Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1434.2: Nam chủ hắn luôn là tự bế 14




Edit: Tinh Niệm
Buổi tối 12 giờ hơn. Weibo Tô Yên đăng lên một đoạn video.
Video dài mười lăm phút, từ khi Tô Yên tiến vào văn phòng đến khi dẫn theo em trai đi ra.
Video rõ ràng, thậm chí vẫn còn có màu sắc đầy đủ. Sắc nét đến nỗi nhìn thấy được vẻ tiều tụy trên mặt Tô Yên.
Khi Tô Yên nhìn thấy cái video này, còn chưa kịp hỏi, Tiểu Hoa đã xông lên đòi khen
"Hắc hắc hắc, ký chủ, Tiểu Hoa lợi hại không?"
Tô Yên trầm mặc trong chớp mắt, nói
"Ta nhớ rõ nó là video đen trắng, hơn nữa còn rất mờ."
Dù sao cũng là cameras giám sát, sao có thể giống như đóng phim điện ảnh được??
Tiểu Hoa cao hứng mở miệng
"Là Tiểu Hoa làm. Siêu rõ ràng, full HD không che luôn óh."
Từ khi nó ở trên mạng nhìn thấy video kia thì đã cực kỳ khó chịu. Ký chủ nhà nó mới không phải cái loại ỷ thế hiếp người đâu.
Đoạn video vừa lên, lúc này Weibo trực tiếp tê liệt.
Còn có drama nào so với chuyện này kịch tính hơn?? Đều cho em trai cô không phải thứ gì tốt. Ai biết được hóa ra em trai nhỏ mới là người chịu khi dễ.
Vả mặt tới quá nhanh. Quần chúng ăn dưa một đám bụm mặt kêu đau. Hot search lại thay đổi một đám.
Một giờ sau, xếp hạng top 10 tất cả đều là về Tô Yên. Năm hot search đầu tiên trực tiếp bạo nổ.
Năm cái hot search này, là đến từ một chúng dân mạng ăn dưa phẫn nộ.
Ngay khi đoạn video hoàn chỉnh xuất hiện, đám dân mạng đầu tiên là ngốc lăng
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
" Tình huống như thế nào??
" Mắng sai rồi?? "
" CMN, mặt thật đau. "
" Tô tỷ tỷ, em sai rồi, em thu hồi lời nói lúc trước. Chị chính là tiểu thiên sứ đáng yêu nhất. "
" Trời ạ, đám phụ huynh này thật sự là quá không biết xấu hổ!! Mẹ nó khi dễ người ta còn không biết xấu hổ tới đòi tiền, còn muốn mười vạn?? Sao bà không đi cướp ngân hàng luôn đi?? "
" F*ck!! Tức chết ta, ba phụ huynh này thật ghê tởm. "
" Nhìn xem mấy người phụ huynh này, phỏng chừng con bọn họ cũng không phải cái thứ gì tốt. "
" ta nguyền rủa bọn họ, ra cửa bị xe đâm chết! "
Nhưng mấy chuyện phát sinh phía sau Tô Yên không biết. Bởi vì ······ cô đã ngủ rồi.
Còn vị em trai cải thìa kia, nửa đêm 11 giờ cũng bị buộc bắt taxi về chỗ của mình.
Cũng không phải không cho hắn ở chỗ này. Thật sự là nơi này chỉ có một cái giường. Không có chỗ cho hắn ngủ.
Sang hôm sau, Tô Yên bị một cuộc điện thoại đánh thức. Là dãy số lạ, cô nghe máy
"Alo?"
Thanh âm mềm mại, rõ ràng còn mang theo buồn ngủ.
"Xin chào Tô tiểu thư, tôi ở bên chương trình phỏng vấn phát sóng trực tiếp. Chúng tôi cùng với tất cả cư dân mạng đều cảm thấy cách làm của ngài ngày hôm qua quả thực quá soái. Ngài rất hiểu rõ về pháp luật của nhà nước, xin hỏi trước đó ngài đã nghiên cứu qua sao?"
Tô Yên ngủ đến mê mang, chậm rì rì mở miệng
"Xem qua một lần, nhớ kỹ."
"Oa, Tô tiểu thư thật là lợi hại. Điều luật bảo vệ trẻ vị thành niên ngài đều xem qua hết sao??"
"Ừm."
Tô Yên trả lời vấn đề xong, đầu cũng dần dần thanh tỉnh.
Cô chớp chớp mắt. Lúc này, giọng nói trong điện thoại lại lần nữa vang lên
"Lúc ngài đánh ba vị phụ huynh kia nhìn thật hả giận, không biết ngài có bị thương hay không?"
"Không có."
"Ngài một người đánh ba người, còn không có bị thương, là đã môn học qua thuật phòng thân sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.