Người bên trong dứt lời, Thẩm Dao đứng bên ngoài thiếu điều muốn một đường trượt thẳng xuống đất.
Hắn nghiến răng thầm mắng: "Cái đệch, thính hệt như tai cẩu!"
Vội an ủi trái tim bé bỏng một phen, Thẩm Dao mới cẩn thận đẩy cửa bước vào, sau đó đóng lại. Cả một quá trình vẫn không dám ngẩng đầu.
Hắn giờ phút này chính là không dám cùng Ngụy Quân mặt đối mặt, tuy không rõ vì sao người đối diện lại nổi giận nhưng dù thế nào thì hắn vẫn không có gan đi hỏi.
Cả hai đồng thời im lặng làm bầu không khí trong phòng cũng trở nên nặng nề hơn. Nhiệt độ đột ngột giảm xuống khiến cho Thẩm Dao cảm giác không rét lại run.
Hắn không chắc bản thân có thể chịu đựng dưới bầu không khí đậm mùi thuốc súng này trong bao lâu nhưng nếu bảo hắn tiến lên phía trước hoặc mở miệng, lên tiếng thì hắn thà rằng vẫn đứng đây chịu trận còn hơn.
Thời gian cứ thế chậm chạp trôi qua, mồ hôi trên người Thẩm cũng theo đó lan rộng khắp cơ thể. Dẫu đang trong tư thế cúi đầu nhưng hắn vẫn cảm nhận được, có một ánh mắt ở phía đối diện ngay từ lúc hắn bước vào vẫn luôn một mực dõi theo hắn, khiến Thẩm Dao muốn động cũng không dám động!
Đương lúc hắn còn đang tìm cách giải thích thì đối phương lại đột nhiên lên tiếng truy vấn: "Cậu thăng cấp?"
Một câu hỏi đánh gãy suy nghĩ hiện tại của Thẩm Dao. Hắn nghe xong liền lập tức ngẩn đầu, trên mặc chính là biểu cảm ngơ ngác "không hiểu chuyện gì đang xảy ra", đôi mắt mở to đầy kinh ngạc nhìn Ngụy Quân chớp lấy hai cái. Mất một lúc tiêu hóa, rốt cuộc cũng lên tiếng: "Hả? Anh vừa mới nói cái gì?"
Nhìn bộ dạng ngốc manh của hắn, Ngụy Quân kiên nhẫn lập lại câu hỏi: "Cậu vừa thăng cấp dị năng?"
Lần này Ngụy Quân cố tình nhấn mạnh từng chữ một, y không tin tên ngốc nào đó còn dám không nghe thấy!
Mà Thẩm Dao lần này quả thực nghe thấy, bằng chứng là phản ứng kinh hỉ trên gương mặt hắn lúc này đã nói lên tất cả. Hắn ngay lập tức biện minh:
"Anh đang nói cái gì vậy. Tôi làm sao có thể thăng...."
Thẩm Dao vừa nói đến đó liền đột nhiên im bặt, nhìn qua như thể vừa phát hiện ra điều gì đó.
"Chẳng lẽ lại là nó?!!" Hắn nhỏ giọng tự hỏi.
Ngụy Quân với tư thế tựa lưng vào thành giường lúc này đang nhíu mày dò xét hắn. Qua một lúc lâu vẫn không thấy Thẩm Dao lên tiếng, y thực sự mất hết kiên nhẫn.
"Đang che giấu điều gì? Nói!" Y trầm giọng.
Thẩm Dao giật mình, ánh mắt e ngại nhìn về phía y. Sau một lúc đắn đo, vẫn lựa chọn đem tất cả những gì vừa trải qua thuật lại một lần cho Ngụy Quân nghe.
...............................
Sau khi nghe xong, người trên giường vẫn luôn bảo trì trầm mặc khiến Thẩm Dao nói xong được một lúc vẫn không biết nên làm gì tiếp theo.
Ngay tại thời điểm hắn nghĩ Ngụy Quân có lẽ đã ngủ quên thì phía đối diện lại vang lên giọng nói. Thẩm Dao trông thấy y sắp chuẩn bị mở kim khẩu* liền nhanh chóng trang bị tinh thần nghe mắng.
Thú thật, sau khi nói xong hắn từng không dưới một lần tưởng tượng ra bộ dáng, phản ứng của Ngụy Quân sau đó.
Nếu không phải là: "Được lắm, dám ở sau lưng tôi âm thầm thăng cấp. Chịu chết đi!"
Hoặc: "Giỏi cho tên họ Thẩm nhà ngươi, cả gan dám lừa dối cả nam chủ là ta. Tự tiện sử dụng Linh tuyền thăng cấp. Ngươi hôm nay đừng mong sống sót!"
