Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1872: Xin chào, thiếu soái 9




Edit: Thanh Hoa
Beta: Tinh Niệm
Sau khi Tô Yên nói xong thì nhìn về phía Nguyên Tử Mật, chớp chớp mắt
" Đồ ăn ngon đều ở chỗ này, anh hình như cái nào cũng không thích."
Nói xong, cô cũng không quản hắn nữa, tự mình tiếp tục ăn.
Cô nói rất nhỏ, nhưng trong phòng an tĩnh như vậy, hơn nữa bởi vì câu 'năng giả cư chi' kia mà mọi người đều đang nhìn cô.
Nguyên Tử Mật giơ tay, ý bảo người truyền tin đi xuống.
Sau đó môi mỏng khẽ cong lên, cười nhìn Tô Yên
"Mẫu Đơn tiểu thư nói vậy là có ý gì?"
Tô Yên nhìn hắn, thực nghiêm túc nói
" Đồ ăn đó anh cũng chưa chạm vào một chút nào, chẳng lẽ không phải không thích?"
Nguyên Tử Mật sửng sốt, hắn nhắc lại
"Năng giả cư chi."
Ý bảo cô, vấn đề không phải đồ ăn, mà là lời này.
Tô Yên buông đũa, chỉnh áo khoác trên người mình
"Thời đại quần hùng cát cứ*, không mạnh thì sẽ chính là kẻ thua cuộc. Ai có thể trở thành lãnh đạo không quan trọng, mà quan trọng là ai có thể sinh tồn tới cuối cùng. Bằng không, Nguyên gia mà lụi tàn thì mấy năm sau còn ai nhớ trên thế gian này còn có một Nguyên gia như thế nữa?"
*Cát cứ: hình thức chia cắt lãnh thổ để chiếm giữ và lập chủ quyền riêng, không phục tùng chủ quyền nhà nước.
Tại thời đại hỗn loạn như vậy, phải mạnh mẽ để thâu tóm những thế lực còn lại, trở thành kẻ đứng đầu, tất nhiên sẽ do người tài giỏi tới lãnh đạo.
Cái gì con vợ cả hay không con vợ cả, cái gì thân không thân.
Thời điểm khó khăn, địch nhân cũng sẽ không quản ngươi là ruột thịt hay người ngoài.
Phải sống sót, đây mới là điều quan trọng nhất.
Nguyên Tử Mật nhíu mày, thật không nghĩ tới ca nữ này còn có thể nói ra những lời như vậy.
Bắt đầu từ ngày hôm qua, cô vẫn luôn mang đến cho hắn nhiều bất ngờ.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (_) ]
Nguyên Tử Mật cười lên tiếng
"Mẫu Đơn tiểu thư thông thấu như vậy, thế nhưng chỉ là ca nữ, thật đáng tiếc."
Hắn vẫn luôn cảm thấy trên người nữ nhân này có hương vị ngọt ngào.
Như là... kẹo sữa vậy.
Nguyên Tử Tân tức giận vỗ bàn đứng lên
"Ngươi, ngươi quả thực nói hươu nói vượn!"
Chỉ là do động tác quá mạnh nên ảnh hưởng tới miệng vết thương, hắn đau đến nhíu mày, sau đó lảo đảo một bước, ngã ngồi trên ghế.
"Tân Nhi!"
Một vị dì nhỏ lập tức đứng lên mở miệng, đi tới bên Nguyên Tử Tân, hai mắt rưng rưng, tràn đầy đau lòng.
"Mau, mau đi kêu đại phu."
Nhìn thấy bụng Nguyên Tử Tân có một vết máu lớn thấm ra.
"A, chảy máu!"
Một vị dì nhỏ ở bên cạnh kinh hô.
Tức khắc mọi người càng trở nên hoảng loạn.
Người đang ôm Nguyên Tử Tân hai mắt rưng rưng, trừng mắt nhìn Nguyên Tử Mật
"Ngươi vừa lòng chưa?!"
Tô Yên nghi hoặc
"Vừa lòng cái gì? Hắn ta bị thương là do vụng về, còn luôn tự tìm phiền toái. Hiện tại miệng vết thương bị vỡ, cũng chính là do hắn quá kích động. Lúc này ngã trên mặt đất, ba phần đau là thật, bảy phần là giả. Ngày hôm qua bị đâm, hắn cũng có thể chạy hơn trăm mét, đâu có dễ dàng ngất xỉu như vậy."
Nghe vậy, dì nhỏ lập tức đứng lên.
"Ngươi!"
Móng tay cô ta chỉ vào Tô Yên, trợn mắt nhìn.
"Ngươi, đi ra ngoài!!"
Tô Yên gật đầu
" Ân, tạm biệt."
Nói xong, cô đứng lên, đi ra ngoài.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
"Ký chủ, ách... vừa rồi Tiểu Hoa nghe khẩu khí của chị có điểm kì lạ."
Tô Yên cẩn thận hồi tưởng trong chốc lát,
"Chắc vậy."
"Ký chủ, chị sẽ không quên là lực lượng của mình còn chưa có khôi phục đâu chứ?"
"Không có quên."
"Ký chủ trước kia là một người nói rất ít ~~"
Ký chủ trước kia tuy là cái gì cũng biết, nhưng nếu không có quan hệ tới mình thì cô sẽ không tham gia vào.
Đối với ký chủ mà nói, đó là chuyện của người khác, cô quản nhiều cũng không tốt.
Lần này là làm sao vậy?
Rất lâu sau, Tô Yên chậm rì rì nói
"Ta chỉ là không thích người khác dùng cái loại ngữ khí chán ghét đó trách cứ hắn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.