong giấc mơ, so sánh với hiện tại liền khó mà không cảm thấy lạc lõng.
Đèn xanh, anh quay đầu vào đường kế, lái thẳng xuống hầm xe khu thương mại.
Anh cực hiếm khi dạo siêu thị, một là lãng phí thời gian, hai là cảm thấy không có gì để mua, đồ dùng hằng ngày thông thường thì tạp hoá ở khu dân cư đều có bán, không cần anh đi đâu xa xôi.
Anh không xác định Hứa Dữu có tới nhà ăn cơm anh nấu thật không, trong lòng lại luôn nhớ tới, cảm giác ấy cứ như lúc đi học bị kiểm tra đột xuất vậy, vì không biết thời gian chính xác nên mới càng phải chuẩn bị tốt hơn.
Nồi niêu trong nhà đã lâu không dùng, bị bám một lớp gỉ sắt màu vàng, bát đũa muỗng đĩa đều là chủ nhà để lại, không phải chất lượng kém gì nhưng vì đã sử dụng lâu ngày, mép sứ trắng đều bị chà ra dấu đen, đĩa thì nứt mẻ, anh nhìn mà còn thấy khó coi, nói gì tới Hứa Dữu.
Dạo một vòng, xe đẩy dần được chất đầy, lòng dường như cũng vậy, Quan Nam nghĩ, xem ra cuộc sống quả thật cần ít mùi bếp núc.
Đồ đạc đã sắp xếp xong cả rồi, người thì sao?
Người... cũng không phải khó lắm.
Khoé miệng anh hơi cong lên, đẩy xe vào trong.
Qua khu đồ tươi sống, có nhân viên giới hiệu cá tươi các loại, Quan Nam nhìn cua cá bơi trong bể kính, tim bỗng rung lên, ma sai quỷ khiến móc điện thoại ra.
Anh nhắn tin cho Hứa Dữu: “Cô thích ăn cá không?”
Anh nghĩ rằng có thể cô sẽ không trả lời ngay, không ngờ cô lại nhắn tới: “Cũng ổn, anh thì sao?”
Quan Nam nhìn điện thoại khẽ cười ngây ngốc: “Cũng được, cô thích cá gì?”
Hứa Dữu: “Chỉ cần làm ngon là được, gì cũng được.”
Quan Nam: “Thích ăn kiểu nào? Kho hay hấp?”
Hứa Dữu: “Hấp đi, tốt cho sức khoẻ hơn.”
“Hầy, không lẽ cô cũng sợ lên cân sao?” Quan Nam vừa đánh chữ, vừa hỏi nhân việ cá nào hấp hợp, nhận được câu trả lời xong, anh lập tức nhắn lại: “Hấp thì cá sạo cũng ổn.”
Hứa Dữu trả lời: “Nhưng mà cá sạo hôm nay to quá, hai người ăn không hết, cá chim bên dưới nó trông không tệ.”
Mặt nước bình lặng bị người ta bỏ đá lớn xuống, “ầm” một tiếng, Quan Nam nghe thấy tiếng bọt nước bắn lên.
Anh đột nhiên ngẩng đầu, quay người lại, Hứa Dữu đang đứng sau lưng cách anh không quá hai mét nhìn anh, nụ cười trêи mặt dịu dàng mềm mại, như ánh nắng ló dạng đầu tiên ngày đông.
Quan Nam đoán dáng vẻ của mình nhất định rất ngốc, cũng không thể nói là dáng vẻ, là biểu cảm và hành động, không khác gì thằng nhóc vừa hai mươi nhìn thấy người mình thích.
Anh ngơ ngác đứng yên tại chỗ, giữ nguyên dáng vẻ nhận điện thoại, tai trái dán chặt vào màn hình điện thoại, nhìn Hứa Dữu với anh mắt bất ngờ hoang mang. Sau đó không nhịn được bật cười.
Anh kéo xe đẩy nhanh chóng đi tới: “Sao cô lại tới đây?”
“Tôi không tới được à?” Hứa Dữu hơi hất cằm, ánh mắt tựa ánh sao.
Quan Nam lập tức cảm thấy bị trúng chiêu, anh tránh mắt nói: “Tôi không có ý này.”
Hứa Dữu không nói gì, biểu cảm lại rõ là đang nói: Anh căng thẳng cái gì?
Quan Nam nhìn sang, cô cao hơn anh nửa cái đầu, vóc dáng lại khoẻ khoắn hơn người bình thường, hơi có chút nhìn từ trêи xuống, nhưng lần này anh không lùi bước nữa, anh quan sát cô một vòng, dịu dàng cười nói: “Thật sự ít thấy người nào dạo siêu thị tay không.”
Hứa Dữu nói: “Vừa hay tôi không phải đến dạo siêu thị, tôi thấy xe anh ở ngoài nên vào theo.” Cô liếc nhìn xe đẩy của anh: “Thì ra trong nhà anh Quan tới nồi cũng không có, món này là vật thí nghiệm hả?”
Cô luôn luôn thẳng thắn hơn anh, Quan Nam bỗng nhẹ nhõm: “Lâu quá không nấu nên cũng phải luyện lại trước, nếu không tôi sợ nấu xong cô không dám ăn.”
“Định luyện bao lâu?”
“Cái này còn phải coi yêu cầu của cô có cao không.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đi đến quầy rau củ quá, Quan Nam tự nhiên hỏi: “Cô thích ăn gì?”
“Hình như không có gì không thích.”
“Trái cây thì sao?”
“Tôi không ăn xoài.”
