Edit: Dưa Hấu
Beta: Mễ Mễ
_____________________________
Yeahhhhhhh!!!!!!!!!!!
Cuối cùng cũng được 1k lượt xem các thím ạ, vui vc:3
_______________________________
Đường Tịnh ngủ một giấc, ước chừng ngủ liền năm ngày. Trong năm ngày này, Phó Minh Hải bị dọa vỡ mật ngay từ lúc trời còn nhá nhem đã sớm, mang theo cha mẹ hắn rời khỏi thôn Lưu gia, Phó Minh Tu đường hoàng lấy lại gia sản, cuối cùng đem cửa viện khóa lại.
Tiền bạc của Đường Đức Quý tiêu đúng chỗ, nhà cửa ở trấn trên cũng đã mua xong, tất cả đồ dùng trong nhà cũng đã an trí thỏa đáng.
Lúc này bọn họ đã ở lại trong nhà ở trên trấn, thỉnh đại phu hết người này tới người khác, mỗi người đều nói Đường Tịnh chỉ là ngủ thôi, cũng không có gì lo ngại, tỉnh lại liền không có việc gì.
Nhưng tuy là như thế, Đường Đức Quý cùng Phó Minh Tu vẫn là rất lo lắng, thân mình mập mạp của Đường Đức Quý, đều đã gầy đến mắt thường cũng nhìn thấy.
"Đường thúc, ngài đi nghỉ một lát đi, ta ở chỗ này bồi Tịnh Tịnh." Phó Minh Tu từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, nhìn mắt Đường Đức Quý một mảnh xanh đen, khuyên nhủ, "Nếu ngài để thân mình suy sụp, Tịnh Tịnh sẽ khổ sở."
Đường Đức Quý miễn cưỡng cười một chút, nhưng tuổi tác rốt cuộc cũng đã lớn, đích xác không thể ở lại thêm nữa nên đành đi xuống, "Vậy ngươi phải bồi nàng a..."
Lúc hắn mới vừa nhặt được Đường Tịnh, tiểu cô nương có lẽ là cái gì cũng không nhớ rõ, hoàn toàn không có cảm giác an toàn, mở to mắt nếu mà không thấy được người bên cạnh, liền khóc nháo.
"Ta sẽ!" Phó Minh Tu gật đầu đáp ứng.
Đưa Đường Đức Quý ra ngoài cửa, Phó Minh Tu về lại mép giường, hắn ngồi xuống trên sườn giường, ánh mắt dừng ở trên mặt Đường Tịnh.
Sau khi hắn cõng Đường Tịnh trở lại Đường gia, có hỏi qua sự tình của Đường Tịnh, có phải đã từng bị người vứt bỏ hay không, nếu không lúc ấy như thế nào sẽ lộ ra biểu tình sắp khóc ra tới như vậy.
Đáng tiếc Đường Đức Quý đối với cuộc sống của Đường Tịnh trước bảy tuổi là hoàn toàn không biết gì cả, hắn là ở trên đường núi ra kinh thành nhặt được Đường Tịnh, hẳn là từ trên núi ngã xuống, đầu bị đập vỡ một mảng to, hắn thiếu chút nữa cho rằng nàng sống không được nữa.
Phó Minh Tu nâng lên tay, nhẹ nhàng dừng ở trên đầu Đường Tịnh, dưới tay là tóc đen tinh mịn, sau đó, hắn sờ đến một khối vết sẹo.
Tuy rằng hắn không biết Đường Tịnh đã từng trải qua việc gì, nhưng hắn lại có chút thấy may mắn là nàng có thể đem chuyện đã qua đi đều quên hết, ngốc nghếch có cái gì không tốt, ngốc nghếch ít nhất có thể vui vui vẻ vẻ, tùy tâm sở dục mà sống tốt mỗi một ngày.
Hắn không biết gục vào mép giường mà ngủ khi nào, ánh nến trong phòng nhảy nhót, đem đêm xuân say đắm mở ra một tầng ấm áp.
Đường Tịnh bị đói đến tỉnh, còn chưa có mở to mắt, tay liền sờ lên cái bụng nhỏ của chính mình mà vỗ bẹp bẹp. Nàng nghiêng đầu qua, liền thấy được Phó Minh Tu đang ngủ gục ở mép giường.
Thiếu niên với khuôn mặt như ngọc trong veo, ở dưới ánh nến lại càng thêm ôn nhuận, Đường Tịnh nâng tay từ trong chăn lên, hướng Phó Minh Tu thăm dò.
Người hiền cảnh đẹp, thiên thời địa lợi nhân hoà, ngươi cho rằng nàng muốn lén lút vuốt mặt tiểu ca ca, làm không khí trở nên ái muội lên sao?
