Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Vết sẹo trên má ả càng lúc càng lớn, toát ra khí màu đen giống như bị thứ gì đó ăn mòn.
Hồng Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên trên đài, phát hiện cái chùy nằm trong tay Lục đang dần dần tan rã.
Ả mở to hai mắt nhìn.
"Ngươi!! Ngươi dám phá hủy nó??!"
Hồng Nguyệt nằm mơ cũng không hề nghĩ tới, chỉ là một Yêu Vương mà có thể phá hủy tử chùy của ả.
Càng không nghĩ tới, người này thế nhưng có thể xuống tay.
Lục khép hờ mắt, bàn tay cầm cái tử chùy rách nát kia, ném xuống.
Tử trùy vẽ ra một đường cong trên không trung, rơi xuống mặt đất trước mặt Hồng Nguyệt.
Khi tử trùy kia vừa rơi xuống, hắc khí tỏa ra từ miệng vết thương của ả càng lúc càng mãnh liệt.
Cho đến khi hắc khí bao quanh toàn thân ả.
Trước khí biến mất, ả còn cố nói một câu không cam lòng cuối cùng
"Tô Yên! Ngươi sẽ phải trả giá đại giới vì những chuyện ngươi đã làm!!"
Dứt lời, hắc khí đã cắn nuốt toàn bộ thân xác Hồng Nguyệt.
Nửa ngày sau, hắc khí biến mất, cái tử chùy rách nát cũng biến mất.
Tô Yên nhìn Hồng Nguyệt biến mất trước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Lục
"Chàng..."
Lục ôm ngang Tô Yên, để cô ngồi lên đùi mình.
Hắn nhìn sắc mặt cô tái nhợt, nhéo cằm cô
"Vì sao lực lượng của nàng lại suy giảm nhanh như vậy? Một cái chùy tinh cũng không đánh lại được?"
Tô Yên chậm rì rì mở miệng
"Nghỉ ngơi một thời gian là được rồi."
Lục nghi hoặc
"Thật?"
Tô Yên gật đầu
"Ừm"
Lục nhìn Tô Yên thật lâu.
Giống như là tin lời cô, ý cười trên môi hắn dần dần gợi lên.
Có vẻ nghĩ tới điều gì đó
"Nàng không biết dỗ ta sao?"
Tô Yên
"Sao cơ?"
Lục tới gần cô
"Có muốn ta dạy cho nàng không?"
Tô Yên trầm mặc.
Cũng thật mệt với hắn.
Chính hắn muốn cô dỗ dành, tình cảm hay tiện nghi đều chiếm được rồi.
Lục đang muốn nói tiếp, Tô Yên bỗng duỗi tay bịt kín miệng hắn.
Cô không quá muốn nghe.
Lục nhướng mày, sâu kín nhìn cô.
Chờ đến khi Tô Yên buông tay ra.
Lục bỗng nhiên nói một câu
"Xem ra, cho dù Tiểu Quai nhận ra ta, cũng không muốn nói ra a. Sao vậy? Còn sợ ta ăn nàng sao?"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tiểu Hoa reo lên
"A, hóa ra là Quân Vực đại nhân!"
Trách không được có thể phá hỏng tử chùy!!
Quân Vực nhìn Tô Yên, vừa cởi bỏ băng vải trên tay cô, vừa hỏi
"Thích ta hay là thích người tên Lục kia?"
Tô Yên nghe thấy Quân Vực hỏi một vấn đề thần kỳ như vậy, vô cùng khó hiểu
"Hai người đều là chàng."
Giống như một người mất đi ký ức và một người có ký ức vậy.
Hỏi thế này thì cô phải trả lời thế nào.
Mí mắt Quân Vực giật giật.
"Vậy xem ra, nàng thích người tên Lục kia."
Tô Yên nói
"Chàng không thể như vậy."
Hắn cong môi cười mỉm, có vẻ vô cùng khó hiểu
"Chỗ nào không thể?"
Quân Vực nói xong, cúi đầu hôn lên miệng vết thương trong lòng bàn tay Tô Yên.
Nửa ngày sau, hắn buông ra, miệng vết thương đã khép lại.
Tô Yên nhìn lòng bàn tay, vừa muốn lên tiếng hỏi Quân Vực, nhưng ngẩng đầu lên liền phát hiện ý cười trên mặt hắn đã biến mất.
Đôi mắt đen nhánh cứ như vậy nhìn cô, không nhanh không chậm lên tiếng
"Máu có chứa thần lực, bị ai lấy đi rồi?"
Hắn vẫn nhẹ nhàng hỏi Tô Yên như nói chuyện phiếm với nhau.
Nhưng cô biết, mưa gió bão bùng cuồng phong sắp rơi xuống đầu mình rồi.
Tô Yên trầm mặc.
Quân Vực nhẹ híp mắt
"Cho ta?"
Tô Yên giật mình ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc.
Hắn đoán ra được sao?
Quân Vực cụp mí mắt.
Duỗi tay nhéo bả vai Tô Yên.
Không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Sau đó cúi đầu, cắn vào bả vai cô.