Nam Chính Yêu Tôi Đến Phát Điên Rồi!

Chương 47: Truy nã




Chẳng kịp chờ cho vết thương trên người bình phục, ngài công tước đã lập tức khởi hành về lãnh địa đón bông hồng xinh đẹp của mình trở về. Lần đầu tiên anh phải xa nàng lâu đến vậy, quãng thời gian nhung nhớ đầy khó chịu tưởng chừng như chẳng thể vượt qua cuối cùng cũng có thể chấm dứt.
Sau chuyến ghé thăm thủ đô không mấy vui vẻ. Công tước Maximilian trở về và bắt đầu chuẩn bị cho công cuộc tạo phản của mình, đương nhiên anh sẽ không nói cho Rosie biết về chuyện này. Vì để đảm bảo hoàng đế không phát hiện ra Rosie là điểm yếu của mình, anh đã hủy bỏ hợp đồng giữa hai người bọn họ, bắt đầu đối xử xa cách với cô và chuẩn bị cho Rosie sống trong một dinh thự khác ở một vùng quê hoang vắng nào đó ngoài lãnh địa của mình.
Max đã buộc phải tách Rosie ra khỏi mình bởi vì sợ lần tạo phản này sẽ xảy ra rủi ro. Công tước muốn đảm bảo rằng kể cả khi anh có phải chết, Max cũng hy vọng nàng có thể quên mình đi vào sống tốt. Bởi vì vậy mà cả lần từ biệt cuối cùng của họ Max cũng không muốn xuất hiện, anh sợ bản thân mình sẽ không kìm lòng nổi mà giữ nàng ở lại.
Giờ thì sẽ không còn bất cứ điều gì có thể ngăn cản họ. Maximilian vô cùng hứng khởi cẩm chiếc vương miện cao quý nhất của đế quốc tới gặp Rosie, anh vẫn luôn tin tưởng nàng vẫn sẽ luôn ngoan ngoãn chờ đợi mình cho đến khi nhìn thấy tòa dinh thự hoang vắng lạnh lẽo trước mặt…
“Gọi toàn bộ tất cả người hầu đến đây!” Ngài công tước lạnh lùng ra lệnh, sát khí xung quanh người tỏa lên một cách nồng lặc càng khiến dinh thự này càng thêm lạnh lẽo và đáng sợ.
Alan là người hộ tống công tước theo chuyến đi lần này. Không khác với công tước, cậu cũng rất mong chờ khoảnh khắc có thể gặp lại chị gái. Nhưng rồi Alan như bị tạt một gáo nước lạnh khi nhìn thấy tòa dinh thự cũ kỹ phủ bụi và không người ở. Công tước và cậu không thể tìm thấy nổi một người sống ở đây chứ đừng nói đến chị gái của cậu.
Mọi việc đã ngoài tầm kiểm soát của công tước và họ đã để mất đi Rosie!

