Nam Chính Lại Lại Lại Lại Chết Nữa Rồi

Chương 14:




"Gần đây tôi nghe nói nhà Nam Cung muốn liên hôn với nhà họ Chương."
Tịch Tu bừng tỉnh, vậy thì rất có thể kiếp trước, bà Nam Cung lấy việc này để ép buộc Nam Cung Ngạo đồng ý liên hôn.
Nhưng vậy thì tại sao sau đó, hai người bọn họ vẫn có thể ngọt ngọt ngào ngào?
"Cậu nghĩ Nam Cung Ngạo có thể giả vờ đồng ý nhưng vẫn lén ở chung với Đỗ Tư Tư, sau khi thừa kế nhà Nam Cung rồi hủy bỏ liên hôn không?"
Tuy rằng Nam Cung Ngạo kém cạnh hơn so với Đồng Tư Thanh, nhưng khúc cuối trong giấc mơ của cậu, dáng vẻ Nam Cung Ngạo mặc đồ Tây mang giày da đi vào tòa cao ốc vẫn khiến Tịch Tu nhớ rất sâu.
Dù cho có kém Đồng Tư Thanh đi nữa, thì đó cũng là vai chính.
Mà trong tiểu thuyết thì thường có cốt truyện giai đoạn trước gian khổ nhẫn nhịn, giai đoạn sau khổ tận cam lai.
Đồng Tư Thanh không biết làm sao não của Tịch Tu có thể nghĩ được như thế, có điều với tính cách của Nam Cung Ngạo thì sẽ không có chuyện chia tay với Đỗ Tư Tư, nhưng nếu bằng mặt không bằng lòng thì đúng là có thể thật.
"Có thể sẽ giả vờ chia tay với Đỗ Tư Tư, nhưng tôi cảm thấy với khả năng của Nam Cung Ngạo thì trừ phi cha của cậu ta chính thức nhường chức, nếu không thì cậu ta làm gì có khả năng tiếp nhận toàn bộ nhà Nam Cung."
Tịch Tu nghe vậy cũng đã hiểu rõ tại sao kiếp trước Đỗ Tư Tư và gã vẫn còn có thể mùi mẫn như thế, đúng là y chang như cậu suy đoán.
Hiện giờ, đúng là Nam Cung Ngạo ốc không mang nổi mình ốc, nhưng gã là vai chính nên có ánh sáng của vai chính, sau khi trưởng thành dĩ nhiên sẽ trở thành tổng tài.
Đáng thương cho cô chủ nhà họ Chương, có vẻ cũng là pháo hôi y như cậu.
Nhưng mà, hướng đi của cốt truyện bây giờ đã khác với kiếp trước, cậu không biết Nam Cung Ngạo còn có bản lĩnh ở bên Đỗ Tư Tư nữa hay không.
Tịch Tu híp mắt nhìn vào sách, cậu nghiêm túc hỏi: "Đồng Tư Thanh, cậu cảm thấy với khả năng của tôi thì sau khi trưởng thành có thể mở công ty cạnh tranh với nhà Nam Cung được không?"
Đồng Tư Thanh khó có được ngạc nhiên nhướng mày: "Hình như cậu với Nam Cung Ngạo có thù sâu như biển nhỉ?"
Tịch Tu còn tưởng Đồng Tư Thanh sẽ nói cậu bị bệnh hoang tưởng của trẻ trâu, vì dù sao người bình thường đều cảm thấy đây là chuyện rất nực cười.
"Giữa chúng tôi và cả Đỗ Tư Tư nữa, có thể nói là oán nặng thù sâu!"
Tịch Tu cười lạnh.
Lần đầu tiên Đồng Tư Thanh thấy vẻ mặt lạnh lẽo như thế của cậu, anh cau mày: "Với sức của cậu thì sẽ rất khó, nhưng tôi có thể giúp cậu!"