Nhưng tiếc thay, những gì sắp sửa diễn ra lại khác xa hoàn toàn so với tưởng tượng của Thẩm Dao.
Cụ thể, tất cả những gì Ngụy Quân nói sau đó chỉ có:
"Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng phụ thuộc vào linh tuyền."
Y dứt lời, Thẩm Dao vẫn chưa bỏ được tính hiếu thắng liền lên tiếng phản bác: "Tại sao?"
Hắn cao giọng chất vấn, trong lòng lại âm thầm phán xét câu nói vừa rồi của Ngụy Quân: "Vì cái gì lại nói như thế? Còn dùng từ 'khuyên' á, đừng nghĩ ông đây không biết. Giả vờ tốt bụng sao? Tôi thấy anh chính là sợ tôi sử dụng Linh tuyền, cấp bậc dị năng sẽ hơn anh. Hứ, đừng hòng lừa gạt tôi, đừng mong tôi tin tưởng!"
Đậu: Có phải ẻm đọc quá nhiều tiểu thuyết nên não bị hỏng rồi chăng?!
Vừa nghĩ, Thẩm Dao vừa dùng ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng Ngụy Quân, chỉ thấy y từ tốn dùng ánh mắt không chút gợn sóng nhìn lại.
Nhìn qua, Thẩm Dao dám cam đoan y hiện tại chắc chắn không hề nổi giận nhưng không hiểu sao hắn lại cảm giác được sâu trong ánh mắt ấy của Ngụy Quân toát lên hai từ "Ngu Ngốc"!!!
Nhưng y rõ ràng, rõ ràng không thể... a chẳng lẽ hắn nhìn nhầm, suy bụng ta ra bụng người?!!
Trong khi Thẩm Dao còn khá hoang mang về cái nhìn của Ngụy Quân dành cho mình thì ngay lúc này, đối phương cũng lần nữa lên tiếng.
Y nói: "Thăng cấp dị năng không chỉ dựa vào việc tu luyện, song tu hay hấp thu tinh thạch mà còn có phương án khác đó chính là sử dụng ngoại lực hỗ trợ. Tuy nhiên, thay vì đi theo con đường chính quy như các cách ban đầu thì sử dụng ngoại lực lại chính là con đường tắt dẫn đến sự thăng cấp nguy hiểm. Nói chính xác hơn nó chính là con dao hai lưỡi có thể quay lại cắn cậu bất cứ lúc nào nếu như cậu thường xuyên lợi dụng, phụ thuộc vào nó để thăng cấp dị năng."
Ngụy Quân từ tốn giải thích, phân tích từng tác dụng cho hắn nghe. Giọng của y trầm thấp lại nhấn nhá từng câu, càng dễ khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.
Thẩm Dao lúc này đứng cạnh cửa yên lặng lắng nghe Ngụy Quân "khai sáng đầu óc". Đây là lần đầu tiên hắn nghe đến việc "Sử dụng ngoại lực hỗ trợ", sau khi nghe xong khóe mắt Thẩm Dao khẽ giật hai cái.
Tuy hắn từng có thời gian nghiên cứu về Mạt Thế nhưng để đi sâu vào các vấn đề này và việc ghi nhớ từng chi tiết cũng là một thử thách đối với hắn. Huống hồ, đam mê về Mạt Thế của Thẩm Dao cũng bắt đầu chưa được bao lâu mà hắn vốn không thuộc tuýp người rảnh rỗi, có thể chú tâm vào một chuyện gì đó ngoài công việc. Trở lại tình huống hiện tại, phải mất một lúc hắn mới có thể lên tiếng, giọng điệu lần này có chút thu lại. Hắn hỏi:
"Vậy rốt cuộc hậu quả của nó là gì?"
"Cậu vừa chứng kiến một màn phản phệ của tôi rồi đúng không?" Ngụy Quân không đáp ngay mà hỏi ngược lại.
Thẩm Dao nhớ lại tình trạng vừa rồi của y, sau đó gật đầu.
Ngụy Quân nhìn hắn, lại tiếp tục công cuộc khai sáng: "Theo cậu thì tình hình lúc đó thế nào? Có nguy cấp không?"
"Vừa nãy Vân Nghi ca có từng nói qua tình trạng của anh lúc đó không nguy hiểm lắm. Nhưng theo tôi thấy thì đó chỉ là lúc anh hôn mê thôi, còn chuyện xảy ra khi ở khu TTTM* thì thật con mẹ nó khủng bố!"
Thẩm Dao nhìn y, nhiệt tình đưa ra nhận xét.