Bốn nữ hầu run rẩy quỳ trên nền đất lạnh lẽo, ngay sau đó bốn tên hộ vệ vẫn còn đang trong tình trạng say xỉn được các hiệp sĩ của công tước lôi về từ một quán trọ nào đó. Công tước nhìn họ với ánh mắt tràn đầy lửa giận mà hét lớn:
“Nàng ấy rốt cuộc ở đâu?”
Đám người hầu dập đầu xuống đất run rẩy bẩy không biết phải trả lời làm sao. Họ nào nghĩ rằng một tình nhân đã bị vứt bỏ như cô ta lại có ngày được công tước đích thân tìm tới nên cũng bỏ mặc để cho Rosie tự sinh tự diệt trong lâu đài này. Đã hơn một tháng qua bọn họ vẫn chưa hề đến lâu đài, tất cả đều không biết cô ta ở đâu cả.
“Tiểu thư… tiểu thư chắc hẳn chỉ đi ra ngoài một chút, ngài ấy chắc chắn sẽ trở lại trước khi mặt trời lặn thôi ạ!” Một hầu gái nhau nhảu đáp lại, cô ta cũng không hề biết rằng nàng không chỉ rời khỏi lâu đài mà thậm chí còn rời khỏi cả lãnh địa của hắn.
Công tước tức giận rút thanh gươm sắc bén trên hông mình chĩa thẳng về chiếc cổ mỏng manh yếu ớt của cô ta, lạnh lùng hỏi lại một lần nữa:
“Ngươi chắc chắn rằng nàng ấy vẫn ở lâu đài?”
“Thần… thần…, tiểu thư không ở lâu đài thì có thể đi đâu được nữa, xin đức ông hãy nguôi giận. Chúng thần sẽ lập tức đi tìm tiểu…”
“Xoẹt!” Âm thanh sắc bén vang lên cắt đứt đi lời nói của hầu gái lắm điều đó.
“Cộp…” một tiếng, trên mặt đất bất ngờ lăn long lóc một chiếc đầu nhuộm đỏ máu với đôi mắt trợn tròn đầy kinh hãi.
Thân thể của nữ hầu vừa lên tiếng kia ngã xuống, cũng là lúc bọn họ nhận ra mạng sống của nàng ta đã kết thúc dưới lưỡi kiếm của công tước một cách dễ dàng.
Những tiếng la hét kinh hoàng vang lên cũng nhưng âm thanh cầu xin trong tiếng khóc liên tục được thốt ra. Họ hoàn toàn bàng hoàng trước sự tàn nhẫn trước hình phạt của ngài công tước nhưng lại chẳng kịp hối hận nổi nữa.
“Nói ra toàn bộ những gì các ngươi đã làm với nàng trong thời gian qua. Nếu cái miệng đó không biết thành thật thì cũng không cần phải giữ lại nữa.” Maximilian lạnh lùng ra lệnh.
Đám người hầu không dám làm trái mà nói ra toàn bộ, kể cả những chuyện xấu xa mà mình đã làm với nàng.
Đôi lông mày của công tước cũng càng ngày càng nhíu chặt, trong lòng cảm giác khó chịu cũng dâng lên một cách tột đỉnh. Đáng nhẽ ra anh phải để những người thân cận đi theo nàng mới phải, Rosie đã phải chịu quá nhiều uất ức nên mới bỏ đi không một lời từ biệt. Công tước hối hận rồi! Nàng luôn được anh bao bọc và chỉ sống trong sự nuông chiều của tất cả mọi người trong suốt bao năm qua thì nào có thể chịu được cái khổ cái rét khi bị đám người này khinh thường và hành hạ chứ.
Đám người hầu bỏ mặc cô thậm chí còn không hề biết Rosie đã rời đi vào lúc nào. Maximilian tức giận nhưng cũng lo sợ, Rosie luôn sống an toàn trong sự bảo hộ của anh làm sao có thể chịu nổi sự đen tối của thế giới bên ngoài.
Sẽ không có bất kì kẻ nào sống sót nếu dám tổn thương đến nàng!
Mặc cho bọn họ gào thét van xin đến mức độ nào, công tước cũng chỉ vô cảm nhìn từng cái đầu đáng chết bị chém xuống.
“Alan, lập tức điều động toàn bộ lực lượng của chúng ta đi tìm nàng. Nhất định phải đem Rosie trở về bên ta một cách an toàn nhất.” Công tước trầm giọng hạ lệnh, Alan cũng không dám chậm trễ để lập tức rời đi luôn.
Trong dinh thự hoang vắng này chỉ còn mỗi mình anh ở lại, Max ngồi trên chiếc giường cứng ngắc và cũ kỹ mà nàng đã từng phải ngủ, khuôn mặt tràn ngập nỗi khổ sở và hối hận.
“Làm ơn hãy trở về với ta đi nào Rosie. Nàng vẫn luôn cần đến ta mà, phải không?”

Không thể tra ra được Rosie đã đi đâu, công tước đường cùng đến nỗi phải dán lệnh truy nã trên toàn đế quốc với một đống tiền thưởng lớn.
Khi cả đế quốc này đều đang đỏ mắt tìm kiếm bóng hình nàng, Rosie vẫn tỉnh bơ không biết gì mà thưởng thức một bữa ăn xa hoa trong một nhà hàng ven biển của một thành phố lớn. Sau khi thanh toán bữa ăn trưa đắt đỏ của mình, Rosie còn hào phóng đến độ chi hẳn một đồng vàng tiền tip cho anh chàng nhân viên phục vụ. Anh ta vui vẻ đến nỗi tiếp đãi nàng chẳng khác nào một bà hoàng, thiếu điều là quỳ chân xuống mà tung hô vạn tuế. Cũng nhờ sự hào phóng này Rosie cũng moi ra được một số tin tức từ những quý tộc mà anh ta phục vụ ở đây.
Không ngoài dự đoán, đế quốc đã sớm đổi chủ, nam chính đã tạo phản thành công trước sự ủng hộ của phân nửa giới quý tộc và thần điện. Nhưng điều kỳ lạ là đã qua hai tháng công tước vẫn chưa chịu làm lễ đăng quang, mối quan hệ giữa nam nữ chính cũng chưa một ai biết đến.
Nhìn túi tiền đã vơi đi hơn một nửa của mình, Rosie bắt đầu cảm thấy lo lắng khi lễ thành hôn của nam nữ chính vẫn chưa được công bố khi thời hạn của nàng chỉ còn vỏn vẹn có vài tuần.
Nhiệm vụ chắc hẳn sẽ không thất bại chứ?

