Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1289.2: Hoàng Thượng có hỉ 47




Edit: Tinh Niệm
Hắn càng nói càng quá mức.
Đúng thật là tự mình giận đến không được.
Tô Yên có chút bực.
"Chính chàng không muốn làm, còn muốn cản người khác??"
Tư Đồ Tu nghe lời này từ miệng nàng nói ra.
Lại càng tức hơn.
Hắn cúi đầu, một ngụm cắn miệng Tô Yên.
Hắn lẩm bẩm
"Thần cảm thấy, đêm nay nên cùng nữ đế đại nhân động phòng hoa chúc."
Nói xong, trực tiếp bế ngang người lên, đi thẳng một đường đến điện Long Ngâm.
Vốn dĩ Tư Đồ Tu cũng không sốt ruột ăn người luôn.
Đặc biệt là nàng thành nữ đế, hắn càng không nóng nảy.
Người ở ngay dưới mí mắt mình, còn có thể chạy đi?
Ai biết, lại có hoàng tử từ nước khác chạy đến.
Thế nhưng còn cân nhắc làm Hoàng Phu.
Còn muốn lừa tiểu hoàng đế của hắn không cần hắn?
Nằm mơ!
Cuối cùng Nhiếp Chính Vương đại nhân có điểm bất an.
Cảm thấy vẫn là ăn vào trong miệng càng yên tâm một ít.
Hắn càng muốn nhìn, hoàng tử kia rốt cuộc là loại mặt hàng nào mà dám ở nơi này nổi lên tâm tư như vậy.
Tô Yên cũng không nghĩ tới hắn ôm mình đi thẳng tới điện Long Ngâm.
Nàng ngang nhiên thổ lộ một câu
"Không cho chàng danh phận, có phải bạc đãi chàng quá không?"
Ánh mắt Tư Đồ Tu sáng quắc, đen nhánh dọa người.
"Nữ đế đại nhân cũng biết mình đã bạc đãi thần?"
Tô Yên nói tiếp
"Hay là.. chờ cho chàng danh phận rồi lại tính?"
"Nữ đế đại nhân suy nghĩ đến chuyện danh phận, không bằng ngẫm xem lát nữa làm thế nào để thần vui vẻ một chút thì tốt hơn."
Nói xong, hắn đã đi vào điện Long Ngâm, ầm một tiếng, cửa phòng bị đá văng.
Tô Yên bị ném vào trên giường.
Đảo mắt hắn liền đè ép lại đây.
Màn che buông.
Môi răng chạm nhau.
Chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được bên trong truyền đến động tĩnh, cùng với giường lung lay.
Trận yêu này tới đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Tô Yên không chuẩn bị, đương nhiên bị ăn đến sạch sẽ.
Cơ mà, chuẩn bị hay không chuẩn bị đều giống nhau.
Hai canh giờ sau.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Sắc trời đen nhánh.
Tiếng vang trong phòng rốt cuộc an tĩnh lại.
Nhìn trộm vào bên trong.
Chỉ thấy nữ đế đại nhân mọi ngày đoan trang cẩn thận, hiện giờ đang bọc chăn bông, nằm vào trên giường.
Tay trắng nõn ấn eo mình, đôi mắt ướt dầm dề, vành mắt còn phiếm màu đỏ.
Mệt sao? Còn tốt.
Thể lực giá trị tăng lên, chính là tốt ở chỗ này. Đọc t𝗿𝘶𝔂ệ𝘯 tại || T𝗿Umt𝗿𝘶 𝔂ệ𝘯.V𝘯 ||
Vẻ mặt Tư Đồ Tu thoả mãn, chỗ nào còn có bộ dáng âm trầm tức giận lúc trước?
Hắn ôm Tô Yên
"Nữ đế đại nhân"
Thanh âm trầm thấp khàn khàn.
Tô Yên
"Ân"
Nàng rầu rĩ đáp lại hắn một chút.
Hắn nắm tay Tô Yên
"Thần hầu hạ tốt không?"
Tô Yên lại rầu rĩ một tiếng
"Ân"
"Vậy, thần xứng với danh phận Hoàng Phu hay không?"
Tô Yên vừa nghe, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
"Hoàng Phu nên ổn trọng, nên cho người khác tin phục, cùng cái này... không có quan hệ."
Hắn mỉm cười
"Nữ đế đại nhân dạy rất đúng."
Nói xong, hắn ôm Tô Yên.
"Thần muốn lại hầu hạ một lần."
"Trẫm cự tuyệt."
"Nữ đế đại nhân trong lòng nhất định là muốn."
Tô Yên lại lại lần nữa bị đẩy ngã.
Từ sau ngày đó, Tư Đồ Tu hoàn toàn ở lại trong cung.
Ngày ngày hầu hạ.
Chỗ nào chỗ đó đều có hắn.
Thậm chí Tư Đồ Tu dứt khoát chuyển thư phòng của mình đến Ngự Thư Phòng.
Hai người cùng nhau xem tấu chương.
Tấu chương trước mặt Tô Yên lại càng ngày càng nhiều.
Đầu nàng từ trong núi tấu chương nâng lên, nhìn về phía hắn
"Chàng làm gì?"
Tư Đồ Tu cười
"Thần thấy nữ đế đại nhân xử lý chặt chẽ, đúng đắn, liền muốn để nữ đế đại nhân rèn luyện càng nhiều chút."
Nói xong, Tư Đồ Tu lại đem mấy chục quyển tấu chương gác lại trước mặt Tô Yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.