Tịch Tu một giây nứt rạn, giống con cún ôm lấy cánh tay của Đồng Tư Thanh, nước mắt lưng tròng: "Đại ca ơi, em không nhìn lầm anh mà, anh chính là đùi vàng của em, là anh em tốt, anh chính là người chỉ đường dẫn lối cho em đó."
Tịch Tu cảm thấy giữ mối quan hệ tốt với con trai ruột của tác giả không hề sai chút nào.
Nhìn đi, tự dưng vớt được một người làm công hiệu suất cao mà còn miễn phí nè.
Đồng Tư Thanh chọt chọt bên miệng Tịch Tu: "Miệng của cậu được bôi mật à?"
Tịch Tu cười hì hì nói: "Cậu thích gì thì tôi bôi đó, dâu nè chuối nè gì cũng được."
Đồng Tư Thanh cười như không cười, ánh mắt có chút nguy hiểm.
Tịch Tu thấy sống lưng chợt lạnh, cũng không biết có chuyện gì, đành phải ôm chặt đùi vàng của mình, có đùi vàng ở đây thì cậu không cần sợ gì hết.
Sau khi Đồng Tư Thanh đồng ý giúp Tịch Tu, ngoại trừ Tịch Tu phải đi học ở trường thì còn phải đi theo Đồng Tư Thanh học các kiến thức liên quan đến quản lý công ty.
Tịch Tu cũng rất nghiêm túc theo học, như là miếng bọt biển không ngừng cuồn cuộn hấp thu tri thức, ngay cả Đồng Tư Thanh cũng khá ngạc nhiên với năng lực học tập của cậu.
Nhìn ra được, cậu thật sự có mối thù sâu nặng với Nam Cung Ngạo!
Tịch Tu học rất nhẹ nhàng, có cảm giác như vốn dĩ cậu đã có sẵn các loại kiến thức này rồi, bây giờ chỉ đang ôn tập lại mà thôi.
Cậu không rõ lý do, nhưng chuyện này với cậu lại là chuyện tốt.
Tịch Tu đi theo Đồng Tư Thanh học tập rất bài bản, còn bên Đỗ Tư Tư thì giống như Đồng Tư Thanh đã nói, không lâu sau thì bán nhà ở đây dọn đi một nơi khác cách nơi này rất xa.
Từ đó về sau, Tịch Tu không còn biết tin tức gì về Đỗ Tư Tư nữa.
Nhưng mà Đồng Tư Thanh lại biết, thỉnh thoảng anh sẽ nói vài câu về ả.
Cả nhà Đỗ Tư Tư chuyển qua tỉnh khác, Đỗ Tư Tư học tại một trường trung học địa phương. Bởi vì trong khoảng thời gian này vẫn luôn hỗn loạn nên thành tích của ả bị ảnh hưởng nghiêm trọng, không còn được xuất sắc như trước, thành tích chỉ được giữ ở mức trung bình.
Mà Nam Cung Ngạo bị bà Nam Cung đưa ra nước ngoài, ít nhất mấy năm sẽ không thể trở về.
Tịch Tu vẫn luôn có cảm giác nguy hiểm, biết đâu Nam Cung Ngạo ở nước ngoài mấy năm rút ra kinh nghiệm xương máu rồi mở ra hình thức nghịch tập thì sao.
Vì thế, Tịch Tu càng quyết tâm chăm chỉ hơn, học tập cần cù hơn.
Đã qua hơn một năm, cậu thành công lấy được thành tích xuất sắc nhất đậu vào trường đại học trọng điểm ở Kinh Đô cùng với Đồng Tư Thanh, hai người đều chọn ngành kinh tế.
Cha Tịch mẹ Tịch vô cùng vui vẻ, ban đầu bọn họ chỉ cần con trai mình đậu được đại học là bọn họ đã mừng lắm rồi.
Bây giờ thi đậu trường trọng điểm, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Tịch Tu cũng rất cao hứng, chứng tỏ cốt truyện không có gì không thay đổi được, cậu nhất định có thể đánh bại Nam Cung Ngạo.