Không! Nàng trực tiếp một cái tát đập lên trên cánh tay Phó Minh Tu, lực đạo kia, ai bị đánh người đó biết.
"Tiểu ca ca, sao ngươi lại ở chỗ này nha?" Nàng ngáp một cái, dùng mu bàn tay dụi dụi đôi mắt, "Ngươi mệt nhọc thì trở về ngủ nha."
Nàng nói xong mới chú ý tới, giống như có chỗ nào không đúng, nhìn quanh một vòng, nha, là chỗ ở không đúng.
Phó Minh Tu bị một chưởng kia của Đường Tịnh đánh đến ngốc, "Tịnh Tịnh? Ngươi, ngươi tỉnh? Ngươi có nơi nào không thoải mái hay không, ta đây liền đi tìm đại phu cho ngươi!"
Phó Minh Tu đứng lên liền muốn đi ra ngoài, Đường Tịnh tay mắt lanh lẹ kéo lấy tay áo hắn, kéo Phó Minh Tu lảo đảo một cái, "Ta không có không thoải mái, ta muốn ăn gà nướng mà tiểu ca ca nướng cho ta."
Vừa nói xong, còn rất là hoài niệm đưa đầu lưỡi liếm liếm môi, thuận tiện chép chép miệng.
Phó Minh Tu:???
*
Trước đống lửa, Đường Tịnh ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà ngồi, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc mà nhìn chằm chằm con gà nướng nho nhỏ đang chuyển động ở trên đống lửa, cây củi xiên qua gà nướng, đang nằm trong tay Phó Minh Tu ngồi ở đối diện đống lửa.
"Tịnh Tịnh, chuyện lúc trước, ngươi còn nhớ rõ không?" Phó Minh Tu cân nhắc thật lâu sau, vẫn là hỏi ra tiếng.
"Hả?" Đường Tịnh nghiêng đầu, mắt đen trong sáng phản chiếu ánh lửa cháy, sáng lên, bên trong tràn ngập nghi vấn, "Chuyện gì nha?"
Tốt rồi, xem bộ dáng này, là căn bản không nhớ rõ chuyện chính mình mất khống chế mà đả thương người.
Phó Minh Tu lắc lắc đầu, đem gà nướng từ trên lửa lấy xuống, đưa cho Đường Tịnh: "Chín rồi, coi chừng nóng."
Đường Tịnh gật đầu lung tung, nóng vội muốn đưa lên miệng cắn một miếng, không ngoài dự kiến đã bị nóng rồi, mông nhỏ bắt đầu nhích tới nhích lui, cái miệng nhỏ chu chu hướng tới gà nướng thổi thổi.(Nghĩ tới cảnh này mà hông hỉu sao ta thấy buồn cười ghê:3)
Phó Minh Tu từ trong phòng bếp bưng ra một chén cháo gà, hắn ở bên người Đường Tịnh ngồi xuống, dùng cái muỗng múc một muỗng cháo, để sát vào miệng Đường Tịnh, "Uống trước cái này một chút."
Đường Tịnh nhìn nhìn gà nướng trong tay, lại nhìn nhìn cháo gà, cuối cùng đem ánh mắt dịch tới trên mặt Phó Minh Tu.
"Tốt thôi." Đường Tịnh há miệng, đem muỗng cháo uống sạch, Phó Minh Tu còn muốn đút tiếp, Đường Tịnh lại không kiên nhẫn mà một tay đem gà nướng nhét vào trong tay hắn, lấy chén cháo qua, chính mình uống hết.
Chờ đến khi Đường Tịnh uống cháo xong, gà nướng rốt cuộc cũng không còn nóng nữa, nàng nhìn chằm chằm gà nướng, tựa hồ rối rắm một chút, tay mum múp thịt xé một cái đùi gà đưa tới trước mặt Phó Minh Tu.
"Cho ta?" Phó Minh Tu cảm giác thực quỷ dị có loại thụ sủng nhược kinh, thời điểm trước kia hắn ở tại Đường gia, làm những món đó cho Đường Tịnh ăn, nàng chưa bao giờ chia cho hắn.
"Ừm." Đường Tịnh gật gật đầu nhỏ, "Đã nói muốn nuôi ngươi nha."
Nàng một bên ăn một bên nói, âm thanh có chút mơ hồ không rõ, nhưng Phó Minh Tu lại nghe rõ ràng.
Chờ Đường Tịnh ăn xong gà nướng, Phó Minh Tu lại lấy nước rửa sạch sẽ tay cho nàng, tiểu cô nương đối với rửa tay hầu như không để tâm, Phó Minh Tu hơi có chút bất đắc dĩ cuốn tay áo lên, thay nàng một lần lại một lần mà rửa sạch sẽ bóng nhẫy trên tay béo nhỏ nhắn.
