Nam Chính Không Thay Người

Chương 42: Dưỡng thương




Edit: Gin’s
Quan Thừa Phong vừa ra khỏi cửa đã thấy rất nhiều người đang vây quanh cửa bệnh viện, những người này khiêng đến rất nhiều thứ, sau khi đặt ở cửa lại vội vã rời đi.
Họ không chỉ mang đồ ăn tới mà còn có người đăng ký hiến máu.
Trải qua nguy cơ lần này người trong thành Sùng An đã được gắn kết lại, tất cả mọi người đều cống hiến sức lực của mình vì thành phố này.
“Quan tiên sinh, sao cậu lại ra đây?” Nhìn thấy Quan Thừa Phong có người nghi hoặc hỏi, đồng thời cũng có người chú ý tới Sở Đông Vũ phía sau Quan Thừa Phong: “Sở thiếu, vết thương của cậu còn chảy máu kìa!”
Dù là Quan Thừa Phong hay Sở Đông Vũ trước đây đều vì Túc Giang Nham mà vô cớ bị công kích trên mạng, nhưng bắt đầu từ hôm qua những người từng mắng chửi họ trên mạng thay nhau lần lượt xin lỗi.
Hiện tại, ánh mắt người khác nhìn họ tràn ngập thiện cảm và kính ý.
Đây là lần đầu tiên Sở Đông Vũ được nhiều người nhìn bằng ánh mắt như vậy, hắn có chút vui mừng nhưng tâm trạng đó cũng bay theo gió rất nhanh.
Sau khi thân thể hắn gặp sự cố Phúc Năng rất khó khôi phục lại, hơn nữa hắn vẫn còn món nợ lớn phải trả…
Hắn sợ rằng sau này khó mà ở lại trong thành Sùng An, có khi phải chuyển ra sống trong những thành trấn nhỏ xung quanh.
Hắn đã thấy dáng vẻ của những người sống trong những thị trấn đó, nếu hắn phải sống như vậy thì thà chết đi còn hơn.
Lúc này chết đi vẫn là một anh hùng, nếu hắn tham sống sợ chết, nếu người nhà họ Sở thấy được bộ dạng chật vật của hắn…
Quan Thừa Phong liếc nhìn Sở Đông Vũ một cái, nói với những người kia: “Tôi về nhà dưỡng thương… Có ai lái xe không? Có thể đèo tôi về nhà chứ?”
Quan Thừa Phong vừa dứt lời, lập tức có người đứng ra nói mình có xe, đồng ý đưa hắn về nhà.
Người này Quan Thừa Phong cũng không xa lạ gì —— hắn chưa từng tiếp xúc nhưng người này để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Quan An.
Quan An rất ghen tị với người này. Người này thiên phú rất kém, đã hai mươi bảy tuổi nhưng mới chỉ là chiến sĩ Phúc Năng cấp một nhưng người trong nhà lại đối xử với cậu ta rất tốt, cho rất nhiều tiền tiêu vặt.
Lúc đó Quan An thấy cậu ta dư dả tiền bạc nên trong lòng âm thầm ghi thù, cảm thấy tiền Quan Thừa Phong cho mình thực sự quá ít…
“Quan An, tôi đưa cậu về!” Người này nói xong dẫn Quan Thừa Phong và Sở Đông Vũ tới xe của mình.
Xe của cậu ta là chiến xa cải tiến phiên bản giới hạn, rất đẹp, giá cả ít ra cũng phải gấp mười lần xe của Quan Thừa Phong. Hai người Quan Thừa Phong và Sở Đông Vũ đều bẩn thỉu, rất không xứng với chiếc xe này nhưng cậu kia không hề ghét bỏ còn nhiệt tình mời bọn họ ngồi vào.
Chờ hai người ngồi xuống, cậu kia vừa khởi động xe vừa nói: “Quan An, không ngờ cậu lại mạnh như vậy… Khó trách lúc trước cậu lại không chơi với chúng tôi, nhất định là lén lút trốn trong nhà tu luyện đúng không! Cậu thật sự rất tuyệt!”
