Nam Chính Không Thay Người

Chương 2: Ân nhân




Mái tóc vàng óng của thiếu niên ướt nhẹp, dính lên nửa khuôn mặt, lớp trang điểm cũng đã nhòe nhoẹt khiến y trông càng thêm chật vật, càng thêm đáng thương.
Người khi đối diện với tuyệt cảnh thường sẽ gọi “mẹ”, điểm này Quan Thừa Phong đã sớm biết.
Rất nhiều rất nhiều năm trước đây, hắn cũng từng gọi “mẹ” trong lúc rơi vào tuyệt cảnh.
Nhưng sau này dù là thân thể hay suy nghĩ ngày càng trưởng thành, chuyện như vậy cũng không còn nữa.
Con người xưa nay chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Lúc này đây thấy người kia sau khi chìm vào nước liền gọi “mẹ”, Quan Thừa Phong có chút thông cảm.
Người này hơn nửa là bị hãm hại, nếu không phải hắn tỉnh lại trong thân xác Quan An thì đêm nay chỉ sợ y sẽ sống không bằng chết, thậm chí có khả năng sẽ chết thật sự.
Quan An có sở thích ngược đãi, người trước mắt lúc này lại có dáng vẻ đáng thương tội nghiệp, rất dễ khơi gợi ham muốn ngược đãi của người khác.
Trước đây Quan Thừa Phong thất vọng với Quan An không chỉ vì Quan An ỷ thế hắn bắt nạt người ngoài, mà cũng có liên quan đến chuyện này.
Nhưng khi ấy Quan An mới chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi đã làm những chuyện vượt giới hạn, còn đến club đánh đập người khác, nhưng đi chưa đến hai lần đã bị hắn phát hiện. Sau này hắn đưa Quan An đến chỗ bạn mình để quản giáo nghiêm ngặt, Quan An mới không tái phạm những chuyện như vậy nữa.
Hắn vốn chỉ nghĩ Quan An đang tuổi dậy thì tò mò mới làm như vậy, mấy năm gần đây đã thay đổi, nhưng qua kí ức của Quan An hắn mới nhận ra căn bản không phải.
Mười năm nay Quan An sợ hắn phát hiện, không dám tìm người thỏa mãn ham muốn biến thái của bản thân, nhưng các loại video liên quan cũng đã xem không ít, thậm chí ngày nào cũng nghĩ đến việc làm sao để hành hạ người khác.
Thằng súc sinh này càng ngày càng biến thái, bao nhiêu suy nghĩ tưởng tượng đầy máu me làm hắn mắc ói, nếu hắn không chiếm thân thể này chỉ sợ là tối nay Quan An đã được thỏa sức trải nghiệm một phen!
Quan Thừa Phong đánh giá căn phòng trang trí xa hoa.
Nơi hắn đang ở là một club tư nhân, nhìn từ bên ngoài thì không có vấn đề gì nhưng thực tế vẫn sẽ lén lút cung cấp một vài dịch vụ cho những người có ham muốn đặc biệt.
Ngay hôm nay tin hắn chết vừa được xác minh, Quan An dưới sự hưng phấn cuối cùng cũng không nhịn được chạy đến đây.
Mười năm trước lòng biến thái của Quan An vẫn chưa được thỏa mãn đầy đủ, lần này vì chơi đã hắn sẵn sàng bỏ tiền túi ra tìm người có thể chơi chết cũng không lo!
Mua loại người như vậy, chỉ vì muốn chơi chết người ta.
Hơn nữa trong phòng của Quan An còn có thêm thuốc có tác dụng thúc tình… Dưới tình huống như vậy, Quan An ra tay nhất định càng thêm không biết nặng nhẹ.
Quan An chắc chắn sẽ chơi chết người đang khóc lóc gọi “mẹ” trước mặt mình này, mà nhìn cách trang điểm thì người phía trước cũng không phải nhân viên trong club, rất hiển nhiên đã bị hãm hại.
Ham muốn của Quan An người ngoài không thể biết được, kẻ tính kế người này chỉ e rằng muốn để y chịu thiệt thòi lớn, nếu như hắn không đến nơi này…
Ánh mắt Quan Thừa Phong lần thứ hai rơi xuống người còn lại trong phòng.
Đứa nhỏ này da thịt mịn màng, quần áo trên người tuy rằng không phải làm từ loại vải chất liệu tốt nhưng giá thành cũng không rẻ, chứng tỏ gia cảnh cũng không tệ, được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay nuôi nấng, nhưng đáng tiếc vận may không tốt.
Khi nãy rơi vào trong nước người này không cẩn thận bị sặc, trong mũi chắc cũng bị nước vào, lại còn đang khóc lóc gọi mẹ, y ho lên, rầm rì “Xót quá”.