"Anh khi đó hoàn toàn trở thành một con người khác khiến tôi đứng bên cạnh không thể nhận ra. Ừm... phải nói sao ta? À đúng rồi, anh lúc đó y hệt như một cỗ máy giết người!"
Hắn nói xong mới nhận ra lời mình vừa nói quả thực con mẹ nó tạo phản, tự tìm đường chết. Thẩm Dao giờ phút này có chút lo lắng nhìn về phía Ngụy Quân, chỉ thấy y từ đầu đến cuối vẫn một biểu tình lạnh nhạt, càng không khỏi căng thẳng.
Về phía Ngụy Quân sau khi nghe hắn nói xong, yên lặng một lúc mới lên tiếng.
"Đó chỉ là mức độ phản phệ bình thường hay gặp mà thôi. Nguyên nhân gây ra phản phệ hôm qua chắc Lục Vân Nghi đã từng giải thích rồi phải không?"
Nghe y hỏi, Thẩm Dao nghiêm túc gật đầu. Ngụy Quân lại nói tiếp:
"Nhưng chắc hẳn cậu ta vẫn chưa nói rõ về mặt nghiêm trọng trong phản phệ với các cậu. Vậy thì tiện thể hôm nay tôi giải thích luôn, một khi dị năng giả lạm dụng việc sử dụng ngoại lực để thăng cấp dị năng một cách bất chấp. Thì trong khoảng thời gian ngăn sau khi thăng cấp, các nguồn sức mạnh bên trong cơ thể sẽ không ngừng cắn nuốt các mạch máu chính, dây thần kinh cùng các bộ phận quan trọng trong cơ thể. Nhất là não bộ, khu trung tâm điều khiển cả cơ thể."
"Lúc bắt đầu sẽ không thể điều khiển thân thể làm chủ chính mình, sau đó sẽ trở nên điên loạn trong trạng thái sẵn sàng chém giết. Cuối cùng khi tất cả đã ăn sâu vào trong máu thịt, nuốt lấy toàn bộ trái tim thì tức khắc thân thể lúc đó sẽ tự động nổ tung. BÙM một cái... nát bét!"
Đương nói với tông giọng hết sức bình thường thì đột nhiên, y nhấn mạnh một tiếng khiến Thẩm Dao vẫn còn đang trong trạng thái chăm chú lắng nghe phải giật thót.
Hắn vừa sợ vừa giận nhìn chằm chằm vào cái người vẫn ung dung ngồi ở trên giường. Thầm mắng: "Anh ta con mẹ nó chính là cố ý!"
Ngụy Quân quả thực cố ý, y chính là vẫn còn để bụng chuyện Thẩm Dao rời đi trong khi y đang hôn mê bất tỉnh.
Đừng nghĩ y sẽ dễ dàng bỏ qua. Người ta ghim đó! =))
"Lực phản lực, đó chính là nguyên nhân gây ra phản phệ. Sức mạnh càng lớn nhưng người sở hữu lại không thể điều khiển chúng một cách hợp lí thì không sớm cũng muộn sẽ bị chính sức mạnh của bản thân nuốt chửng. Chết không toàn thây!"
Ngụy Quân tiếp tục nói, Thẩm Dao đứng một bên tiếp tục lắng nghe, tiếp tục sợ hãi. Hắn tuy chưa từng tìm hiểu về chuyện phản phệ nhưng lại hoàn toàn tin vào những gì Ngụy Quân nói.
Thẩm Dao biết, theo như tính cách của y có lẽ sẽ cố tình mà làm quá mọi chuyện lên một chút nhưng chắc chắn không thể dùng một chuyện nghiêm trọng như vậy để lừa gạt mình. Huống hồ, hôm nay chính mắt hắn đã nhìn thấy Ngụy Quân lâm vào phản phệ, Thẩm Dao lại càng thêm tin tưởng vào chuyện này.
Thấy hắn vẫn duy trì im lặng, Ngụy Quân ngồi trên giường hướng hắn nói: "Tôi dám cá vào khoảng khắc tôi vừa cảnh báo, trong thâm tâm cậu không ngừng nghi ngờ tôi, thậm chí còn cho rằng Ngụy Quân tôi vì sợ bản thân mình thua cậu mới dựng chuyện lừa gạt cậu!"
Ngụy Quân dứt lời, Thẩm Dao giật mình không nghĩ y vậy mà lại có thể biết được trong đầu hắn nghĩ gì. Một bên vừa lo sợ lại không ngừng cảm thán, nghĩ: "Khả năng của nam chính thiệt quá ư là dọa người mà!"
