Edit: Thanh Hoa
Beta: Tinh Niệm
Hắn cong môi cười
"Vị này không phải ca cơ nổi danh, Bạch Mẫu Đơn tiểu thư sao?"
Tô Yên gật đầu
"Ân."
Nguyên Tử Mật nghe xong, ý cười càng đậm.
"Người đâu."
"Thiếu soái!"
Hai thuộc hạ mặc quân trang đã đi tới.
"Đưa anh trai về dưỡng thương thật tốt."
"Vâng!"
Nói đoạn, hai người kia nhanh chóng đi tới, kéo Nguyên Tử Tân rời đi.
Nguyên Tử Mật lại gần chỗ Tô Yên, trên dưới đánh giá cô
" Tiểu thư mặc ít như vậy, thật là làm người ta mơ màng."
Kỳ thật Tô Yên mặc không phải là ít, chỉ là tà váy xẻ quá lợi hại.
Một trận gió thổi qua, cái gì nên xem không nên xem, tất cả đều bại lộ.
Nghe giọng điệu kia của Nguyên Tử Mật sẽ tạo cho người ta cảm giác hắn đang hết sức quan tâm mình.
Sau đó, liền nghe Nguyên Tử Mật nói tiếp một câu
"Phụ thân thích Mẫu Đơn tiểu thư đã lâu nhưng lại nề hà Mẫu Đơn tiểu thư bận, vẫn không cơ hội gặp mặt. Không biết lúc này...tiểu thư có thời gian gặp mặt gia phụ hay không?"
Tô Yên
"Em có thể cự tuyệt không?"
Nguyên Tử Mật nhíu mày.
Đây là muốn cự tuyệt, nhưng lại đang trưng cầu ý kiến của hắn?
Hắn nói
"Không thể."
Tô Yên liền im lặng.
Đây còn không phải là mạnh mẽ bắt ép cô đi gặp cha hắn sao?
Không đi cũng phải đi.
Tô Yên gật đầu
" Vậy, đi."
Nghe cô dứt khoát đáp ứng như vậy, ý cười của Nguyên Tử Mật lại càng gia tăng.
Hiếm khi thấy hắn có được tâm tình tốt như vậy
"Gần đây luôn giao tiếp cùng kẻ ngu, khó gặp được người thông tuệ như Mẫu Đơn tiểu thư."
Lời này còn tưởng là khích lệ, nhưng đi đến câu tiếp theo lại có vẻ châm chọc
"Mẫu Đơn tiểu thư nếu trở thành mẹ kế của tôi, thì đúng là một chuyện tốt."
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nghe vậy, Tô Yên liền lắc đầu
"Không cần."
Nguyên Tử Mật không nói nữa, chỉ nghiêng người
"Mẫu Đan tiểu thư, mời."
Tô Yên chỉnh lại áo khoác lông chồn trên người mình một chút, sau đó đi ra đầu ngõ.
Cô vừa đi vừa nói
"Còn chưa nói với bà chủ."
Vị cấp dưới ở bên cạnh mở miệng
"Mẫu Đơn tiểu thư yên tâm, tất cả mọi chuyện đều sẽ xử lý tốt."
Cô ngồi lên xe.
Cứ nghĩ rằng Nguyên Tử Tân cũng ở đây, chỉ là quét mắt một vòng cũng không thấy hắn ta.
Sau đó Nguyên Tử Mật cũng lên xe, ngồi ở bên cạnh.
Xe khởi động, chạy về phía trước.
Tô Yên bóc một viên kẹo cho vào miệng.
Xe chạy mười phút, cô đã ăn năm viên kẹo.
Cô cái gì cũng chưa nói, chỉ dựa vào ghế xe rồi nhắm mắt lại.
Nguyên Tử Mật nghiêng đầu nhìn về phía Tô Yên, cười nói
"Mẫu Đan tiểu thư hình như là đang có tâm sự."
Tô Yên gật gật đầu.
"Ân"
"Nghĩ cái gì?"
"Suy nghĩ em phải làm như thế nào mới có thể không làm mẹ kế của anh."
Cô nói thực nghiêm túc.
Nguyên Tử Mật lại trầm mặc một lúc lâu, sau đó bật cười.
Hắn dựa vào lưng ghế, tư thái lười biếng.
"Cô nếu không muốn gả, tôi cũng sẽ không ép buộc. Dù sao cũng phải có sự tôn trọng tối thiểu chứ."
Hắn vừa nói xong, Tô Yên im lặng nhìn về phía hắn.
Nguyên Tử Mật thấy ánh mắt cô nhìn mình cũng không có vẻ sợ hắn như những kẻ khác, hơn nữa... hắn còn có chút nhìn không ra suy nghĩ của cô.
Hah.. Thú vị!
"Như thế nào? Cảm thấy tôi nói không đúng?"
Tô Yên cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát.
"Anh vừa mới nói mình thực nhân từ."
Nhưng hắn vừa nói xong liền dẫm lên miệng vết thương của anh trai hắn rồi nghiền áp, lời trong lời ngoài toàn là uy hiếp.
Nguyên Tử Mật nhìn cô
"Vậy cô cảm thấy tôi sẽ làm gì cô?"
"Em cự tuyệt thì sẽ chết. Anh đã nói tôn trọng em, vậy mà lại muốn để em làm mẹ kế của anh."
Tô Yên dứt lời, toàn xe yên tĩnh.