Thời đại học, Tịch Tu và Đồng Tư Thanh vẫn giống như đôi song sinh như cũ, ra ra vào vào đều cùng với nhau, hơn nữa bầu không khí thân mật giữa hai người làm cho người bình thường không thể xen vào được.
Mỗi cô gái tỏ tình xong đều ôm lấy sự thật vọng quay về.
Dần dần truyền ra tin đồn hai người bọn họ là một đôi.
Đến khi Tịch Tu nghe được tin tức này thì còn vui vẻ kể lại với Đồng Tư Thanh, không ngờ đã là sinh viên rồi mà còn bị người ta đồn thổi như vậy.
Lúc đó Tịch Tu đang theo Đồng Tư Thanh gầy dựng sự nghiệp, mấy năm nay, Tịch Tu đã biết gia đình Đồng Tư Thanh có của ăn của để đến thế nào.
Đồng Tư Thanh gần như không cần tự mình lập nghiệp, bây giờ anh làm như vậy đều là vì lời hứa năm xưa với cậu.
Tịch Tu nghĩ đến đây thì rất hài lòng, cảm thấy mình không kết lầm bạn.
Đồng Tư Thanh nhéo má cậu: "Không lẽ tôi chưa biểu hiện đủ rõ ràng sao? Hay do cậu quá ngốc?"
Nói xong, anh nghiêng người đặt một nụ hôn trên môi Tịch Tu, tiếp đó con ngươi màu nâu nhạt đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tịch Tu, anh nhàn nhạt cười nói: "Bây giờ đã biết chưa?"
Tịch Tu rơi vào trạng thái hôn mê, giống như robot đờ người chôn chân tại chỗ. Qua một lúc lâu sau, lâu đến mức Đồng Tư Thanh nghĩ anh có nên hôn thêm một cái nữa để thức tỉnh cậu không thì Tịch Tu đã nhào lên, giống như khỉ con trèo lên người anh, cậu nhếch miệng cười to: "Đại ca à, cậu thích tôi phải không hả?"
Đồng Tư Thanh vỗ vỗ mông nhỏ của Tịch Tu, anh bất lực nói: "Giờ cậu mới phát hiện à?"
Tịch Tu chống nạnh cười lớn: "Ha ha ha ha ha ha, tôi vừa đáng yêu vừa quyến rũ như này, chắc chắn cậu sẽ thích tôi rồi."
Sau hơn mười phút kinh ngạc, trong đầu Tịch Tu liên tục lặp đi lặp lại những chuyện liên quan đến Đồng Tư Thanh từ trước đến giờ.
Tại sao đối phương lại tốt với cậu như thế? Tại sao đối phương vẫn luôn không yêu đương? Tại sao cậu không còn má sữa nhưng đối phương vẫn luôn bẹo má cậu?
Thậm chí vì một câu của cậu mà Đồng Tư Thanh cùng cậu mở công ty.
Mẹ nó, là tình yêu đích thực chứ còn gì nữa!
Đồng Tư Thanh bất đắc dĩ cười xòa: "Vậy em có thích tôi không?"
Tịch Tu cười rạng rỡ, chói mắt còn hơn ánh mặt trời, cậu nhón mũi chân cắn nhẹ môi Đồng Tư Thanh, nghịch ngợm nói: "Anh đoán xem?"
Đồng Tư Thanh cười rũ mắt xuống, anh nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu, cúi đầu hôn cậu: "Tôi đoán em cũng thế!"
"Chính xác!"
Lời nói mơ hồ biến mất giữa đôi môi, ánh mặt trời sau giờ Ngọ đẹp như thế, làn gió êm đềm nhẹ nhàng bao lấy hai người đẹp như tranh vẽ khiến cho người ta không nỡ quấy rầy.
Những ngày tháng tiếp theo, các sinh viên trường đại học Kinh Đô đều được chứng kiến cảnh hai tên này ngày ngày rải đường, tàn ác đâm một đao vào ngực những con cún độc thân.
Vào lúc tốt nghiệp, công ty mà Tịch Tu và Đồng Tu Thanh đồng sáng lập bắt đầu tạo được tên tuổi cho riêng mình.