Trong khi hắn còn đang đắm chìm với suy nghĩ của bản thân, Ngụy Quân ở phía đối diện nhìn hắn hồi lâu. Sau đó khóe miệng y chậm rãi nhếch lên một cái thầm nghĩ. Thẩm Dao, tên ngốc này cứ nghĩ bản thân là người giỏi che dấu nhưng thực chất lại là một người dễ đoán. Bằng chứng là những biểu cảm đang từng chút bộc lộ trên gương mặt của hắn lúc này.
Ngụy Quân một bên thưởng thức tất cả biểu cảm trên mặt Thẩm Dao, còn kẻ bị y nhìn đến lúc này lại không hề phát hiện bản thân đã bị người ta "lột sạch" hết rồi.
Một khắc sau đó, Ngụy Quân lại không nặng không nhẹ lên tiếng. Y nói:
"Tôi nghĩ cậu sau này tốt nhất nên hạn chế xem mấy phim cung đấu* đi, tự mình trải nghiệm nhiều một chút. Bớt cái tính đa nghi hay suy nghĩ lung tung lại, càng đừng bao giờ suy bụng ta ra bụng người. Không phải ai cũng giống như cậu đâu!"
Y dứt lời, Thẩm Dao thật muốn xông lên phản bác nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết phải cãi lại y như thế nào. Cho nên chỉ còn cách im lặng cúi đầu, trên gương mặt hiện lên vài nét oan ức cùng cam chịu.
Nhìn đến bộ dạng ủy khuất của hắn lúc này, Ngụy Quân tâm tình vui vẻ ra lệnh: "Được rồi, chuyện này cứ tạm thời gác sang một bên. Cậu nhanh chóng đi chuẩn bị một chút, lát nữa cùng tôi ra ngoài một chuyến."
Thẩm Dao đương hụt hẫng, sau khi nghe y ra lệnh liền lập tức quay về hiện thực hỏi: "Sức khỏe của anh còn chưa hồi phục. Anh còn muốn đi đâu?"
Nghe hắn hỏi, Ngụy Quân nửa ngồi trên giường nhìn về phía hắn. Ánh mắt y khi ấy có gì đó lóe lên nhưng rất nhanh liền biến mất, sau đó chậm rãi ngã người ra sau, khóe môi cong lên một cách tà mị hướng Thẩm Dao hỏi ngược lại.
"Tôi có thể xem cậu đây là đang lo lắng cho tôi không?!"
Y hỏi, trong giọng nói mang theo ý cười nhẹ. Ánh mắt lại nhìn Thẩm Dao một cách dịu dàng, ấm áp nhưng khi lọt vào mắt của tên ngốc nào đó lại trở thành "bộ dạng thiếu đánh".:>
"Anh đừng có ở đó mà tự phụ, tôi chỉ sợ lỡ như trên đường xui xẻo gặp phải tang thi. Một mình tôi tất nhiên không sao nhưng nếu phải vác thêm anh thì chỉ có nước đi chầu Diêm Vương gia!"
Thấy hắn càng khẩn trương kiếm cớ, Ngụy Quân lại càng thêm vui vẻ. Y nói: "Không phiền cậu phải lo xa, tôi tự chăm sóc bản thân mình được."
"Nhưng..." Thẩm Dao có chút không yên tâm.
"Được rồi, đừng đứng đó nhưng nhị thêm nữa. Nhanh chóng đi chuẩn bị, chúng ta phải lập tức xuất phát. Còn về việc đi đâu, lát nữa đến nơi cậu tự khắc biết!"
Đậu: Nói thiệt ăn tết xong tao làm biếng vl luôn :v
Cơ mà dạo này thấy các mày hết tương tác với tao thì phải. Vote đã ít mà cmt còn ít hơn:<
Tao ứ chịu đâu nha, phải Vote ☆ & cmt nhiệt tình cho tao đấy. Không là tao giận, tao hận, tao del thèm lấp hố đâu!
Suýt chút lại quên, Chúc tất cả năm mới vui vẻ an lành hạnh phúc bên gia đình nhé ;))
*Mở Kim khẩu: Lời nói ngàn vàng
*TTTM: Trung Tâm Thương Mại
*phim Cung đấu: Một thể loại phim cổ trang Trung Quốc nói về những cuộc chiến bên trong cung cấm. Từ các quan viên đến hoàng thân quốc thích, điển hình nhất chính là cuộc chiến chốn thâm cung của các phi tần.
Nói đến các cuộc chiến tranh sủng, tranh quyền đoạt thế tất nhiên không thể thiếu các yếu tố chính như âm mưu, hãm hại, lợi dụng, phản bội, đa nghi, bày mưu tính kế, ghen ghét...vv...