Quan Thừa Phong nói: “Khăn mặt.”
Một ô vuông ở bên cạnh mở ra, bên trong có đủ cả khăn tắm và khăn mặt.
Quan Thừa Phong cầm một cái khăn mặt, thô bạo lau mặt cho y, đồng thời cũng cười nhạo Quan An quá ngây thơ ở trong lòng.
Quan An nghĩ hắn chết rồi là có thể chiếm được gia sản hắn nhọc nhằn tích lũy cả đời sao? Thực sự là cả nghĩ quá rồi đấy.
Hắn lập di chúc, phần chia cho Quan An cũng chỉ có căn nhà mà Quan An đang ở kia thôi.
Những thứ khác như tiền… Có một phần sẽ quyên góp cho Cộng Tiến Hội, còn lại hắn trích tám phần để quyên góp, hai phần còn lại bí mật chuyển cho ân nhân của mình.
Hắn sắp xếp tài sản của mình như vậy cũng có nguyên nhân cả.
Thật ra thiên phú của Quan An rất tốt, nhưng cháu hắn hết ăn lại nằm thực lực kém cỏi.
Nếu hắn để lại quá nhiều thứ cho Quan An, chỉ sợ không ai có thể bảo vệ Quan An khỏi những thế lực lớn có thù với hắn, quá nhiều tiền tài cũng có lẽ sẽ làm hỏng tính cách của Quan An, khiến Quan An sau khi dùng hết tiền sẽ càng thêm thảm hại.
Vì vậy đến hiện tại hắn dứt khoát không cho Quan An tiền nữa, chỉ cho cháu mình một căn nhà, cứ như vậy sau khi hắn chết kẻ thù cũng sẽ bỏ qua cho Quan An nhìn qua chỉ là một đứa cháu có quan hệ không tốt với hắn mà thôi.
Trên tay Quan An vốn còn di sản cha cậu ta để lại, vài năm nay hắn cũng cho Quan An không ít tiền, hơn nữa với căn nhà hắn để lại, sau này Quan An có tìm một công việc bình thường cũng có thể cả đời không lo ăn uống, sau khi không còn sự che chở của hắn cũng có thể vui vẻ, biết đâu còn có thể trở thành một thợ săn dị thú mạnh mẽ!
Về phần người ân nhân kia của hắn…
Mười năm trước hắn ra khỏi thành đi săn, không cẩn thận gặp phải một đám dị thú mạnh mẽ nên bị thương, trên đường trở về lại bị đối thủ một mất một còn của mình bắt gặp, đối thủ một mất một còn muốn hạ đòn sát thủ với hắn.
Tuy rằng lúc đó hắn chạy trốn được nhưng cơ thể bị thương đến mức gần như không còn khả năng sống sót, giãy dụa mãi mới bò đến một thành phố bên cạnh, cuối cùng được một đứa trẻ chưa tới mười tuổi cứu.
Khi ấy đứa trẻ này ra khỏi thành với cha mình để mở mang hiểu biết, quấn lấy cha mình đòi cứu hắn.
Sau đó cũng không biết là xảy ra chuyện gì, hắn nhặt lại được một cái mạng từ trong tay tử thần.
Kẻ thù của hắn quá nhiều, chỉ sợ liên lụy đến gia đình này, thương thế vừa khá lên một chút hắn liền lén lút rời đi, cũng không liên hệ với họ, chỉ xin nhờ bạn bè có thể tin được chăm sóc cho cả gia đình, rồi lập ra một cái di chúc như vậy.
Đứa trẻ đã cứu hắn có thiên phú rất kém, chú định cả đời này chỉ là người bình thường, nhiều thêm chút tiền phòng thân cũng tốt.
Hơn nữa nhìn từ bên ngoài hắn không hề có quan hệ gì với gia đình này, tiền đến lúc đó tìm cách lén chuyển cho họ, kẻ thù của hắn cũng không phát hiện được, chỉ có thể cho là hắn đã quyên góp toàn bộ số tiền.
Cho nên Quan An nghĩ đến di sản của hắn, cho là sau khi hắn chết có thể sống một cuộc sống hưởng thụ dựa vào số tài sản đó, đúng là suy nghĩ nhiều quá rồi.
Nhưng hiện tại hắn là Quan An, chuyện này…
Thôi kệ, hắn cũng không thèm để ý chút tiền này, nếu trước đây hắn kiếm được nhiều tiền như vậy, thì tại sao bây giờ lại không thể?
Quan Thừa Phong lại dùng sức vươn tay vuốt lên mặt người kia.
“Đau…” Người bị hắn lau mặt khẽ kêu.
Ánh mắt Quan Thừa Phong lần thứ hai rời xuống trên mặt y, đột nhiên phát hiện có chút không đúng.
