Edit: Tinh Niệm
Tô Yên
"Em có thể cự tuyệt không?"
Vừa dứt lời
"Ưm"
Đã bị hôn lấy.
Tóm lại là cự tuyệt cũng phải hôn, không cự tuyệt cũng phải hôn.
Hoắc Từ một bàn tay ôm eo Tô Yên, một bàn tay lôi kéo cánh tay cô về phía mình.
Trận hôn môi này, khí thế ngất trời.
Thế cho nên không có chú ý tới ở bụi cây gần đó có hai người.
Là Tần Hiên Vũ và Thẩm Mỹ Đồng.
Trong mắt Thẩm Mỹ Đồng hàm chứa nước mắt.
Đôi mắt đỏ bừng thu toàn bộ cảnh hôn nhau của hai người kia.
Tức khắc nước mắt liền chảy xuống tới.
Cô ta gắt gao nắm chặt váy mình, khóc nức nở lẩm bẩm
"Vì sao không phải tôi?"
Tần Hiên Vũ ở bên cạnh nhìn, duỗi tay muốn an ủi.
Kết quả, bỗng nhiên Thẩm Mỹ Đồng quay đầu lại ôm chặt lấy Tần Hiên Vũ.
Cô ta ghé vào trong lòng ngực hắn khóc thút thít.
"Hiên Vũ, tôi chỉ có cậu."
Âm điệu kia, một chút một chút đánh vào trong lòng Tần Hiên Vũ.
Làm tim hắn đập cực kỳ nhanh.
Hắn duỗi tay ôm lại cô ta, lên tiếng
"Đúng, em còn có tôi. Vô luận thế nào, tôi đều sẽ không từ bỏ em."
Tiếng nói vừa dứt, liền nghe được Thẩm Mỹ Đồng nói.
"Cho nên, cậu phải giúp tôi báo thù."
Lời nói kia mang theo cáu giận cùng ghen ghét.
Thẩm Mỹ Đồng nhón chân hôn lên sườn mặt Tần Hiên Vũ.
Nhỏ giọng nói
"Vô luận như thế nào, Hoắc Từ đều phải là nam nhân của tôi. Hiên Vũ, cậu nhất định phải giúp tôi, được không?"
Tay Tần Hiên Vũ đang ôm cô ta cứng đờ lại.
Hận ý của hắn cơ hồ muốn tràn ra.
Hoắc Từ, Hoắc Từ, lại là Hoắc Từ.
Hắn ta quả thực âm hồn không tan, nơi nào đều có hắn!
Thẩm Mỹ Đồng không có nghe được Tần Hiên Vũ trả lời, lại hỏi một tiếng
"Được không? Hiên Vũ, giúp tôi."
Thật lâu sau, rốt cuộc nghe được hắn một câu
"Được, tôi giúp em."
Lúc sau lại nghe Tần Hiên Vũ lẩm bẩm một câu
"Vô luận em muốn cái gì, tôi đều cho em."
Câu nói kia, tựa hồ có thâm ý khác.
Chỉ có Thẩm Mỹ Đồng ôm hắn, một câu một câu kêu
"Cậu thật tốt, Hiên Vũ, cậu thật tốt, tôi biết, cậu là người tốt nhất với tôi trên thế giới này."
Kim đồng hồ chỉ hướng 10 giờ rưỡi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Trong hội trường tiếng nhạc du dương, mọi người cùng nhau khiêu vũ.
Chỉ là hấp dẫn tầm mắt mọi người nhất, vẫn là một đôi Hoắc Từ cùng Tô Yên.
Hoắc Từ ôm vòng eo Tô Yên không buông tay.
Tô Yên
"Đã nhảy xong một bài rồi."
"Lại nhảy một bài nữa."
"······ Được rồi."
Tô Yên ngoan ngoãn đồng ý.
Thuận đường lại nhìn thoáng qua thời gian.
Đại khái là Tô Yên liên tiếp xem thời gian, rốt cuộc khiến cho Hoắc Từ chú ý.
"Sao vậy? Là có việc phải đi trước?"
Tô Yên gật gật đầu
"11 giờ phải về nhà."
"Làm cái gì?"
"······ Tắm."
Hoắc Từ nghe vậy liền cười.
Hắn cúi đầu, thừa dịp cô ngây người, trộm hôn một cái.
"Ân, anh đưa em về."
Tô Yên lắc đầu
"Không sao, em có thể tự mình đi về."
Vừa nói vừa cân nhắc, nếu như bị phát hiện biến thành một con cá có phải không tốt lắm?
Hắn nhìn ra cô có tâm sự, nhưng lại không có vạch trần, chỉ là ôm cô tiếp tục khiêu vũ.
Hết khúc này đến khúc khác.
Có vẻ là biết Tô Yên phải đi, cho nên tính toán muốn ở ép khô cô trước khi đi vậy.
Đinh.
11 giờ, tiếng chuông gõ vang.
Tô Yên
"Em phải đi."
Hoắc Từ lưu luyến, rốt cuộc vẫn lôi kéo cô đi ra khỏi sân nhảy.
Hắn đang muốn nói hai câu, kết quả Tô Yên đã buông lỏng tay, đi ra bên ngoài.