Quan Nam “Ồ” một tiếng, tiếp tục đi tới.
Hứa Dữu hỏi: “Không cần mua rau củ quả à?”
“Hôm nay trễ quá, mua về cũng không làm được, hay chúng ta ra ngoài ăn đi?” Anh nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt rất dịu dàng: “Lần sau tôi chuẩn bị sớm chút.”
“Được.”
“Muốn ăn gì?”
“Anh có ăn cay không, tôi biết một quán món Tứ Xuyên khá ổn.”
“Không phải lại là quán của cô nữa chứ?”
“Không phải.” Hứa Dữu hiểu ý anh, cũng không giấu giếm: “Nhưng mà nói tên tôi có thể miễn phí.”
Quan Nam bỏ đồ trong xe đẩy lên quầy thanh toán, nghiêm túc nói: “Hay tôi đưa cô đi ăn cái khác nhé.”
Hứa Dữu ngầm hiểu: “Đây là gánh nặng của đàn ông sao?”
“Cô cũng có thể coi là hư vinh với thể diện của đàn ông.”
“Nếu vậy tôi chỉ có thể tác thành thôi chứ không còn cách nào nữa.” Hứa Dữu nói: “Tự nhiên tôi muốn ăn cháo ghê.”
“Hình như trêи lầu có một quán, lát nữa tôi xem thử địa chỉ cụ thể.”
“Được.”
Quan Nam chìa thẻ ngân hàng ra, nhân viên thu ngân cứ lo nhìn hai người nói chuyện, quên cả thanh toán. Quan Nam đành nhắc: “Phiền quẹt thẻ giúp với ạ.”
Cô gái hoàn hồn, máy móc cầm thẻ của Quan Nam, ánh mắt lại cứ nhìn chăm chăm vào Hứa Dữu.
Quan Nam lần theo ánh mắt cô ấy nhìn về phía Hứa Dữu, quay đầu cau mày hỏi: “Sao thế?”
Cô gái đỏ mặt, ấp úng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tại... anh đẹp trai, bạn gái anh đẹp quá, ban nãy em còn tưởng là nghệ sĩ, à không, còn đẹp hơn cả nghệ sĩ.” Cô gái nói đến đoạn sau đã hết ngượng ngùng, nén giọng nói nhỏ: “Anh đẹp trai, áp lực của anh lớn lắm đó, anh xem xung quanh biết bao nhiêu người nhìn lén.”
“...” Quan Nam nói: “Cô mà còn không nhận tiền thì tất cả mọi người đều sẽ nhìn cô đó.”
Hứa Dữu cười thành tiếng, hỏi cô gái: “Nhiều người nhìn tôi hay là nhìn anh ấy?”
“Nói thật thì xem anh đẹp trai nhiều hơn, ban nãy tụi em còn nhắn tin trong nhóm bàn anh đẹp trai ăn gì hên thế, không biết có phải kiếp trước giải cứu dải ngân hà không.”
Quan Nam hỏi: “Nhóm gì?”
“Nội bộ siêu thị tụi em có nhóm chat, ban nãy chị gái bước vào siêu thị trong nhón đều đăng ảnh suy đoán, không ngờ là đến tim anh đẹp trai, hầy...” Cô gái làm điệu bộ tiếc rẻ: “Anh không biết trong nhóm em có bao nhiêu trái tim non trẻ tan vỡ đâu.”
Quan Nam: “...”
“Ngoài hên ra thì chắc chắn các cô còn đang đoán xem có phải anh ấy rất giàu không.” Hứa Dữu nói: “Hình các cô cũng chụp rồi, người cũng nhìn rồi, có phải nên cân nhắc miễn phí không?”
“Hả? Cái này...” Cô gái ngơ ngác, nhất thời không biết trả lời thế nào, Quan Nam hết sức bất lực nhìn Hứa Dữu, nắm cổ tay áo kéo cô ra ngoài.
Hai người đi một mạch tới hầm xe, Hứa Dữu bước chậm lại hỏi: “Anh muốn kéo tôi đi đâu?”
Quan Nam không thèm quay đầu trả lời: “Để đồ lên xe trước rồi đi ăn.”
Hứa Dữu ngừng lại, anh bất đắc dĩ ngừng theo, quay đầu hỏi: “Sao thế?”
“Giận à?”
“Không có.” Quan Nam sợ cô không tin, giải thích: “Tôi chỉ không quen thôi.”
Hứa Dữu không nói gì, đợi anh điều tiết lại cảm xúc.
“Tôi không quen bị nhiều người như thế nhìn, có thể là bệnh nghề nghiệp, quen quan sát người khác, không chịu nổi bị người ta quan sát. Hứa Dữu, có thể đây là một thứ bệnh, rất đau khổ nhưng không chữa được.”
Lúc nói lời này, Quan Nam vẫn luôn chú ý quan sát biểu cảm của cô, anh thật sự muốn nói với cô, điều này là vì tính chất công việc trước đây của anh, nếu trở thành tiêu điểm sẽ lập tức mất mạng bất cứ lúc nào. Anh bị ép phải quen nấp ở bên lề, không thể đi vào giữa được nữa.
Chỉ là, hiện giờ anh vẫn chưa thể.
Anh buông tay áo của Hứa Dữu, thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi.”
Hứa Dữu vẫn bình thản nhìn anh, ánh mắt yên tĩnh sâu lắng như ẩn giấu huyền cơ.
Một lát sau, cô ngập ngừng hỏi anh: “Quan Nam, anh từng đến Tam Giác Vàng chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.