Nam Chính Hỗn Đản, Chớ Lại Gần!

Chương 4:




Mấy ngày tiếp theo, Cao Dương có đến mấy lần nhưng đếu bị cô viện cớ này nọ cho qua. Vì thế cho đến tận khi Mặc Linh chuẩn bị xuất viện cô cũng chưa gặp lại Cao Dương lần nào.
Mặc Linh vui vẻ lên chiếc xe Porsche đẹp mắt cùng gia đình về nhà mà không biết trên tầng bệnh viện có một đôi mắt u ám đang hướng tới mình.
Cao Dương đứng từ trên cao nhìn xuống, cô gái nào đó hoàn toàn quên mất sự tồn tại của anh, vui vẻ theo gia đình về nhà. Anh biết mấy ngày nay cô đều tránh mặt anh, mặc dù không biết vì sao nhưng anh cũng biết chắc chắn là có liên quan đến ngày đó khi cô biết tên của anh phản ứng của cô rất lạ.
Điều này thực sự khiến anh rất tức giận. Dường như chỉ cần liên quan đến cô anh đều không khống chế được cảm xúc của mình. Anh luôn muốn cô lúc nào phải ở trong tầm mắt của anh.
Bên này Mặc Linh sau khi lên xe cái gì nam chính đều bị cô ném ra sau đầu. Bây giờ cô chỉ nghĩ đến ngôi nhà mới của cô sẽ như thế nào a.
Khi xe rẽ vào khu phố yên tĩnh thì Mặc Linh liền biết cô đang ở khu phố cao cấp rồi. Cuối cùng, xe dừng lại trước một căn biệt thự theo phong cách cổ điển, với tông chủ đạo là màu trắng. Ngôi biệt thự mang vẻ đẹp uy nghi, hoành tráng nhưng vẫn cảm nhận được nét mềm mại, uyển chuyển từ những họa tiết trang trí tỉ mỉ bên ngoài. Những hàng cột lớn kết hợp với hệ phào chỉ, họa tiết đơn giản bắt mắt tạo nên một tác phẩm nghệ thuật tỉ mỉ, sang trọng.
Từ lúc xe đỗ lại Mặc Linh cứ tưởng cô lạc vào thế giới cổ tích rồi chứ. Cô thực sự chưa nhìn thấy ngôi nhà nào đẹp và tráng lệ như vậy. Mà bây giờ ngôi nhà đó chính là nhà của cô, thực sự không thể tưởng tượng được!
Cánh cửa sắt cao gần hai mét từ từ mở ra. Bên trong những người làm trong nhà đều được tập trung lại, ngay ngắn xếp thành hai hàng.
Mặc Linh cùng ba, mẹ Mặc đi vào, tất cả đều cung kính cúi đầu chào mừng họ trở về.
“ Chào ông, bà chủ! Chào cô chủ!”
“ Được rồi, các ngươi đi làm việc đi.” Ba Mặc xua tay với những người làm sau đó quay sang nói với Mặc Linh.
“ Tiểu Linh,con theo Trần quản gia về phòng nghỉ ngơi đi, chút nữa xuống cùng ăn cơm.”
“ Dạ vâng. Con đi nghỉ đây, tạm biệt ba mẹ” Mặc Linh trả lời ông rồi mỉm cười dễ thương, tinh nghịch cùng ông nháy mắt sau đó chạy đến bên cầu thang.
“Tiểu thư, cô theo tôi lên phòng nghỉ ngơi thôi” Trần quản gia lên tiếng.
Trần quản gia chính là người gữi vị trí quan trọng trong nhà này, mặc dù đã lớn tuổi nhưng bà vẫn không chấp nhận về ở nơi mà mẹ Mặc chuẩn bị, ngược lại bà lại muốn ở lại nhà họ Mặc để làm việc. Hơn nữa bà cũng được coi như chị em tốt của mẹ Mặc a.
Trần quản gia nhìn tiểu thư hoạt bát nhanh nhẹn cảm thấy rất ngạc nhiên. Không giống trước kia, giờ đây tiểu thư tràn đầy sức sống, vui vẻ, hoạt bát.
“ Trần quản gia,cảm ơn bà!” Mặc Linh cũng không keo kiệt tặng bà một nụ cười tỏa nắng.
Mặc Linh vừa vào phòng, một mùi hương chanh tươi mát bay đến. Cô dễ chịu hít sâu một hơi, không ngờ Mặc Linh trước kia lại có sở thích giống cô như vậy, thích mùi hương hoa quả a~.
Căn phòng có màu chủ đạo là màu tím, màu của sự tĩnh lặng. Mọi thứ đều được sắp xếp một cách cẩn thận cho thấy người đó rất dụng tâm. Kéo cách cửa gỗ ra, bên trong là phòng tắm với đầy đủ tiện nghi như bồn tắm mini, bồn tắm mát xa, các loại sữa tắm nhiều vô kể, đủ các loại nhãn hiệu nhưng đều là hương chanh.
Đến một cánh cửa khác, cô đoán chắc đây là phòng quần áo rồi. Bên trong đa số là quần áo có màu trầm như đen, xám, nâu, … Đây không phải tủ quần áo của một cô gái 18 tuổi nên có a. Mặc dù kiểu dáng cũng tạm được nhưng màu sắc rất dở.
“ Chắc chắn mình phải thay đổi tủ đồ này”
Sau khi tham quan một vòng, Mặc Linh quay lại chiếc giường king size màu trắng nổi bật trong căn phòng. Cái giường này đến 3 người như cô lăn lộn trên đó vẫn còn dư chỗ, thực sự rất to và còn êm nữa. Mặc Linh đặt lưng lên trên giường, mấy phút sau cô liền ngủ mất.
_____________________ta là phân cách tuyến_________________
Cuộc sống của cô vẫn diễn ra bình thường cho đến khi cô chạm mắt nữ chính nguyên chủ- Đông Phương, người em gái cùng ba khác mẹ của cô.
Khi đó cô đang đi dạo trong vườn thì nghe thấy tiếng cãi nhau, cô đi lại gần thì tiếng cãi nhau càng rõ hơn và không có dấu hiệu dừng lại.
“ Chị à, đừng đi tìm chị Mặc Linh gây chuyện nữa, chị ấy chỉ vừa mới ra viện thôi mà” Giọng nói trong trẻo vang lên đầy khẩn thiết.
“ Mày không làm thì tao làm, tốt nhất mày tránh xa cô ta ra. Nếu không đừng trách tao.” Giọng nói sau vang lên đầy hằn học.
“ Dù sao chúng ta với chị ấy cũng là chị …”
‘ Bốp’ cô bé kia còn chưa nói xong đã bị một cái tát bay thẳng đến cắt ngang.
“Câm miệng! Ai là chị em với cô ta? Mày đi về phòng ngay.”
Mặc Linh nghe đến đây liền đoán được hai người này chính là chị em Đông Phương, Đông Nhã. Người em thì hiền lành quá mức, cô chị thì lại giả tạo quá mức. Không biết chị em sao lại khác nhau nhiều như vậy nữa.
Đông Nhã bị tát đến đỏ rát cả một bên mặt nhưng vẫn cố không khóc, chạy một mạch ra khỏi rừng liền gặp Mặc Linh đang đứng ở chỗ lối rẽ, cô hoảng hốt dừng lại, cúi đầu lắp bắp nói : “ Chị…Chị sao lại…”
Mặc Linh không đợi Đông Nhã nói hết liền kéo cô đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.