Bởi vì quá mức sốt ruột nàng đã chẳng thể kìm lòng mà tìm đến bảng thông báo của thành phố với hy vọng sẽ có một chút thông tin bổ ích. Cùng lúc đó đội hiệp sĩ của thành phố cũng xuất hiện và dán một thông cáo mới khiến mọi người tụ tập bàn tán vô cùng nhiều.
“Mười triệu đồng vàng! Ôi chúa ơi, đó chẳng khác nào là cả gia tài của một lãnh chúa. Rốt cục kẻ bị truy nã đó đã phạm tội gì mà hoàng đế lại có thể treo thưởng lớn như vậy chứ?”
Rosie đã nghĩ đó là một tin vui cho đến khi nghe được lời cảm thán của một người đàn ông đứng đó. Nàng tò mò cố gắng che trúc qua đám người chỉ vì muốn nhìn mặt kẻ mà Maximilian muốn truy bắt đến độ phá gia chi tử đến vậy.
Số tiền đó còn nhiều gấp đôi số tài sản công tước đã cho nàng mới tức cơ chứ!
Mái tóc đỏ và đôi mắt xanh như ngọc lục bảo, nước da trắng ngần và dung mạo sắc sảo quyến rũ như một đóa hoa hồng rực rỡ…
Kẻ xuất hiện trên tờ giấy truy nã đó không ai khác mà chính là nàng.
Rosie hoài nghi dụi mắt mình nhìn lại thêm một lần nữa. Cái tên Rosie Gemma được viết một cách hoa lệ trên tờ giấy đó không thể nào là sai được, nàng vậy mà lại bị nam chính ban hành lệnh truy nã trên cả nước với một số tiền thưởng với giá trên trời.
Quá đỗi kinh hoàng khiến nàng chẳng kịp suy nghĩ bất kỳ điều gì cả.
Vốn nếu theo đúng cốt truyện, nữ phụ Rosie sau khi bị vứt bỏ phát hiện nam chính đã trở thành hoàng đế và chuẩn bị kết hôn với nữ chính, cô ta không cam chịu nên đã tìm đến thần điện muốn hạ độc thánh nữ Hypatia. Trớ trêu thay mọi chuyện còn chưa thành cô ta đã phải bỏ trốn vì Maximilian đã phát hiện ra mục đích độc ác của mình. Rosie bị dán lệnh truy nã trên cả nước cuối cùng bị nam chính giết chết cô ả bằng chính lọ thuốc độc Rosie đã định sử dụng với nữ chính.
Hệ thống cũng đã nói với cô đây vốn không phải một tình tiết quan trọng gì, việc để nam chính giết chết nữ phụ chỉ để cô ấy biến mất với một kết thúc hợp lý nhất, đám cưới của nam nữ chính vẫn sẽ diễn ra dù không có nó nên Rosie đã bỏ qua vì cái tính sợ đau của mình. Nhưng việc cô vẫn bị truy nã trên toàn quốc là sao, Maximilian sao không chịu quên cô đi và làm đám cưới đi chứ.
“Tóc đỏ!”
“Mắt xanh!”
“Tiểu thư, cô…”
Với vẻ ngoài quá nổi bật của mình Rosie nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý và khiến đám dân thường xung quan ngờ ngợ ra điều gì đó. Rosie tái mét mặt mày vội vã dùng chiếc mũ lưới xa xỉ của mình che mặt lại, nhưng họ lại chẳng dễ dàng bỏ qua như vậy. Bất đắc dĩ nàng đành liệu mạng xô ngã bọn họ, vội vã bỏ chạy.
“Cô ta chính là kẻ bị truy nã, bắt người lại, mau bắt người lại…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.