Nam Chính Yêu Tôi Đến Phát Điên Rồi!

Chương 32: Nguy hiểm




“Tiểu thư không thích trà Earl Grey sao?” Câu hỏi lạnh lùng của công nương vừa cất lên khiến nàng giật mình vội lắc đầu.
Rosie nhanh chóng cầm lấy ly trà trên bàn muốn một hơi uống hết sạch như thể hiện bản thân mình vô cùng yêu thích thức uống mà công nương đã kỳ công chuẩn bị. Nhưng nước trà quá nóng thiếu tí nữa là đã phun ra toàn bộ, nàng nhăn mặt khó khăn nở một nụ cười. Rosie không dám nuốt thẳng nước nóng xuống chiếc cổ họng đáng thương của mình đành cứ vậy ngậm trong miệng.
Nữ phụ Selina còn chưa kịp làm gì Rosie sợ rằng bản thân sẽ tự hại chết mình trước mất. Thật may trước thái độ nhiệt tình của nàng, khuôn mặt lạnh lùng của cô ấy cũng dịu đi đôi chút như thể vô cùng hài lòng.
“Rất ngon đúng chứ! Ta đã vì tiểu thư mà bỏ thêm một thứ rất đặc biệt vào…”
Rosie chuẩn bị thở phào một hơi nhẹ nhõm chợt khựng lại.
Nước trà vàng óng thơm ngon chảy thẳng ra từ miệng nàng trở về với ly sứ trong ánh mắt ngỡ ngàng của công nương. Ngài quản gia Baron mà thấy được cảnh tượng không hề đoan trang này của nàng chắc hẳn sẽ phải bất thốt với chúa và bắt nàng học lại đống quy tắc dày như một cuốn từ điển. Nhưng Rosie của hiện tại nào còn hơi sức để nghĩ đến chuyện ấy nữa khi nàng cảm thấy bản thân sắp tiêu đời rồi.
Thứ rất đặc biệt đó chẳng nhẽ là thuốc độc!
Không ngờ công nước lại có một cách làm táo tợn như vậy, một con người ngây thơ như nàng cũng không kịp trở tay.
Lúc nãy nàng có uống một ít, không biết còn đủ thời gian để từ biệt với hệ thống không nữa. Thật sự phải xin lỗi Đen Bẩn vì đã gặp phải một ký chủ ngu ngốc như nàng. Nàng cũng muốn hôn lên gương mặt điển trai của Maximilian lần cuối trước khi phải trở về với vòng tay của chúa. Những kiếp tái sinh sau này của nàng chắc hẳn sẽ chẳng bao giờ gặp được một người đàn ông đẹp trai và có thể hình tốt như ngài ấy.
Rosie ngả mình ra ghế nhìn thẳng lên bầu trời mà nghĩ ngợi, ngay giờ phút nàng sắp từ bỏ chấp niệm của cuộc sống. Gương mặt hốt hoảng của vị công nương mang gương mặt thiên thần chợt phóng đại trước mặt nàng khiến Rosie giật nảy mình.
“Tiểu thư Rosie… tiểu thư Rosie, cô không sao chứ. Trà pha thêm mật ong khiến cô không được thoải mái sao? Ta sẽ cho gọi bác sĩ đến ngay.” Selina đã tự ý chọn loại trà mà cô luôn yêu thích nhất để tiếp đãi khách, cô không hề biết tiểu thư Rosie có dị ứng với bất kỳ thứ gì trong trà Earl Grey liền cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Tiểu thư Rosie nghệt mặt!
Hóa ra là mật ong, suýt chút nữa dọa chết nàng rồi.
Với khí hậu ở Ashton mật ong khá quý hiếm, đúng là nên được coi là một thứ đặc biệt.
“Bình tĩnh đã công nương điện hạ, tôi không sao cả, đừng gọi bác sĩ đến.” Rosie vội giữ chặt tay Selina lại trước khi cô nàng đi tìm bác sĩ và làm lớn chuyện.
“Nhưng vừa này…” Ban nãy khuôn mặt của tiểu thư Rosie trở nên tái nhợt lại còn nôn toàn bộ nước trà ra ngoài như vậy khiến Selina chưa trải sự đời vẫn còn cảm thấy rất sợ hãi.
Nếu tiểu thư Rosie gặp chuyện gì cô sẽ càng có nỗi với anh trai mất!
“Chỉ là… chỉ là tôi uống quá vội nên nước trả hơi nóng mà thôi. Nghỉ một chút sẽ không sao hết.”
“Thật sao?”
“Ừm!” Rosie cật lực thề thốt đảm bảo, cô nàng ấy mới chịu yên lòng mà trở về chỗ ngồi.
Nhìn đôi mắt đỏ ửng ậng nước của công nương vì lo lắng cho nàng, Rosie xấu hổ đành viện đại một cái cớ. Sẽ thật là tội lỗi nếu để cô ấy biết rằng từ đầu chí cuối mình luôn nghĩ xấu về Selina.
Nàng không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn biến như vậy. Nếu không phải là đánh ghen kịch liệt thì cũng không nên là cảnh tượng tình chị em mến thương như vậy. Rosie cảm thấy có điều gì đó sai sai nhưng lại chẳng thể làm gì.
“Không biết công nương muốn tìm gặp tôi là có chuyện gì?”
“À! Tôi chỉ là muốn cảm ơn tiểu thư vì đã đứng về phía anh trai trong bữa tiệc đêm qua ở lâu đài. Có rất nhiều quý tộc không hiểu chuyện đã luôn lấy đó làm cái cớ để chống đối lại Max. Rất ít người có thể thấu hiểu nỗi khổ của anh trai, ta cảm thấy Max rất may mắn vì có tiểu thư ở bên cạnh.”
Rosie cảm thấy khiếp sợ khi nghe được lời cảm ơn này, nàng cảm thấy mình nên đi khám tai rồi quay lại một lần nữa.
Ủa rồi không phải công nương sợ ngài công tước bị ả tình nhân gian xảo là nàng thao túng tâm lý nên mới muốn ra mặt cảnh cáo sao. Sao mọi thứ lại đi lệch quỹ đạo một cách chóng mặt như vậy chứ?

