Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1846: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 62




Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Thế này cũng quá làm người ta đố kỵ rồi đó.
Đương nhiên, Tiểu Hồng cũng không hề phát hiện ra, nó chỉ cảm thấy củ cải này ăn thật ngon.
Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Yên Yên đang nhìn nó.
Tiểu Hồng nghi hoặc
"Yên Yên, chị không ăn sao?"
Tô Yên phối hợp cắn một miếng.
Vừa ăn vừa hỏi
"Ta biến mất bao lâu rồi?"
Tiểu Hồng nghe thấy vấn đề này, xoè ngón tay đếm đếm, nhìn trông vô cùng ngốc nghếch.
Nửa ngày sau, nó giơ cả mười ngón tay lên
Tô Yên hỏi
"Mười năm?"
Tiểu Hồng đáp
"Một trăm năm."
Vừa nhắc tới chuyện này, Tiểu Hồng liền muốn ôm ôm Tô Yên, đôi mắt trông mong long lanh nước
"Em còn tưởng rằng Yên Yên không cần em và Tô Cổ nữa."
Đây là lần đầu tiên bọn nó cách xa Yên Yên lâu đến vậy.
Tô Yên sửng sốt
"Vậy hắn đâu?"
Tiểu Hồng mênh mang
"Ai?"
Nói xong, Tiểu Hồng vươn tay nhỏ ôm Tô Yên
"Em ở chỗ này."
Tiểu Hồng vẫn luôn tự tin cho rằng, ở trong lòng Tô Yên, nó là quan trọng nhất.
Tô Yên
"Lục."
Tiểu Hồng lại lần nữa ngơ ngác.
"Lục là ai?"
Cô trầm mặc.
Quả nhiên, thượng đế rất công bằng.
Cho Tiểu Hồng vận may không ai sánh bằng, nhưng cũng cho nó sự ngốc nghếch không ai sánh bằng.
Giờ cô đã hiểu vì sao Tô Cổ lại búi cho nó hai cái củ tỏi trên đầu rồi.
"Hiện tại Yêu Vương là ai?"
Tiểu Hồng nghe xong, lập tức mở to hai mắt nhìn
"Là một, là một tên Yêu quái vô cùng dọa người."
"Trông như thế nào?"
Tiểu Hồng cẩn thận nhớ lại lần giao phong ngẫu nhiên đó
"Tóc tai rũ rượi, mặc quần áo trắng, rất thích giết yêu."
Vừa nói, Tiểu Hồng vừa biến hai chân thành cái đuôi rắn, nâng lên cho Tô Yên xem.
Trên cái đuôi của nó có một vết sẹo, không biết là bị bỏng hay như thế nào.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tiểu Hồng bắt đầu lên tiếng cáo trạng
"Yên Yên xem, Yên Yên xem, đây là hắn làm ra đó. Còn may là em chạy nhanh."
Hừ!
Càng nghĩ, Tiểu Hồng càng tức giận.
"Tô Cổ đâu?"
"Hắn bế quan, còn nói em thấy Yêu Vương kia thì phải tránh xa một chút."
Tiểu Hồng thành thành thật thật khai báo.
Tô Yên duỗi tay, sờ sờ cái đuôi của nó
"Bây giờ hắn vẫn ở Yêu Vương điện sao?"
Tiểu Hồng nghĩ nghĩ
"Ách ······đúng đúng."
Dù sao cũng đã một trăm năm trôi qua, nó cũng không nhớ rõ nữa.
Tiểu Hồng ngơ ngác
"Yên Yên muốn đi báo thù cho em sao??"
Tô Yên lắc đầu
"Việc này chỉ sợ là không được."
Chủ yếu là thể lực hiện tại của cô không thể đánh được ai.
Chỉ cần một nam tử tới đây tuỳ tiện đẩy một cái, cô cũng không thể chống cự được.
Nghe Tiểu Hồng miêu tả, hình như Yêu Vương kia không phải Lục.
Nhưng cô vẫn muốn tự mình xác nhận.
Tô Yên hỏi Tiểu Hồng
"Em muốn đi theo ta không?"
Tiểu Hồng cao hứng gật đầu
"Được!"
Tô Yên đứng dậy.
Có lẽ vì đã ăn nhân sâm ngàn năm, thân thể cô không còn suy yếu như trước đó nữa.
Một tay cầm nửa củ Huyết Sâm, một tay dắt Tiểu Hồng, đi thẳng theo con đường phía trước.
Chỗ này chính là phụ cận Yêu Vương điện.
Sau khi đi gần một dặm đường, Tô Yên dừng chân lại, nhìn khung cảnh phía trước.
Mặt đất giống như bị bỏng, tất cả đều cháy thành than, không có lấy một ngọn cỏ.
Tiểu Hồng chỉ chỉ
"Yên Yên, chỗ đó chính là Yêu Vương điện."
Yêu Vương điện nằm trên ngọn đồi cao chót vót.
Tô Yên nhìn bốn phía
"Ta nhớ rõ, xung quanh Yêu Vương điện là đồng bằng. Đổi chỗ khác rồi sao?"
Tiểu Hồng lắc đầu
"Không có, chính là xung quanh đều thấp xuống. Dù đứng ở xa cũng có thể nhìn thấy Yêu Vương điện."
Tiếp tục đi về phía trước, xung quanh đều trơ trọi, không có lấy một vật sống, an tĩnh đến mức nghe rõ tiếng bước chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.