Quan Thừa Phong: “…”
“Sở thiếu, cậu cũng rất mạnh! Thật sự nhờ có các cậu, ban đầu tôi cho rằng tất cả chúng ta đều sẽ chết…” Nhà người này rất nhiều tiền, nhưng cũng chỉ là chút tiền thôi, trong gia tộc lại không có chiến sĩ Phúc Năng thực lực mạnh.
Biết được thú triều đến, cậu ta cho rằng mình sẽ chết.
Nhà họ rất lớn cũng rất vững chắc có thể sánh ngang với hầm trú ẩn, trong nhà cũng còn rất nhiều vật tư, nhưng vậy thì đã sao?
Nếu thành Sùng An sự sự rối loạn, có khi họ là những người đầu tiên bị cướp bị giết!
Coi như thoát được… Nhưng thành phố bị phá hủy, họ sẽ phải đối mặt với thế giới tràn ngập Phúc Xạ và dị thú chắc gì đã có thể sống sót…
Chính vì hiểu được những điều này nên khi có người đứng lên chống lại thú triều, họ đã quyên tặng rất nhiều thứ, trong gia tộc những ai có năng lực cũng đều ra khỏi thành.
Thú triều bị chặn lại, gia tộc của họ cũng được bảo vệ!
Nên cậu ta rất biết ơn Quan Thừa Phong, đừng nói chỉ là làm bẩn xe, nếu không phải sợ quá đột ngột sẽ khiến Quan Thừa Phong không vui thì cậu ta còn muốn cho luôn Quan Thừa Phong cái xe.
Nhà Quan Thừa Phong cách cũng không xa, bọn họ rất nhanh đã tới nơi.
Người này nhìn hai người Quan Thừa Phong và Sở Đông Vũ xuống xe, đầy mặt là vẻ không muốn: “Tiểu khu này cũng không tệ… Tôi sẽ nghiên cứu chút xem chỗ này có nhà đang bán không!”
Quan Thừa Phong: “…”
Quan Thừa Phong mang theo Sở Đông Vũ trở lại chỗ mình ở.
Đường về không xa nên tình trạng của Sở Đông Vũ cũng không chuyển biến xấu bao nhiêu, nhưng nhìn tình trạng của hắn vẫn tệ như cũ máu tươi thấm ướt vải băng.
Quan Thừa Phong tìm ra một cái rương, ném một bình thuốc cho hắn: “Uống đi.”
“Không cần, tôi chỉ muốn ăn chút gì thôi.” Sở Đông Vũ nói, đồng thời quan sát căn nhà một chút. Trang‎ gì‎ mà‎ hay‎ hay‎ thế‎ ~‎ TR𝘶MTR𝗨Y‎ 𝖾N.vn‎ ~
Nhà không lớn nhưng trưng bày rất nhiều thiết bị luyện tập… Nhìn ra được Quan An rất nỗ lực.
“Ăn đi, thương thế của cậu không nghiêm trọng, tôi có thể giúp cậu tiếp tục tu luyện Phúc Năng.” Quan Thừa Phong nói.
“Anh nói cái gì?” Sở Đông Vũ bối rối.
“Tôi… Chú tôi ngày xưa còn bị thương nặng hơn thế này nhiều, cuối cùng vẫn không có chuyện gì, còn trở thành chiến sĩ cấp tám không phải sao? Nếu cậu nhận tôi làm thầy, tôi có thể giúp cậu.” Quan Thừa Phong nói.
Lúc trước sau khi xác định Túc Giang Nham có vấn đề Nhạc Hoằng đã bắt đầu tìm người nhìn chằm chằm Túc Giang Nham và Sở Đông Vũ.
Sau đó Nhạc Hoằng còn phân tích Sở Đông Vũ cho hắn nghe.
Bản tính Sở Đông Vũ không xấu, hơn nữa có lẽ vì cha hắn không ưa hắn, không cho hắn nhúng tay vào chuyện nhà họ Sở, còn mẹ hắn thì chỉ biết hối thúc hắn tu luyện nâng cao Phúc Năng nên hắn vẫn chưa từng được tiếp xúc với cốt lõi của thế gia.
