Tạ Thiên nhìn cô gái đang ngồi đọc sách bên cửa sổ, ánh nắng bên ngoài chiếu lên khuôn mặt cô, trong màu nắng cô như càng thêm nổi bật, mặc dù cô chỉ ngồi đó cũng khiến người khác không thể bỏ qua.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn một người đến thất thần, cô khiến cho anh có một cảm giác thân quen chưa từng xuất hiện trước nay. Trải qua quãng thời gian kia, anh dường như không thể nhớ gì về quá khứ những có một thứ quan trọng anh đã quên, anh có linh cảm như vậy. Hôm nay khi nhìn thấy cô gái này khiến linh cảm kia càng thêm rõ rệt. Có thể cô có liên hệ gì với anh thì sao? Vừa nghĩ vậy Tạ Thiên liền gọi một cuộc điện thoại, “ Alex, điều tra hộ tôi người này, chút nữa tôi sẽ gửi hình cho anh.”
“Ok, anh cần gì cứ nói, mà nhiệm vụ dạo này đã hoàn thành chưa?”
“Những thứ thiết yếu trên cơ bản đã xong, chỉ đợi lệnh từ trên xuống thôi…”
“ Black, nếu để gia tộc anh biết thì tôi chết chắc, anh không định quay về sao…?”
“ Alex chuyện này anh đừng quản, nếu bọn họ có làm khó anh cứ nói với tôi. Không có việc gì tôi cúp máy đây.”
“ Khoan… khoan đã…”
Đối với người kia, Tạ Thiên không chút do dự cúp máy. Mặc dù anh coi Alex như bạn thân nhưng kể cả là bạn anh cũng không cho phép cậu ta nói giúp cho những người kia. Bọn họ căn bản không xứng có được tha thứ.
Tạ Thiên nhanh chóng khôi phục lại tâm tình đang tụt dốc không phanh của mình, anh nhìn sang phía cô gái kia, chụp hình của cô rồi gửi cho Alex.
Mặc Linh hoàn toàn nhập tâm vào những cuốn sách này, có thể mọi người cho rằng ngồi hàng giờ để đọc sách trong thư viện vô cùng nhàm chán và tốn thời gian, muốn đọc sách có thể lên mạng tìm vô cùng đơn giản nhưng cô thì khác, cô cảm nhận được sự đặc biệt khi ngồi đây, lật từng trang sách, tận tay chạm vào chúng. Nó luôn mang hương vị rất đặc biệt.
Đột nhiên chuông điện thoại reo khiến cô giật mình, vội vàng xin lỗi nhưng người xung quanh, cô nhanh chóng bắt máy.
“ Xin chào, ai vậy?”
“ Mặc Linh, lâu không gặp liền không nhận ra giọng mình rồi sao?”
“A…” Mặc Linh thật sự có chút không nhớ ra, trong nguyên tác cũng không thấy Mặc Linh trước kia có bạn bè thân thiết nào, tác giả cũng không nói nhiều về nữ phụ khiến Mặc Linh bây giờ có chút khó xử. Không phải cô quên mà là cô thực sự không nhớ nổi a…
“Thì ra cậu quên mình thật…quả là vô tâm a…”
“ Không… không phải, tại dạo này đầu óc có chút trì trệ nên tạm thời không nhớ, có thể chút nữa mình sẽ nhớ ra thì sao…”
“ Mới không có nha, có biết là hơn một tháng rồi cậu chưa ghé qua cửa hàng một lần nào, điện thoại cũng không thèm gọi lấy một cuộc, sư phụ còn đang oán cậu không quan tâm đến ông ấy, tiếng than của ông giờ đã bay đầy trời rồi kia kìa…”
“ Thực sự dạo này mình rất bận, hơn nữa trí nhớ có chút không tốt, có vài việc mình không nhớ rõ… cậu gửi cho mình địa chỉ, cuối tuần mình sẽ ghé qua có được hay không?”Mặc Linh có thể nhận ra hai người rất quen thân qua cách nói chuyện của cô gái kia, vì vậy giọng điệu của cô cũng nhẹ nhàng hơn so với bình thường.
“Vậy bây giờ cậu đang ở đâu? Có thể gặp nhau không?”
“ Đương nhiên có thể nha. Cậu có biết quán café “Vani” không? Mình gặp nhau ở đó nhé!”
“Được, đợi mình 5 phút.”
Sau khi hẹn gặp người bạn kia, Mặc Linh liền thu dọn hết đồ, đem sách đi trả sau đó bắt taxi đến nơi hẹn.
Tạ Thiên nhìn cô rời đi cũng không có biểu hiện gì chỉ là trong ánh mắt nhiều hơn một cảm xúc, đó là sự mất mát.
Mặc Linh trên xe taxi cố dùng trí nhớ của Mặc Linh trước kia để nhớ lại xem người bạn kia là ai, bởi vì không có sử dụng thường xuyên khiến đầu cô có chút choáng váng.
Hình như Mặc Linh có một người bạn chơi rất thân từ khi còn bé nhưng trong trí nhớ cô thấy ba người luôn đi chung với nhau, hai cô bé và một cậu bé. Hai cô bé kia hẳn là cô và cô gái vừa rồi gọi điện đến, còn cậu bé thì… một chút ấn tượng cũng không có. Hơn nữa bọn họ đã không liên lạc với nhau từ khi vào sơ trung. Gia đình người bạn đó hình như đã xảy ra chuyện… Tên của cô bé kia hình như là Thiên Diệp thì phải…
Mặc Linh đến sớm hơn so với Thiên Diệp cho nên cô gọi trước một cốc nước trái cây, tiện tay lấy cuốn tạp chí vừa xem vừa đợi cô bạn, đột nhiên một giọng nói vang lên :
“ Đây không phải là đại tiểu thư tự kỉ của nhà họ Mặc sao?”
Giọng nói vang lên trong không gian ấm áp của quán café nghe đặc biệt chói tai.
Mặc Linh ngẩng đầu lên từ cuốn tạp chí, mày khẽ nhíu. Đối với loại ngực to não bé, cái loại tiểu thư điêu ngoa không đầu óc này cô mới lười chấp a~
“ Vậy xin hỏi đây là tiểu thư nhà nào ? Gia giáo không tệ a~” Mặc Linh lười nhác tựa vào ghế, căn bản không để ý đến người đang giương oai trước mặt.
“ Cô như vậy là nói tôi không có gia giáo? Cô muốn chết” Vị tiểu thư kia thấy người ta căn bản không đặt mình vào mắt, lửa giận tăng vọt, chỉ tay vào mặt Mặc Linh mắng.
“ Tôi cũng không có nói, là chính cô nói a..”
Thấy cô ta còn định phát giận, vị tiểu thư đứng bên cạnh vội kéo lại nói cái gì đó, sau đó hai người vội rời đi.
Mặc Linh nhìn vậy cũng không nói gì nhưng tâm trạng vốn đang rất tốt ngày hôm nay đều bị phá không còn lại chút gì.