Nam Chính Hỗn Đản, Chớ Lại Gần!

Chương 2:




Tại thời điểm Mặc Linh đang suy nghĩ về những ngày tháng sau này thì cánh cửa mở ra khiến cô thoáng giật mình rồi khẩn trương nhìn ra cửa.
"cạnh"
Một người phụ nữ trung niên bước vào phòng, bà mặc rất giản dị nhưng không kém phần sang trọng, trên mặt chỉ thoáng qua một chút dấu vết của thời gian, Măc Linh nhìn đến đôi mắt đã đỏ hoe của bà, chắc hẳn đã khóc rất nhiều rồi. Theo Mặc Linh đoán thì đây chắc chắn là Mẹ Mặc rồi. Không biết bà đã khóc bao nhiêu nữa...
Mẹ Mặc bước vào phòng bệnh, không nhịn được mà muốn rơi nước mắt. Con gái ngoan của bà a. Thân thể từ bé đã không được tốt nên tính tình cũng trở nên trầm lặng, nhút nhát, thế mà bây giờ lại gặp tai nạn như vậy. Này, thực sự khiến bà đau đến tận xương tận tủy mà.
Mẹ Mặc đến bên bàn đặt phần canh bổ xuống thì phát hiện Mặc Linh đang nhìn bà. Vẫn là vẻ ngoài đó nhưng thần thái thì khác nhiều lắm, nhất là đôi mắt kia, linh động, tươi sáng hơn biết bao!
" Tiểu Linh, con tỉnh rồi à? Có chỗ nào không khỏe thì nói với mẹ, mẹ gọi bác sĩ cho con ". Mẹ Mặc tới giường nắm lấy tay Mặc Linh vuốt ve xong lại định đi gọi bác sĩ.
Mặc Lĩnh thấy vậy vội vàng nắm chặt lấy tay bà nói : " Mẹ, con không cần bác sĩ đâu. Con cảm thấy rất khỏe ".
Mặc Linh thực sự cảm động. Cô chưa từng nhận được sự quan tâm nào như thế này từ ai cả, ngoại trừ Phương Liên. Nhưng mà hiện tại, ở thế giới này không có Phương Liên, cô chỉ còn có mẹ Mặc là chỗ dựa của cô. nước mắt không kìm được rơi xuống.
Sau khi nghe Mặc Linh nói, mẹ Mặc liền mừng muốn điên rồi " Rốt cuộc Tiểu Linh đã không còn trầm mặc nữa rồi, như trước đây cũng chỉ nhiều nhất được hai, ba từ mà thôi, bảo sao bà không mừng cho được ".
Mẹ Mặc ngẩn người nhìn Mặc Linh cho đến khi tay bà bị thấm ướt, bà mới nhận ra cô đang khóc a.
" Tiểu Linh,con sao vậy? đau ở đâu sao? Nói cho mẹ biết đi... " Mẹ Mặc vội vàng lau nước mắt trên mặt Mặc Linh vừa nói.
" Không... không có, con không sao. Mẹ đừng lo. " Mặc Linh đem nước mắt còn vương lại trên má lau sạch sau đó mỉm cười nói.
Chính là từ nãy tới giờ cô không có thấy ba Mặc nha. Mặc Linh cứ gắt gáo nhìn ra phía cửa như sợ sẽ lỡ mất điều gì. Mẹ Mặc làm sao không hiểu suy nghĩ của con gái mình, mặc dù hai cha con có vẻ xa cách nhưng con bé Tiểu Linh này chính là thích ba nó nhất a. Đưa tay lên vuốt mái tóc đen mượt của cô và nói : " Ba con còn đang nói chuyện cùng bác sĩ, lát nữa sẽ vào. Ngoan, uống chút canh trước ".
Nhận lấy bát canh vẫn còn nghi ngút khói, Mặc Linh rất thích, mùi rất thơm, ăn ngon a~.
" Oa ! Ăn rất ngon a! Mẹ nấu ngon số một luôn đó"
Mẹ Mặc thấy con gái dùng ánh mắt đầy sùng bái nhìn mình thì rất hưởng thụ. Đã bao lâu rồi bà không được hưởng ánh mắt này của con gái bà nha...
Đúng lúc này, cánh cửa " cạch " một tiếng, một người đàn ông trung niên tiến vào, theo sau là một bác sĩ. Không cần nói cũng biết người đàn ông kia chính là ba Mặc nha. Ông mặc một bộ vest màu xanh thẫm, cái chính là ông vẫn giữ được cái khí khái không kém hồi còn trẻ là bao.
Mặc Linh vô cùng tự nhiên giơ tay hướng ba Mặc gọi : " Ba, ba đến rồi a "
Ba Mặc sửng sốt nhìn Mặc Linh rồi lại quay sang nhìn vợ mình, thấy bà lắc đầu ý bảo không biết cuối cùng ông quay sang nhìn nam bác sĩ đứng bên cạnh : " Bác sĩ Cao, tình hình con gái tôi là sao vậy ?"
Cao Dương đứng bên cạnh, nhìn cô gái nhỏ hoạt bát, tinh nghịch đang ngồi trên giường. Hình như lần đầu nhìn thấy cô, anh chỉ thấy một cô gái ít nói, luôn trầm lặng, đến ngày hôm qua, khi nhìn thấy cô trên người đầy vết thương, cả người đều là máu anh lại càng cảm thấy cô như viên pha lê thật sạch sẽ nhưng cũng thật mong manh. Mà bây giờ, cô rực rỡ như vậy, tràn đầy sức sống như vậy thật khiến anh không thể nào rời mắt được.
" Chủ tịch Mặc, ngài không cần lo lắng, Mặc tiểu thư chỉ là bị thương ngoài da, không ảnh hưởng đến gân cốt, thêm nữa, mặc dù não bị chấn động nhỏ nhưng cho đến hiện tại cũng chưa có ảnh hưởng nghiêm trọng nào cả."
" Con bé so với trước kia thực sự rất khác !" Ba Mặc lo lắng nhìn Mặc Linh.
" Nguyên nhân tôi cũng đã nói trước đó, sự thay đổi này có thể là do chấn động não gây ra. Vì vậy Mặc tiểu thư vẫn nên ở lại bệnh viện thêm một thời gian để theo dõi " Cao Dương nói mà mắt vẫn không rời khỏi Mặc Linh.
Trong khi đó Mặc Linh cũng quan sát anh. Bác sĩ này thực sự rất tuấn mĩ hơn nữa còn rất trẻ tuổi, nhưng mà trong mắt anh ta luôn có một tầng xa cách, lạnh nhạt.
Mặc Linh vẫn thoải mái mà nhìn ai đó chăm chú mà không biết rằng cô chắc chắn sẽ hối hận về hành động này sau khi nhận ra.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.