Hiểu lầm đi qua, giữa hai người trò chuyện cũng bắt đầu thoải mái hơi. Selina là một người hướng nội chính hiệu, cô rất không giỏi giao tiếp với người lạ nên đã cố gắng hết sức biểu đạt sự thân thiện của mình. Không ngờ nó lại trở nên vô cùng giả tạo mà dọa sợ đến Rosie.
“Vì gia đình chúng tôi mà Max đã phải hy sinh rất nhiều. Gia tộc Griffir đều nợ anh ấy. Chắc hẳn là tiểu thư đã biết lời nguyền của ma thú, mỗi đời công tước Griffir đều phải gánh chịu lời nguyền này suốt hàng trăm năm chỉ vì đã xâm chiếm vùng đất này. Nếu không có Max, gia tộc chúng tôi cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi tai họa đó. Tôi đã luôn lo sợ vì điều đó mà anh trai không thể tìm thấy được tình yêu đích thực của đời mình…”
“Nhưng thật may vì anh ấy đã gặp được cô, tiểu thư Rosie!” Công nương mỉm cười dịu dàng mà nắm lấy bàn tay cô như thể đặt rất nhiều kỳ vọng Rosie.
“Là tôi may mắn mới gặp được một người đàn ông… tuyệt vời như ngài công tước, công nương đừng nói vậy mà.” Rosie vô cùng dối lòng mà gượng cười.
Ngài công tước là một người đàn ông tuyệt vời đến nỗi đã mấy lần tính giết chết nàng luôn rồi. Nàng cũng không mơ tưởng có một tương lai tươi đẹp gì với ngài đấy đâu.
Chẳng hiểu sao đi một vòng nữ phụ chính nghĩ lại trở thành hậu phương vững chắc cho nữ phụ phản diện như nàng tác oai tác quái trong lâu đài của đại công tước. Hy vọng mọi thứ không đi lệch cốt truyện, nàng không hề thích cảm giác bị giật điện một chút nào cả.
“Ồ! Tiểu thư Rosie, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Âm thanh lạnh lẽo của người đàn ông cất lên khiến Rosie cùng công nương đều phải đứng bật dậy nhìn về phía kẻ lạ mặt đó.
Là Eric Waldo Victor.
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Còn mang nhiều người như vậy là tính là gì chứ?
Công nương nhìn vẻ nụ cười đầy gian xảo của tên công tử nhà hầu tước liền cảm thấy mùi nguy hiểm, cô cố gắng bình tĩnh kéo tiểu thư Rosie ra sau mình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.