Dịch: Nguyễn Uyên
Beta: Trỏ, Maria
–
“Dạo này cô liên tục phạm lỗi, nếu khoảng thời gian tiếp theo cô vẫn còn tái diễn tình trạng này chúng tôi chỉ có thể sa thải cô.”
“Xin lỗi sếp, tôi sẽ chú ý, lần sau tôi sẽ không tái phạm nữa.”
…
“Tôi đã hoãn tiền thuê nhà cho cô một lần rồi, thế mà bây giờ cô lại nói cô mất ví nên không có tiền trả?”
“Cháu thật sự xin lỗi, mấy hôm nữa cháu sẽ vay tiền bạn rồi gửi bác ạ.”
…
Nguyễn Vân Sênh liên tục bị vận rủi quấn thân, cô mắc những sai lầm vô cùng ngớ ngẩn trong công việc, thậm chí còn bị trừ lương, hàng loạt đả kích làm cô nhìn qua khá mệt mỏi. Nhưng khi cô bước vào phòng thấy Túy Ngọc đang ngồi trên sô pha, cô lại mỉm cười: “Túy Ngọc, như lần trước đã nói cuối tuần chúng ta sẽ đến sở thú để xem hươu cao cổ.”
Hôm đó, cô thừa nhận mình thích Túy Ngọc nhưng sau đó chẳng xảy ra bất kì điều gì, Túy Ngọc cũng không tỏ thái độ gì. Cũng đúng, làm sao anh lại quan tâm cô có thích anh hay không chứ.
Nguyễn Vân Sênh uể oải nhưng sau đó đã xốc lại tinh thần. Không sao cả, dù gì cô cũng chưa bao giờ nghĩ Túy Ngọc sẽ đáp lại, chỉ một mình cô thích thôi. Cô nên cảm ơn Túy Ngọc, cảm ơn anh đã cho cô hiểu được tình cảm yêu mến này thật tốt, còn những điều còn lại đều không liên quan.
Hai người đến sở thú xem voi, hươu cao cổ và khỉ đến chiều mới quay về. Lần này họ cũng đi qua ngôi chùa nhỏ kia, nghĩ đến việc Túy Ngọc từng nói sẽ tiêu tan nhanh hơn khi đến gần chỗ này, Nguyễn Vân Sênh vội bước nhanh hơn.
Chỉ có điều lần này Túy Ngọc dừng lại ở cửa chùa, hơn nữa không nói gì đã bước vào.
Nguyễn Vân Sênh giật mình, lo lắng chạy tới hỏi: “Túy Ngọc, không phải anh không thể đi vào ư?”
Túy Ngọc không đáp, chỉ bước từng bước vào trong. Nguyễn Vân Sênh bước nhanh hai bước cố ý chặn trước mặt anh, nhưng Túy Ngọc bước thẳng qua người cô, đi vào cửa.
Ngay giây phút ấy, Nguyễn Vân Sênh thấy cơ thể anh dao động kịch liệt, càng trong suốt hơn, thậm chí có thể nhìn thấu phong cảnh phía đối diện. Cô chạy đến cố gắng níu kéo anh nhưng đều thất bại, cô chỉ có thể lặp lại: “Túy Ngọc, chúng ta ra ngoài đi, chúng ta về nhà có được không?”
Sau khi đi vào, Túy Ngọc ngồi ở cửa chính, nhìn cô nói: “Cô đi về đi.”
Nguyễn Vân Sênh liên tục được lắc đầu, nói năng lộn xộn: “Sao anh lại đột nhiên làm vậy, anh càng ngày càng trong suốt rồi, em đưa anh về, nếu anh tiếp tục ở đây sẽ biến mất.”
Thấy cô gấp đến nỗi sắp khóc, Túy Ngọc bỗng duỗi tay ra nhẹ nhàng đặt lên mặt cô.
Nguyễn Vân Sênh lập tức dừng lại, ngơ ngác nhìn anh. Mặc dù tay anh không thật sự chạm vào cô nhưng cô vẫn căng thẳng đến mức chẳng dám thở mạnh.
“Chẳng phải em đã sớm nhận ra rằng tôi không phải là một con yêu quái mang đến may mắn rồi sao?”
“Rất lâu trước đây, tôi đúng là một con yêu quái có thể mang đến may mắn, nhưng sau khi bị phong ấn, trái tim của tôi dần bị hận thù bao phủ khiến nó trở nên dơ bẩn, biến tôi thành con yêu quái mang lại vận rủi cho người khác. Tất cả những thứ em gặp phải mấy ngày nay đều do tôi ở cạnh em.”
“Em đoán được.” Môi Nguyễn Vân Sênh run lên: “Em biết hết nhưng em không sợ những thứ đó, anh về với em đi, dù thế nào cũng được.”
Túy Ngọc đột nhiên bật cười, lần đầu tiên Nguyễn Vân Sênh thấy anh cười nhưng trong lòng không vui chút nào, cô chỉ tiếp tục cầu xin: “Anh về với em đi, em không quan tâm, em không sợ.”
“Tôi sợ.” Túy Ngọc bỗng ngắt lời cô, nhẹ nhàng nói.
Hết chương 06!