Người bị hắn niết cằm xoa mặt vốn trang điểm đậm, khuôn mặt tô vẽ đủ loại màu sắc, lại có tóc che chắn nên hắn không nhìn rõ dáng dấp của y.
Nhưng bây giờ hắn lau mạnh một lần, khuôn mặt người này bị hắn lau đến đỏ nhưng cũng lộ ra dáng vẻ vốn có.
Cực kỳ giống ân nhân cứu mạng hắn năm đó, Tân Duyên.
Những năm này Quan Thừa Phong tìm người đặc biệt chăm sóc cả nhà ân nhân, biết được cả nhà bọn họ sống rất tốt, ân nhân nhỏ của mình thiên phú kém cỏi, không thể luyện võ nhưng thành tích rất tốt, dự định tương lai sẽ trở thành giáo viên.
Y trông mong một cuộc sống bình thản như vậy, hắn cũng không đi quấy rối.
Nhưng hắn cũng đã xem ảnh chụp của gia đình này, người trước mắt có đến tám phần tương tự.
Nếu hắn chưa vuốt trầy da mặt người ta thì hẳn là giống nhau như đúc.
“Tân Duyên?” Quan Thừa Phong gọi một tiếng.
Thiếu niên kia nghe thấy tên mình mờ mịt nhìn về phía hắn, trên khuôn mặt vẫn còn đường nét trẻ con mập mạp tràn đầy tủi thân: “Tân Duyên đau…”
Trước đó Quan Thừa Phong có chút cảm thông với người bị hại nên mới không có chuyện mặc kệ không quản, thậm chí thấy y đầy mặt nước mắt nước mũi còn giúp y lau mặt, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Dù sao người này dễ dàng để kẻ khác hãm hại như vậy, nhất định là rất ngu.
Nên hắn chỉ định chờ người này tỉnh, nói rõ mọi chuyện rồi đuổi đi.
Kết quả người nọ là Tân Duyên.
Tân Duyên là đứa trẻ từ nhỏ đã lương thiện, được cha mẹ giáo dục tốt, rất ngoan ngoãn.
Dựa theo tin tức hắn xem được, đứa nhỏ này muốn tìm một người vợ dịu dàng, sinh mấy đứa con, ân ái như cha mẹ y rồi sống hết đời…
Đối như một đứa trẻ như vậy mà nói, bị đàn ông cưỡng hiếp trong trạng thái thần trí không rõ ràng nhất định sẽ khiến y rất đau khổ.
Có người muốn hại Tân Duyên!
Tân Duyên đâu? Đứa nhỏ này quá đơn thuần, bị ám hại!
Trong lòng Quan Thừa Phong tức giận, một quyền đập lên vách tường bên cạnh.
Trên vách tường xuất hiện một vết lõm, cùng lúc đó tiếng còi báo động vang lên.
Quan Thừa Phong: “…”
Có lẽ club này tính trước khách trong phòng sẽ xảy ra mấy chuyện bạo lực, nên dù còi báo động có vang cũng không ai đến kiểm tra.
Trong tâm lý Quan Thừa Phong tràn ngập lửa giận, sắc mặt cũng rất âm trầm —— nơi như thế này, không nên tồn tại!
Có tiền thì muốn gì làm đó sao, có thể coi tính mạng người khác không phải chuyện lớn lao gì? Thậm chí còn có thể mua được đủ loại người để hành hạ đến chết ở đây…
Tất cả những tên súc sinh làm ra loại chuyện như vậy nên bị chém thành bùn!
Nếu là trước đây Quan Thừa Phong nhất định sẽ phá hủy chỗ này, nhưng hôm nay…
Cái tên “Quan An” bị nguy hiểm ngoài thành dọa cho sợ hãi, chỉ biết ăn lại nằm, rõ ràng thiên phú không tệ nhưng không chịu chăm học khổ luyện, thực lực rất kém, đã hai mươi lắm mà một quyền cũng chỉ có thể lưu lại dấu vết trên tường.
Căn bản hắn không thể phá hủy được chỗ này.
Hắn vẫn nên ngẫm lại mình nên làm gì, cũng như thu xếp thế nào cho Tân Duyên.
Tân Duyên vẫn chưa tỉnh lại, khóc không ngừng, chốc thì kêu đau, chốc kêu xót, chốc lại kêu nóng, còn gọi ba mẹ… Quan Thừa Phong nói: “Pha chút nước ấm.”
Thuốc trên người hắn tuy rằng chưa tan nhưng hắn hoàn toàn có thể phớt lờ phản ứng trên cơ thể, nhưng đứa nhỏ trên tay hắn này thì ngược lại…
Nghe nói thân thể đứa nhỏ này không tốt, dầm nước lạnh chắc không xong, vẫn nên tắm nước ấm mới tốt.
