Edit: Minh Anh
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên ngẩn người, khó hiểu
"Vì sao anh không ngủ?"
Cố Ngu trầm mặc cầm lấy góc chăn.
Tô Yên đi qua hỏi
"Anh không ngủ được?"
Lúc nói, cô để một ít cháo trắng và rau xào đặt ở bên bàn thủy tinh bên cạnh.
Cố Ngu gật đầu. Hắn không ngủ được. Tuy rất mệt, nhưng hắn không muốn nhắm mắt, không muốn ngủ.
Tô Yên lấy nhiệt kế bên cạnh đo lại nhiệt độ cơ thể của hắn trước. Cơ bản đã hết sốt, 37 độ một.
Cô nói
"Anh ăn cơm trước đi, xong rồi ngủ tiếp."
Cố Ngu ngồi dậy. Hắn nhìn qua cháo trắng và rau xào, cũng không cảm thấy muốn ăn.
Trong ngần ấy năm, chỉ cần hắn ốm thì sẽ phải ăn món này một tuần. Trong lòng cảm thấy chán ghét.
Cố Ngu mím đôi môi tái nhợt, cúi đầu ngồi ở chỗ đó.
Tô Yên thấy hắn vẫn luôn bất động. Chẳng lẽ muốn được đút?
Cô cầm bát cháo lên. Cầm thìa múc một miếng đút đến trước môi hắn.
Cố Ngu vẫn không ăn, vẫn luôn cúi đầu.
Tô Yên nghĩ, nuôi đàn ông đúng là một việc rất tốn sức. Nuôi một người không thích nói chuyện chính là thử thách sức chịu đựng của con người mà.
Nửa tiếng nữa cô phải đi phỏng vấn, buổi tối không biết lúc nào mới có thể trở về. Bát cháo này nhất định là phải bắt hắn ăn hết. Không ăn cũng phải ăn.
Hiển nhiên Tô Yên không hề có suy nghĩ tiễn người về nhà. Đã đến địa bàn của cô thì nhất định phải nuôi thật tốt.
Tô Yên cầm lấy bát cháo. Duỗi tay bóp hàm dưới của hắn, bóp ra liền đút vào.
Cố Ngu nước mắt lưng tròng. Vốn dĩ bởi vì không ngủ tốt, hai mắt hắn tràn đầy tơ máu. Bây giờ nhìn qua lại càng thê thảm không chịu được.
Cô nỗ lực khống chế nhẹ lực đạo một chút. Một thìa một thìa một thìa bón cho hắn. Rất nhanh chén cháo đã thấy đáy.
Cố Ngu nhìn Tô Yên, lần đầu tiên sinh ra sự khó hiểu đối với bản thân. Vì sao hắn lại đồng ý ở nhà cô?
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên nhìn thoáng qua đồng hồ, còn mười phút. Cô lấy ra mấy cái kẹo sữa dâu tây, bóc một cái trong đó, đưa đến môi hắn.
Lúc này Cố Ngu mới tự mình há miệng ăn. Hắn hình như rất thích ăn kẹo này.
Tô Yên nói
"Buổi chiều em có chuyện phải đi làm, buổi tối không biết về lúc nào."
Cố Ngu nhìn cô. Hơn nửa ngày sau hắn mới vươn tay, giữ lấy góc áo của Tô Yên.
Hắn không muốn cô đi. Mục đích hắn muốn ở chỗ này, chính là tìm cô.
Tô Yên lắc đầu
"Chuyện đã đồng ý thì nhất định phải làm."
Nói xong, cô lại nói
"Thân thể của anh không tốt, bên ngoài trời lạnh. Nếu đi ra ngoài một chuyến lại bị sốt, như vậy thì không tốt."
Cuối cùng, Cố Ngu bị ấn ở trên giường. Hắn không nói một câu nào, vẫn luôn nhìn Tô Yên.
Đến khi Tô Yên xoay người đi ra ngoài, hắn liền tiếp tục nhìn trần nhà.
Tô Yên đi vào căn phòng trong cùng. Vừa mở cửa ra, bên trong điều hòa bật đến 10 độ, rất lạnh.
Tiểu Hồng cùng Tô Cổ ở bên trong. Tiểu Hồng vẫy đuôi, non nớt gọi
"Yên Yên!"
Trên người nó quấn quanh một cái khăn trải giường vừa vặn có thể che khuất toàn bộ cái đuôi của nó, chạy loạn khắp nơi.
Tô Cổ đang xem máy tính, không biết đang làm cái gì.
Tô Yên nói
"Cố Ngu đang ở phòng ngủ của ta, hắn bị sốt. Cứ cách ba giờ vào xem hắn một lần được không?"
Tiểu Hồng mờ mịt khó hiểu
"Cố Ngu là ai?"
Tầm mắt của Tô Cổ dời từ máy tính đến Tô Yên đứng ở cửa.
"Người đàn ông của chị?"
Tô Yên gật đầu
"Đúng vậy."
Tầm mắt của Tô Cổ lại lần nữa chuyển về máy tính.
"Được"
Thấy hắn đồng ý rồi, lúc này Tô Yên mới rời đi.
Tiểu Hồng trong đầu bắt đầu suy nghĩ, đàn ông của Tô Yên... Hình như không có một tên nào là thứ tốt cả, bọn họ đều rất xấu. Ừm, Tô Yên có thật nhiều đàn ông nha.