Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Bởi vì hắn gầy rộc đi quá nhanh, cho nên nốt ruồi ở khóe mắt càng thêm rõ ràng.
Giọng nói của hắn không nghe ra châm chọc hay là thái độ gì
"Hôm nay em tới đây, đã có sự đồng ý của tôi chưa? Cần gì phải hỏi tôi như vậy?"
Tô Yên nghe hắn nói xong, chớp chớp mắt.
Sau đó hỏi lại
"Vậy là ngày mai em có thể tới đây, đúng không?"
Quân Vực không trả lời.
Tô Yên cũng không lập tức rời đi, mà ngồi ở bên giường chờ tới lúc trời tối.
Thấy Quân Vực ngủ rồi, mới đứng dậy rời đi.
Ba ngày sau đều như thế. Buổi sáng đến nhà Quân Vực, liền ở đó luôn cả một ngày.
Thirng thoảng có thể nghe thấy Quân Vực châm chọc vài ba câu, nhưng những việc khác hắn đều rất phối hợp.
Đến ngày thứ tư, buổi sáng Tô Yên không tới nhà Quân Vực, vì chị cả Tô Vân đã trở về.
Sinh viên giỏi ở đại học ngoại quốc trứ danh, vẫn luôn nhận học bổng tự cung tự cấp cho cuộc sống du học của mình.
Chị cả Tô Vân vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của cha Tô, mỗi khi đi đâu đều sẽ đem con gái cả ra khoe vài câu.
Bởi vì Tô Vân về nước, cha Tô liền cảm thấy con gái Tô Vũ không có khả năng đảm nhiệm được chuyện ký kết hợp tác với tập đoàn K.
Hơn nữa, trải qua mấy chuyện thời gian trước, Cha Tô cảm thấy hi vọng hợp tác với tập đoàn K có chút nhỏ nhoi, liền tính toán đem chuyện này giao cho Tô Vân tập luyện.
Nếu ký được, coi như thành công. Nếu thất bại, cũng không có gì quá to tát.
Sáng sớm, Tô Yên đã bị gọi tới tập đoàn Tô thị, ở nguyên đó một buổi sáng.
Chờ tới lúc cô bước chân ra đến cửa công ty, đã là buổi chiều
Cô nhìn đồng hồ, 1h rưỡi chiều.
Nghĩ nghĩ xem có nên tới thăm Quân Vực hay không.
Bởi vì cô đề nghị chia tay làm tổn thương hắn, cô có cảm giác hắn không muốn nhìn thấy mình.
Do dự một lúc, cuối cùng Tô Yên vẫn quyết định đi.
Tới cửa nhà Quân Vực, vừa mới bấm chuông cửa được một cái, An Đồng liền mở cửa.
Hắn không nói một câu, chỉ mở cửa ra để cô đi vào trong.
Tô Yên hỏi nhỏ
"Quân Vực ngủ rồi sao?"
Tô Yên nghĩ, nếu hắn ngủ rồi, vậy cô sẽ không vào nữa.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Lời vừa ra khỏi miệng, chân đã chạy tới trước cửa phòng Quân Vực.
Cô duỗi tay, đẩy cửa đi vào trong.
Sau đó liền nhìn thấy một đống đồ bày la liệt trên cái xe đẩy.
Thuốc, còn có cơm trưa, cùng với thuốc mỡ bôi tay, một chút cũng chưa động đến.
Tô Yên sửng sốt, nghiêng đầu nhìn An Đồng.
An Đồng lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.
Tô Yên đẩy cái xe tới gần giường, kéo một bên rèm cửa ra, ánh nắng mặt trời liền chiếu vào trong, đủ để nhìn rõ người nằm trên giường.
Hắn nhắm mắt, giống như đang ngủ, nhưng hai hàng lông mi rung động lại bán đứng hắn.
Tô Yên tiến lại gần, nhìn người nào đó đang nằm trên giường.
Mấy ngày nay hắn chịu ăn cơm, uống thuốc đúng giờ, khí sắc đã tốt hơn rất nhiều.
Tô Yên đứng đó, nhìn hắn trong chốc lát.
Sau đó khom lưng, cẩn thận nhìn khuôn mặt Quân Vực.
Sau đó, ừm....
Hôn lên đôi môi mỏng tái nhợt của hắn
Cô vừa chạm môi vào, thân thể vị kia liền cứng đờ, lập tức mở mắt.
Giây tiếp theo liền ôm chặt Tô Yên vào trong ngực, ôm cô gắt gao như muốn khảm vào trong ngực.
Quân Vực nhìn khuôn mặt của Tô Yên, nhìn đôi mắt bình tĩnh của cô, chấn động trong lòng hắn có chút biến mất, nhìn không ra hắn có cảm xúc gì.
Hắn lên tiếng
"Hóa ra em còn có thể hôn môi cùng với một người đàn ông không có chút quan hệ gì. Đây là lễ nghi của Cửu Trọng Thiên sao?"
Tô Yên nhìn hắn, nhẹ nhàng nói
"Em rất muốn hôn anh, không thể khống chế được."
Cô vẫn luôn rất muốn hôn hắn.
Vừa rồi là bộc phát, cô không thể khống chế được.
Tô Yên lại nói
"Em hối hận đã nói rằng không muốn ở bên cạnh anh."
Dứt lời, cô mím mím môi.