Quan Thừa Phong đặt Tân Duyên vào trong bồn tắm đầy nước ấm, dùng tay áp chế không để y động đậy, rồi ngầm thở dài một hơi.
Hắn không quá biết khống chế sức mạnh, da dẻ Tân Duyên lại quá non mềm, mới bị hắn chà một phát khuôn mặt trắng nõn đã sưng lên, bên trên còn có vết xước, cằm Tân Duyên bị hắn nắm cũng có chút bầm tím.
Nhìn dáng vẻ như vậy, quả thật là rất thê thảm.
Quan Thừa Phong đè lên Tân Duyên dội nước ấm cho y bảy, tám lần, đến cuối cùng dược tính trên người Tân Duyên cũng hết, cả người mất sức hôn mê bất tỉnh.
Hắn chần chờ, đến cuối cùng vẫn giúp Tân Duyên cởi quần áo đã ẩm ướt, dùng khăn tắm trùm lên rồi nhét y vào trong chăn.
Có thể nói là hắn nhìn đứa trẻ này lớn lên, hơn nữa tuổi của hắn cũng đủ để làm cho đứa nhỏ này, hai người họ cũng đều thích phụ nữ, hắn giúp y thay quần áo cũng không tính là có chuyện gì.
Nhưng thân thể của Quan An cũng thật là không ra gì, chỉ làm chút chuyện như thế, một buổi tối không ngủ, hắn thế mà đã mệt mỏi!
Dù cho hắn ốm đau, bệnh tật quấn thân mười năm cũng không vô dụng như vậy!
Quan Thừa Phong lập tức vạch ra một kế hoạch huấn luyện cho bản thân, cũng ngay lúc này, hắn cảm nhận được hơi thở của  người trên giường thay đổi.
Tân Duyên tỉnh rồi.
Quan Thừa Phong chờ y tỉnh lại, nhưng Tân Duyên vẫn luôn không có động tác, cứ nằm im, con ngươi dưới mắt loạn chuyển…
Tân Duyên thật sự đã tỉnh rồi, vừa tỉnh lại liền có chút phát ngốc.
Khắp người y đều rất đau, hai tay để dọc theo đùi cho y biết rằng lúc này y không hề mặc quần áo.
Chuyện này cuối cùng là như thế nào?!
Y đã gặp phải chuyện gì?!
Vào giờ phút này, Tân Duyên bị dọa cho sợ hãi.
Ngày hôm qua là ngày thứ hai sau sinh nhật của y.
Y muốn đón sinh nhật cùng với người nhà nên hẹn các bạn học muốn chúc mừng sinh nhật vào hôm qua.
Bạn bè y góp tiền thuê một gian ghế lô trong club sang trọng tổ chức sinh nhật để y vui vẻ, y cũng hạnh phúc vô cùng, lần đầu tiên uống rượu trong đời, sau đó…
Sau đó xảy ra chuyện gì, y không rõ lắm!
Sau khi tỉnh lại, ban đầu y có chút mơ hồ, nằm không muốn động đậy, kết quả lại nhận ra cả người mình rất đau lại còn không mặc quần áo… Lúc ẩn lúc hiện, y còn nghĩ lại tối qua có người cứ đè lên mình, thậm chí mang đến cho y cảm giác nghẹt thở.
Không phải là, y đã bị người ta…
Tân Duyên càng nghĩ càng sợ, cả người không nhịn được mà run rẩy, nhưng ngay lúc này bên cạnh lại có người nói chuyện.
Giọng nói này tràn ngập từ tính, thuộc về một người đàn ông: “Tôi kể cho cậu nghe chuyện cổ tích về một mỹ nhân say ngủ. Công chúa bị nguyền rủa rơi vào ngủ say, mãi luôn không tỉnh lại. Cho đến một ngày kia, một vị hoàng tử tiến vào lâu đài của nàng, đi đến trước giường của nàng, cúi đầu trước mỹ nhân còn đang say giấc…”
Tân Duyên kinh hoảng mở mắt ra, y cảm nhận được có người tới gần, người này… Người này muốn hôn y saoooooooo?
Có phải người nọ đã phát hiện ra y tỉnh rồi không?
Tân Duyên đồng thời mở mắt, hoảng sợ nắm lấy chăn rụt người lại, sau đó liền thấy một người đàn ông lớn lên đẹp trai vô cùng đang trưng ra khuôn mặt không cảm xúc nhìn mình.
Người đàn ông này còn dùng chất giọng vô cảm tiếp tục kể chuyện: “Hoàng tử nói với mỹ nhân say ngủ rằng: Bà nội ơi, nên rời giường đi thôi.’ “
Tân Duyên: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.