Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
"Tôi ở trong bệnh viện gặp được bọn họ. Trên thực tế, bọn họ mới thật sự là người nhà của tôi."
Ngữ khí Thẩm Mặc Hiên rất bình tĩnh, cũng không có nói kỹ càng một lần.
Nhưng cô cũng biết Thẩm Mặc Hiên vô cùng chán ghét bệnh viện, nếu như không phải hệ thống đã từng nói với Nhiễm Thất, lúc bọn họ vừa mới tách ra thì bối cảnh của hắn mới thay đổi. Như vậy, cô hiện tại rất có thể mượn lòng hiếu kỳ, sau đó hỏi hắn cái lần kia, nếu như khơi mào làm hắn nhớ lại những chuyện kia, kết quả cô cũng không dám nghĩ nữa.
Vì vậy, cô nhanh chóng chuyển chủ đề: "Chẳng lẽ khi còn bé cậu bị ôm nhầm à? Cho nên..." Thái tử đổi thành con báo?
"Không phải." Hắn hôn môi cô một chút, lại lấy miệng gặm trên mặt cô. Nhiễm Thất trừng mắt với hắn, nhíu mày, vẻ mặt có chút bất mãn.
Hắn cười khẽ, ngón tay lướt nhẹ qua cái nơi vừa mới cương cứng, vẻ mặt có chút thờ ơ, giống như không phải đang nói về chuyện của mình: "Theo bọn họ nói thì, thời điểm tôi còn là một đứa trẻ đã bị bọn buôn người ôm đi rồi. Sau đó đi qua nhiều cái thành phố, cuối cùng tôi được gia đình hiện tại mua!"
Hắn không có nói cho cô biết, lúc kia quá nhỏ, may mắn khi còn bé không biết làm sao hắn không khóc, nếu không thì đã sớm bị phanh thây ném tới một nơi nào đó rồi.
Mà Trình gia tuy rằng rất nhanh đã bắt được bọn buôn người kia, nhưng đã quá muộn, hắn đã sớm không biết lưu lạc đến đâu rồi.
Hắn nói bị mua là lừa gạt cô thôi —— chính hắn cũng không rõ ràng lắm sao mình lại đến cái gia đình kia nữa, cũng rất có thể là bị nhặt được, bởi vì gia đình kia thật sự rất nghèo, không giống như có thể mua nổi con nhà người ta.
Lúc còn rất nhỏ, hắn đã phát hiện trên người có một vài vết sẹo vĩnh viễn, như là vết phỏng của tàn thuốc, vết roi quất vào, còn có vết chém của dao, cả hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Bởi vì cái gia đình trước kia không có đàn ông, đừng nói đến bị phỏng.
Bây giờ nhìn những vết sẹo này, hắn loáng thoáng có thể đoán được lúc đó có khả năng đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng, chẳng phải đều không quan trọng sao? Hắn rất may mắn, ở nơi đó gặp cô.
Nếu như có thể lặp lại một lần nữa, hắn có lẽ càng hy vọng ôm tử vong nguy hiểm mà đi đến cái thành phố kia lần nữa, trở thành bạn ngồi cùng bàn với cô.
"..."
Bọn buôn người...Cô cũng không dám tưởng tượng. Hắn lúc nhỏ, ở trên tay bọn buôn người rốt cuộc đã trải qua cái gì, nhưng rất may may thậm chí còn có chút khó tin, chính là, lại có một gia đình sẽ mua hắn.
Dù sao trong hiểu biết của cô, chi phí tiêu dùng của trẻ con rất lớn, người bình thường cho dù là nhận nuôi cũng sẽ không ôm một đứa con nít trở về, càng đừng nói đến là lại mua.
Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, không giống như bộ dạng đang nói dối, Nhiễm Thất cảm thấy hẳn là mình nghĩ nhiều rồi.
"Là kinh thành Trình gia?"
"Cô ta nói cái gì với em rồi hả?" Hắn nhíu mày lại, trong mắt hiện lên một tia chán ghét: "Không nên nói nhiều với cô ta như vậy!"
"Vì sao?" Chẳng lẽ còn có nội tình cô chưa biết?
"Một nữ nhân buồn nôn, không đáng để em biết đến cô ta." Hắn không đếm xỉa mà nói với cô, ngón tay lại vuốt nhẹ phác họa trên môi cô, đôi mắt u ám, cả người đều tản ra khí tức ngo ngoe rục rịch.
Dường như một giây sau, sẽ hóa thân thành sói, nuốt cô không thừa một miếng nào.
Đột nhiên, như là nghĩ đến điều gì đó, hắn nhìn vào mắt cô, đáy mắt hiện lên một tia quỷ quái, cường độ trên tay tăng thêm: "Hơn nữa câu nói đầu tiên kia rõ ràng là có lỗi với tôi! Em nói xem tôi phải phạt em như thế nào đây?"
"..." Người anh em, có thể lựa chọn mất trí nhớ hay không...Nói lời này trên giường cũng không được bình thường lắm không phải sao?
Nếu nói như vậy, không chỉ câu nói đầu tiên không phải nói với cậu, câu nói thứ hai, thứ ba cũng không phải...
Loại chuyện này cũng muốn tranh luận, cũng thật là...
"Rất tốt, em không nói lời nào thì tôi coi như em cam chịu vậy!"
"..."
Nhiễm Thất trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn hắn, như là vừa mới hồi phục tinh thần lại, đợi đã? Cam chịu...cái gì chứ?