Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên đứng dậy chuẩn bị trở về lều trại của mình, bỗng nhiên thấy từ xa có một nam nhân cao to vạm vỡ, lớn tiếng gọi
"Tô huynh đệ, ta tìm được cậu rồi."
Âm thanh thô cuồng, lưng hùm vai gấu, nói chuyện không hề có chút đưa đẩy khôn khéo nào, mang đến cho người ta cảm giác cộc lốc.
Vừa nói xong, người kia đưa cho Tô Yên một món đồ vật tròn tròn được vải bố trắng bọc lấy.
Tô Yên nghi hoặc
"Cái gì vậy?"
Người kia gãi gãi đầu, cười cười
"Cái này là bánh màn thầu cho cậu."
Tô Yên không muốn nhận lấy, nhưng người kia đã trực tiếp dúi chiếc màn thầu vào trong ngực nàng.
"Cậu nhớ phải ăn đấy, chúng ta còn phải đánh một trận nữa."
Giọng nói của hắn vô cùng kích động, làm toàn bộ những người xung quanh đều nhìn qua.
Hắn cũng không quan tâm, nắm chặt tay, có vẻ rất khoẻ mạnh, sau đó liền chạy đi.
Hình như người này tên là..... Lý Đại Bạch.
Ừm, hình như đúng rồi.
Mấy ngày trước mới nhập ngũ, lúc có kèn báo hiệu, đều là nguyên thân gọi hắn ta dậy, giúp hắn không bị trừng phạt, vậy nên Lý Đại Bạch cảm kích không thôi, trong lòng đã coi Tô Yên như huynh đệ.
Thế cho nên mới mang màn thầu tới cho Tô Yên.
Lý Đại Bạch này, tố chất cũng không hề tầm thường.
Hắn ta cũng bị thương ở lưng, bị kẻ địch chém cho ba nhát đao, nhưng vẫn sinh long hoạt hổ, khiến cho người khác nhìn vào không có chút cảm giác nào rằng hắn ta đang bị thương nặng cả.
Tô Yên không do dự, mở miếng vải bố trắng bên ngoài ra, cắn một miếng màn thầu.
Không ăn thì không sao, ăn một miếng vào liền cảm thấy đói bụng, nàng liền ăn một mạch hết chiếc màn thầu.
Mấy ngày sau, vì cánh tay nàng bị thương, Lý Đại Bạch liền bao luôn việc lấy cơm.
.......
9 ngày sau.
Tô Yên cắn màn thầu, nhìn sắc trời dần dần tối đi.
Hoàng hôn đỏ rực như một bức tranh.
Vô cùng đẹp mắt.
Nhưng đến khi mặt trời xuống núi rồi, chỉ sợ là sẽ tắm trong biển máu.
Lý Đại Bạch ngồi nói chuyện ở bên ngoài lều trại với Tô Yên, cười sằng sặc, lộ hàm răng trắng tinh.
Giọng nói thô cuồng
"Tiểu huynh đệ, cậu ăn có một chút thức ăn như vậy mà có thể no sao?"
Tô Yên gật đầu
"Ừm."
Lý Đại Bạch vò đầu, trên mặt có chút ngố ngố, lên tiếng
"Trước kia lúc ta còn ở nhà, một bữa phải ăn ba bát cơm lớn và hai cái màn thầu mới có thể miễn cưỡng no bụng."
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tô Yên gật đầu
"Vậy ngươi ăn nhiều một chút."
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có tiếng kèn vang lên.
Sắc mặt Lý Đại Bạch liền trở nên vô cùng nghiêm túc, lập tức đứng dậy.
"Phải đánh giặc."
Hắn ta lại nói tiếp
"Tiểu huynh đệ, đến lúc đó cậu đi theo ta, yên tâm, ta không chết được, cậu cũng không chết được."
Nói xong, hắn ta lại suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu
"Nếu cậu chết, ta sẽ đem thi thể của cậu về."
Nguyên bản, thi thể của nguyên thân cũng không có cơ hội để trở về, bởi vì Lý Đại Bạch cũng chết trên chiến trường.
Tô Yên gật gật đầu
"Ừm."
Nàng lên tiếng đáp lại, cúi xuống nhìn nửa cái màn thầu còn sót lại trong tay, sau đó liền nhét vào trong túi tiền đeo bên hông.
Tiểu Hoa có chút không dám nhìn hành động của ký chủ nhà mình.
Cái gì ký chủ cũng nhét vào trong túi tiền được vậy?
Nhét đường, nhét bạc, giờ đến cả bánh màn thầu cũng nhét vào.
Người ta thì đeo túi tiền để trang trí.
Chính là để làm đẹp đó.
Tiểu Hoa mở miệng
"Ký chủ, vì sao chị không ném cái màn thầu đi?"
"Lãng phí lương thực, không tốt."
"Ách... có đạo lý a."
Nửa canh giờ sau, Tô Yên và Lý Đại Bạch xuất hiện ở bên ngoài cửa thành.
Tướng quân Thịnh Nguyên quốc đang đứng phía trên tường thành chỉ huy.
Bên trên có rất nhiều cung thủ đứng.