Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên cũng không ngờ hiện tại cô lại yếu như vậy.
Cái Chùy kia còn chưa chạm tới cô, chỉ mới tới gần thôi mà đã có thể khiến cô suy nhược như thế này.
Lục gắt gao ôm chặt lấy Tô Yên
"Bị thương ở đâu rồi?"
Hắn cúi đầu, giọng nói vô cùng nhẹ, chỉ sợ nói lớn tiếng sẽ làm cô đau thêm.
Tô Yên dựa vào lòng hắn
"Nghỉ ngơi một lát là tốt rồi."
Tí tách, tí tách.
Máu tươi theo khóe môi Tô Yên nhỏ giọt ở cổ tay cô.
Viên ngọc hình giọt máu hiện ra, tỏa ra ánh sáng đỏ.
Máu cô chảy vào, viên ngọc càng sáng rõ.
Lục bỗng nhiên nhắm chặt mắt, cau mày.
Vu Sư dưới đài liền vạch chiếc mạng che mặt màu trắng ra, lộ ra một gương mặt rất đẹp.
Nhưng lại không hề hoàn mỹ, bởi vì mặt bên phải của nàng ta có một vết sẹo vừa to vừa dài.
Nàng ta nở nụ cười tươi, vẫy vẫy tay.
Cái Chùy kia lại bay vào trong tay nàng ta
"Chủ Thần Hồng Nguyệt, bái kiến Tô Yên đại nhân."
Vừa nói, nàng ta vừa bước tới phía Vương tọa.
Tô Yên ngẩng đầu
"Là ngươi a."
Hồng nguyệt cười rộ lên
"Tô Yên đại nhân còn có thể nhớ ta, thật là tốt."
Nói xong, nàng ta nghiêng mặt, lộ ra vết sẹo đáng sợ trên kia
"Vậy, Tô Yên đại nhân còn nhớ rõ, món nợ này không? Hồng Nguyệt tới đây, không vì việc gì khác, chỉ cần máu của người để trả lại món nợ này."
Tô Yên cảm thấy Lục ôm mình càng lúc càng chặt.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn vẫn nhắm chặt mắt, mày nhíu chặt.
Hồng Nguyệt một tay chống cằm, cách Tô Yên chỉ có một cái bàn trước mặt.
"Chủ Thần đại nhân còn muốn chờ Yêu Vương đại nhân tới cứu sao? Hắn đã trúng phù chú của ta, sợ là sẽ phải ngủ một giấc vĩnh viễn."
Nói xong, nàng ta móc từ trong cổ tay áo ra một quả lục lạc.
Nhẹ lắc hai cái, trên cổ Lục liền xuất hiện một sợi chỉ màu vàng.
Mỗi lần ả lắc cái lục lạc, Lục càng nhăn mày chặt hơn.
Hồng Nguyệt tùy tiện để cái lục lạc lên trên bàn, lên tiếng
"Hắn đối với ngươi đúng là một lòng thâm tình a. Ta nói với hắn, phải dùng một nửa thọ mệnh để đổi được ngươi trở về. Hắn thế nhưng lại đồng ý."
Nói xong, ả cười.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
"Nhưng ta lại nói với hắn, dùng cái chùy này lấy ba giọt máu tim của ngươi, vừa thấy có thể làm ngươi đổ máu, hắn liền ném đi luôn."
Nói xong, nụ cười trên mặt Hồng Nguyệt ảm đạm dần
"Chủ Thần đại nhân phong tư mê người, chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà có thể làm Yêu Vương thích ngươi đến như thế."
Thích đến mức nguyện ý dùng một nửa thọ mệnh để gặp nàng ta, dù không giữ được nàng bên cạnh cũng sẽ không làm nàng bị thương.
Chậc chậc chậc.
Tình cảm này, quả thật làm cho người ta nhìn mà phát ghét.
Tô Yên nhìn ả
"Ngươi hẳn là đang bế quan."
Vừa nghe thấy Tô Yên nhắc tới việc này, sự chán ghét trên mặt Hồng Nguyệt càng thêm rõ ràng.
Ả nắm chặt cái dùi, nghiến răng nghiến lợi nói
"Ngươi là Chủ Thần, ta cũng là Chủ Thần, ngươi có tư cách gì mà giam cầm ta gần hai vạn năm??"
Tô Yên suy nghĩ
"Lúc trước, là ngươi đánh cược với ta. Là ngươi tự nguyện bị nhốt lại. Là ngươi nói chỉ cần ta là Chủ Thần đứng đầu một ngày, ngươi nguyện ý bế quan một ngày."
Nghe Tô Yên nói xong, ký ức xa xăm đó phảng phất hiện lên trước mắt Hồng Nguyệt.
Càng nhớ tới, lại càng căm hận.
Ả nắm lấy cái dùi, ả càng hận, thì cái chùy càng phát ra ánh sáng mãnh liệt và có cả khói đen.
Ả chậm rãi lên tiếng
"Nếu ngươi chết, vậy thì không còn ước định gì nữa."
Hồng Nguyệt nở nụ cười lạnh
"Nơi đây là ở bên ngoài 3000 thế giới, Thiên Đạo chắc chắn không phát hiện được. Sẽ không có một ai biết ngươi đã chết."
Tô Yên hỏi
"Ngươi có liên quan tới Học Viện Moya?"
Hồng Nguyệt cười ha ha.