Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!

Chương 8: Bạn ngồi cùng bàn lạnh tình quá khó ở (8)




Editor: Sweetie Daisy (Ninh)
Máu…máu này là của ai thì không còn nghi ngờ gì nữa, khó trách hệ thống nói hắn chỉ còn sống không quá mười lăm phút, dựa theo tình huống này, mười phút thì cũng đã tốt lắm rồi.
Nội tâm Nhiễm Thất run rẩy, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến được cảnh tượng bạo lực máu lạnh như vậy,cho nên cô cũng chẳng biết trước tiên mình cần làm gì nữa.
Hai người bên cạnh nghe được động tĩnh, quay đầu lại liền phát hiện cô. Bọn họ làm loại chuyện này thì tính cảnh giác chắc chắn rất cao, mà tính cách giữ bí mật cũng không cần phải nói, hôm nay bị Nhiễm Thất nhìn thấy được, bọn họ hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho cô.
Hai người bọn họ ngừng nói chuyện với lão Nhị, bởi vì đưa lưng về phía Nhiễm Thất, hắn còn chưa biết việc gì xảy ra. Vì vậy, hắn bày ra vẻ mặt cảnh giác, hỏi bọn họ: “Làm sao vậy? Có biến hả?”
“Có một em gái nhỏ tới đây nha!” Một người trong đó quay lại, mang vẻ mặt dâm tà: “Nói không chừng còn có thể…Dù sao em ấy nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không sống được rồi, trước đó cứ để các anh trai…”
Hắn cười thô tục, đi về phía Nhiễm Thất. Mặt khác, hai người kia cũng đã kịp phản ứng. Lão Nhị đem gậy gộc trên tay ném đi, mở đèn pin chiếu xuống mặt đất, ánh sáng này đủ chiếu sáng một mảng nhỏ.
Trên mặt ba người đàn ông đều không có ý tốt, ngầm hiểu ý lẫn nhau mà đi tới chỗ Nhiễm Thất, vây quanh cô, khiến Nhiễm Thất tiến lui đều không được! Đồng thời, ngoài miệng còn không ngừng nói ra những từ ngữ hạ lưu.
“Để cho các anh thoải mái…Nói không chừng, còn có tể tha cho em một mạng nha…Ha ha ha.”
“Đúng đó, em gái, đừng sợ nha…Các anh sẽ làm cho em thật sung sướng đó! Nhỏ như vậy hẳn là còn non nớt nha…Yên tâm, các anh trai sẽ rất ôn nhu…”
“Ai bảo vận khí của em không tốt, xông vào đây làm gì chứ? Cái này là ý trời nha…”
Bọn họ càng lúc càng đến gần, giơ tay lên tựa hồ muốn bắt lấy Nhiễm Thất. Đến thời khắc này, Nhiễm Thất bắt buộc chính mình phải tỉnh táo, cô biết rõ hiện tại chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Sức mạnh của giọng nói này có thể thôi miên người khắc, như vậy cô có thể dùng âm thanh đặc biệt này dễ dàng khiến người khác bị thôi miên, nhưng hiệu quả như thế nào thì khó mà nói!
Huống hồ căn cứ vào lời nói của hệ thống —— công cụ phụ trợ chỉ có thể dùng ba lần! Hiện tại số lần đó còn chưa sử dụng hết a!
Cô mím môi, đôi mắt gắt gao trừng bọn họ, nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ trong đầu, mặc kệ có được hay không, hôm nay chỉ có thể thử xem như thế nào…
Nhiễm Thất lùi về phía sau vài bước kéo giãn khoảng cách với bọn họ. Ngoài miệng đã bắt đầu hát lên, giọng điệu thập phần nhu hòa, từ tốn, không gián đoạn, một mực ở đó tiếp tục hát. Sức mạnh mê hoặc của âm thanh nhu hòa từ tốn kia tràn ngập toàn bộ con ngõ nhỏ. Thời điểm ba người đàn ông nghe được Nhiễm Thất hát lên, đã đứng lại, không tự chủ được mà đắm chìm trong âm thanh của cô.
Dần dần, theo âm thanh mà Nhiễm Thất phát ra, ánh mắt của bọn họ chậm rãi trở nên mê ly, trống rỗng, giống như là bị thôi miên mà đứng im tại chỗ.
Tuy rằng Nhiễm Thất hát lên thập phần nhu hòa, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía bọn họ lại lạnh như băng. Nhìn ánh mắt bọn họ tan rã đi, cuối cùng cũng bị cô khống chế hoàn toàn, trong lòng Nhiễm Thất thở dài một hơi. Tạm thời chỉ có thể nghĩ ra được biện pháp này, nội tâm cô cũng không có nắm chắc, dù sao cô cũng chỉ vừa mới tiếp xúc với loại công cụ phụ trợ này, không nghĩ tới nó thật sự có tác dụng!
Ngay từ đầu, cô đã tính toán, nếu như biện pháp này vô dụng, cùng lắm thì bình nứt lại vỡ, bản thân chết đi để quay ngược lại thời gian!
Cô vòng một nụ cười câu dẫn, đầy vui vẻ, thật hữu dụng…Như vậy, thợ săn cùng con mồi đã hoàn toàn đổi vị trí cho nhau!
Cô đứng im bất động nhìn về ba người đàn ông kia, trong mắt mang theo sát ý lạnh thấu xương. Môi mỏng khẽ mở, tiếng nói mị hoặc chậm rãi tuôn ra, khiến cho tiềm thức bọn họ không thể làm trái mệnh lệnh: “Hai phút sau các người đều sẽ rời khỏi chỗ này, đồng thời đều phải coi lẫn nhau là kẻ thù mình hận nhất, hận không thể ăn thịt rút xương đối phương.”
Cô nhìn ánh mắt trống rỗng của bọn họ, nghĩ tới những…từ ngữ hạ lưu kia, làm nhục cô thì bọn họ tất nhiên sẽ phải trả giá gấp trăm lần, con ngươi của cô thâm trầm, chậm rãi nói ra: “Thời hạn là ——chưa chết không ngừng!”
Nhiễm Thất nói xong, cũng không nhìn bọn họ nữa, trực tiếp vượt qua cầm lấy điện thoại trên mặt đất.
Nhiễm Thất: “Hệ thống, tình huống hiện tại thế nào?”
Hệ thống: “…Trước mắt vẫn còn sống.”
Cô đến gần nam phụ xem hắn có tỉnh táo hay không đã! Nếu như hắn đã tỉnh táo, tiếp theo sẽ có rất nhiều việc phải xử lí! Dù sao cô không thể ngốc ở đây quá lâu, vì không để cho mẹ mình lo lắng, cô chỉ có thể nhanh chóng trở về!
Thời điểm đến gần hắn, Nhiễm Thất không có chiếu đèn lên người hắn, mà chỉ…
Nhiễm Thất: “Hệ thống? Ngươi còn ở đó hay không? Tranh thủ thời gian giúp ta đặt cổ hắn trên miếng gạch men này đi, cay mắt quá!”
Cô lúc đó là không cẩn thận mà thấy được, bây giờ tim vẫn còn run rẩy, cô cũng không có dũng khí xem lại lần thứ hai đâu!
Hệ thống: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.