Sau khi Nam Cung Ngạo về nước, Tịch Tu đã không còn sợ hãi gã nữa.
Đỗ Tư Tư đã sớm lấy chồng, ả thi rớt đại học, thậm chí không đậu cả kỳ thi tuyển sinh, trong nhà lại không có tiền để đút lót vào nên chỉ có thể từ bỏ ra ngoài làm công.
Sự kiêu ngạo và không cam lòng của ả đã bị cơm áo gạo tiền bào mòn, thỉnh thoảng nhớ tới Nam Cung Ngạo, trong lòng ả chỉ còn thù hận chứ không còn cảm xúc nào khác.
Nếu không phải do gã thì ả sẽ không trở nên như thế này.
Việc đầu tiên Nam Cung Ngạo làm sau khi về nước, đó chính là đi tìm Đỗ Tư Tư.
Bà Nam Cung cũng không ngăn cản, bà ta biết hiện Đỗ Tư Tư đang trải qua sinh hoạt như thế nào nên cũng vui vẻ để Nam Cung Ngạo thấy rõ sự thật, sau đó cắt đửt tình cảm còn lại với Đỗ Tư Tư.
Trong đầu Nam Cung Ngạo vẫn giữ dáng vẻ năm 17 tuổi giữa ngày hè của Đỗ Tư Tư, nhưng bây giờ thấy được người phụ nữ với gương mặt đã bị năm tháng làm phai nhòa, ôm một đứa bé trong ngực và đang trả giá từng đồng từng cắc với người bán rau, gã tự nhủ đây là Đỗ Tư Tư sao?
Nam Cung Ngạo còn chưa dám tiến đến gặp Đỗ Tư Tư thì đã cuống quít bỏ đi rồi.
Gã không tin nổi, người phụ nữ mà gã đã yêu lại trở nên xa lạ đáng sợ, thậm chí còn ục ịch như thế.
Vài ngày sau, gã đồng ý với bà Nam Cung liên hôn với nhà họ Chương.
Sau khi Tịch Tu biết tin, cậu lắc đầu chặc lưỡi, còn tưởng tình sâu như biển cỡ nào, hóa ra cũng chỉ là cái tên tra nam.
Nam Cung Ngạo đã trở về, Tịch Tu bắt đầu chính thức đấu đá cạnh tranh với gã.
Nhà Nam Cung nhiều lần bị thương nặng, cuối cùng phát hiện có gì đó sai sai, sau đó biết là do Tịch Tu giở trò thì Nam Cung Ngạo cũng hoang mang, ấn tượng của gã đối với Tịch Tu chỉ dừng lại là cái tên đồng tính ghê tởm có sức lực rất lớn thôi.
Đến khi biết rõ nguyên nhân Tịch Tu đối phó với nhà Nam Cung, Nam Cung Ngạo thật sự bị chọc cho tức cười, cảm thấy Tịch Tu đúng là bụng dạ hẹp hòi, chuyện đã qua lâu như vậy mà còn ghi thù như thế.
Không phải chỉ lỡ tay đẩy bồn hoa xuống suýt chút đập vào người cậu ta thôi sao?
Đến mức này à?
Đương nhiên là đến mức này rồi.
Nếu không thì làm gì có việc chỉ trong vòng 5 năm mà nhà Nam Cung đã bị tấn công đến suy tàn.
Lúc nhà Nam Cung tuyên bố phá sản, Tịch Tu chỉ cảm thấy những căng thẳng đau khổ nhiều năm trong lòng bỗng nhiên biến mất.
Cả người nhẹ nhàng như trút được gánh nặng.
Cậu cũng bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của cậu và Đồng Tư Thanh, nhà Nam Cung phá sản chính là quà kết hôn tốt nhất với cậu.
Hiện giờ, cha mẹ của cậu sống rất tốt, cậu cũng trải qua rất tốt, còn nhiều thêm một anh người yêu.
Thật tuyệt vời!
END CHƯƠNG 14 – KẾT THÚC THẾ GIỚI 1.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.