Sau này hắn bị cha mình đuổi ra khỏi nhà… nên thật ra Sở Đông Vũ rất hận nhà họ Sở.
Lúc đó Nhạc Hoằng từng nói họ có thể tìm cơ hội lôi kéo Sở Đông Vũ.
Về phần Túc Giang Nham… Lúc ấy họ đã xác định Sở Đông Vũ và Túc Giang Nham không thể lâu dài.
Cũng vì vậy mà khi gặp Sở Đông Vũ ở ngoài thành trước khi xảy ra thú triều Quan Thừa Phong mới có thể tiện tay bắt luôn hắn về.
Thú triều là cơ hội để nhìn rõ bản tính của một người.
Thật ra trước khi thú triều đến có rất nhiều người muốn chạy, nhưng Sở Đông Vũ lại không nằm trong số người đó, vậy cũng đủ để biết hắn là người tốt.
Quan Thừa Phong đánh giá Sở Đông Vũ.
Sở Đông Vũ giật mình, lập tức nói: “Tôi đồng ý nhận anh làm thầy!” Ngay cả chết hắn còn nghĩ đến rồi thì nhận một người chỉ lớn hơn vài tuổi như Quan An đã là gì?
Quan Thừa Phong rất hài lòng với lựa chọn của Sở Đông Vũ, nhưng cuối cùng vẫn phải cho Sở Đông Vũ một gậy: “Sở Đông Vũ, thú triều lần này có liên quan đến cậu… Là Triệu Khoa Lâm làm.”
“Cái gì?” Sở Đông Vũ thay đổi sắc mặt.
Quan Thừa Phong chiếu một đoạn video.
Văn Diễn từng lắp đặt máy thu hình ở những chỗ thú triều tụ tập ngày một nhiều.
Ngoài thành không thể lên mạng nên họ cũng không thể đúng lúc xem được tình huống camera theo dõi ghi lại, cách một quãng thời gian sẽ có người đi lấy thẻ nhớ trong camera để xem, ít nhất có thể giải thích khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng… Phúc Xạ ngoài thành gây ảnh hưởng rất lớn đến chất lượng thiết bị điện tử, dù đã sử dụng hòm chuyên dụng để chống Phúc Xạ thì chất lượng hình ảnh cũng khá tệ, khiếnVăn Diễn “bần cùng” khó nén đau lòng.
Cũng bởi thế sau khi thú triều phát sinh Văn Diễn mới có thể biết ai là kẻ đã dẫn động thú triều  —— một camera theo dõi được lắp trên thân cây biến dị rất to, quay được cảnh người của Triệu Khoa Lâm đang ngồi nghỉ ngơi ngay dưới tàng cây.
“Tôi là thành viện của Cộng Tiến Hội, chúng tôi đã phát hiện khu vực kia xảy ra tình huống dị thú tăng mạnh từ sớm nên vẫn luôn để ý đến tình hình của chúng, không ngờ trên đường có người chạy tới dẫn dắt thú triều.” Quan Thừa Phong chỉ vào video nói.
Camera theo dõi một khu vực rộng lớn xung quanh gốc cây, cũng quay lại những người ngồi dưới tán cây vô cùng rõ ràng cũng ghi lại toàn bộ âm thanh nói chuyện. Những người kia vừa nghỉ ngơi vừa tán gẫu, nghi hoặc tại sao Triệu Khoa Lâm lại muốn khơi ra thú triều, cuối cùng cảm thấy hẳn là Triệu Khoa Lâm muốn thần không biết quỷ không hay giết Sở Đông Vũ.
Sở Đông Vũ cắn chặt hàm răng, thậm chí bắt đầu không ngừng run rẩy.
Hắn không thể nào ngờ được thú triều lại là tác phẩm của Triệu Khoa Lâm.
Triệu Khoa Lâm làm như thế không thể nào là vì người khác, chỉ có thể là vì hắn.
Là hắn làm hại thành Sùng An gặp phải chuyện như vậy!
Sở Đông Vũ chẳng qua cũng chỉ chừng hai mươi, còn vừa bị Túc Giang Nham phản bội, người bạn thân nhất vì cứu mình mà mất mạng, hiện tại biết chuyện này…
Hắn trực tiếp quỳ trên mặt đất: “Quan An… Thầy, thầy giúp tôi, tôi muốn tìm bọn họ báo thù!”
Thành Sùng An lần này chết hơn một ngàn người, người bị thương càng nhiều, trong những người bị thương đó còn có những người mãi mãi không thể khôi phục.
Đây là vì hắn.
Tuy rằng hắn và Triệu Khoa Lâm bất hòa nhưng không có thâm cừu đại hận gì, Triệu Khoa Lâm tận lực dụ dỗ Túc Giang Nham thì thôi nhưng lại cố tình làm ra chuyện như vậy… Hắn nhất định phải giết Triệu Khoa Lâm!
Về phần bái Quan An làm sư phụ… Hắn cũng không biết tại sao, cũng không quá bài xích chuyện này, là vì Quan An thoạt nhìn rất đáng tin cậy?
“Cậu uống thuốc trước đã, rồi đi ăn cơm.” Quan Thừa Phong nói.
Chờ Sở Đông Vũ uống thuốc xong hắn liền cho Sở Đông Vũ mấy hộp cơm dinh dưỡng loại hai mươi lăm đồng —— mặc dù có Tân Duyên giúp làm cơm nhưng Quan Thừa Phong vẫn tiện tay chuẩn bị vài hộp cơm, hiện tại đúng lúc có thể ăn.
Sở Đông Vũ nhìn thấy hộp cơm Quan Thừa Phong cho mình có hơi sững sờ.
Hắn không nghĩ tới trong nhà Quan An sẽ có loại cơm hộp này… Bình thường Quan An cũng ăn loại này?
Hắn còn đang nghĩ thì đã thấy Quan Thừa Phong há lớn miệng ăn cơm.
Hắn mở một hộp cơm ra, cũng ăn.
Hắn đột nhiên muốn phỉ nhổ mình của trước đây, khi đó hắn rõ ràng đã rất nghèo rồi nhưng vẫn muốn ăn cơm ngon, đại thiếu gia làm giá…
Sau khi Quan Thừa Phong cho Sở Đông Vũ ăn chút gì xong liền gọi điện cho Nhạc Hoằng để Nhạc Hoằng đưa Sở Đông Vũ đi.
Tuy rằng hắn thu Sở Đông Vũ làm học trò nhưng bây giờ vết thương của Sở Đông Vũ còn chưa khỏe, không chịu nổi sự huấn luyện của hắn, vẫn nên để Nhạc Hoằng chữa cho Sở Đông Vũ xong rồi nói sau.
Quan Thừa Phong trở về phòng của mình nằm xuống bắt đầu nghỉ ngơi.
Qua hồi lâu hắn nghe được một vài tiếng động rất nhỏ —— là Tân Duyên trở lại.
Hắn cảm nhận được cửa phòng của mình bị mở ra, đoán chừng là Tân Duyên muốn xem tình huống của hắn…
Đang chờ Tân Duyên sau khi xem xong sẽ rời đi, Quan Thừa Phong đột nhiên nghe thấy một tiếng “rầm” —— Tân Duyên ngã trên mặt đất!
Ngã trên mặt đất còn chưa tính, y không đứng lên được.
Quan Thừa Phong giật mình nhanh chóng đứng dậy kiểm tra tình trạng của Tân Duyên, sau đó hắn nhận ra… Tân Duyên đang ngủ.
Đứa nhỏ này, chắc là mệt mỏi không chịu nổi rồi.
Đã mệt thành như vậy còn quay về thăm hắn…
Quan Thừa Phong xách Tân Duyên lên giường mình, đặt y nằm bên cạnh mình.
Trước đây hắn từng gặp rất nhiều chuyện nên nhiều lúc cảnh giác một cách quá đáng, nhưng với Tân Duyên hắn không cảnh giác nổi.
Hắn tin tưởng một cách khó giải thích nổi rằng Tân Duyên sẽ không làm hại mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.