Trăng non đã chìm dần vào trời Tây, chân trời phía đông ánh sao mai đã mờ dần, ở đường chân trời bắt đầu có một đường ánh sáng.
Ngày mới, sắp sáng.
Bả vai bỗng dưng trầm xuống, Phó Minh Tu nghiêng đầu nhìn thoáng qua, tiểu cô nương ăn uống no đủ, lại ngủ rồi.
Bên ngoài viện, dần dần có người đi đường, người làm ăn vội vàng vào thành, đem trấn nhỏ an tĩnh đánh thức.
Đường Đức Quý sáng sớm lên liền đi nhìn nhìn khuê nữ ở nơi đó trước, không thấy được người, liền tìm tới trong viện, vốn định mở miệng kêu một tiếng, nhưng đang nhìn tới thì thấy hai cái thân ảnh dựa vào ở bên nhau ngủ, âm thanh của hắn ngưng lại, thậm chí còn đối với gia đinh làm dấu chớ có lên tiếng làm ồn.
Khuê nữ tỉnh lại, tâm tình Đường Đức Quý cũng nhẹ nhàng không ít, lúc tìm đại phu tới chẩn trị, sau nhiều lần bảo đảm thân thể tiểu cô nương vô cùng tốt, lòng Đường Đức Quý mới hoàn toàn thả xuống.
Phó Minh Tu vào học đường ở trấn trên, hắn muốn trước tiên ở trấn trên thi đậu đồng sinh, sau đó đi phủ thành thi đậu tú tài, sau đó liền có được tư cách lên kinh thành thi hội.
Đường Đức Quý ở trấn trên bán lại một cái cửa hàng, dùng để sắp xếp cuộc sống hiện tại.
Ngươi hỏi Đường Tịnh? Đường Tịnh thì bận rộn nhiều thứ, hôm nay nàng ăn món thập cẩm ở nhà này, ngày mai ăn vịt bát bảo ở nhà kia, ngày mốt còn muốn đi ăn đậu hủ hoa nhà đại thẩm ở phố Đông Thượng Thái.
Ba năm thoảng một cái đã qua, trong trấn nhỏ lớn lớn bé bé, từ chưởng quầy tửu lầu đầy khách tao nhã, cho đến quán nhỏ hàng rong ven đường, không có nơi nào không quen biết nàng.
"Nữ nhi ngoan, bên ngoài trời chuẩn bị mưa, ngươi đi đưa dù cho tiểu ca ca." Đường Đức Quý ló đầu ra, thời gian ba năm trôi qua, hắn vẫn béo như vậy, chỉ là trên đầu tóc bạc nhiều lên một chút.
"Được nha!" Đường Tịnh cầm lấy hai cây dù giấy chạy ra khỏi cửa hàng, bên ngoài gió hơi lớn, mây đen quay cuồng, quả thật là tư thế sắp có mưa to.
Đường Tịnh lấy dù ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu. Tiểu cô nương mười lăm tuổi, vốn là gương mặt tròn vo giờ đã thành mặt trái xoan thon thon, vóc dáng cũng bắt đầu trổ mã, lả lướt xinh đẹp tuyệt trần, có chút bộ dáng yểu điệu thục nữ, nhưng cặp mắt đen kia quá mức sạch sẽ, lại trực tiếp bại lộ tâm trí nàng không thành thục.
Nàng ngẫng đầu, nhìn mây đen quay cuồng, một hồi biến thành chim, một hồi lại biến thành gà nướng.(Ôi, chị tôi....)
Lộp bộp một tiếng, một giọt mưa tròn rơi ở chóp mũi nàng. Nàng đem dù giơ lên, mưa liền xôn xao hạ xuống.
Hạt mưa rớt xuống mặt đường lót đá xanh, bắn lên bọt nước nhàn nhạt, Đường Tịnh cầm ô hướng phía học đường mà đi.
"Tiểu Tịnh Tịnh, lại đi đưa dù cho tiểu ca ca nhà ngươi sao?" bà chủ bán phấn son sát đường nhìn thấy nàng, nhịn không được trêu ghẹo nàng một chút.
"Đúng rồi." Đường Tịnh nghiêm túc gật đầu trả lời, chọc cho bà chủ nở nụ cười, bà chủ hướng Đường Tịnh vẫy tay, đưa cho nàng một quả đào đỏ rực.
Đường Tịnh cười híp đôi mắt, ôm quả đào, tiếp tục hướng học đường mà đi, chờ nàng tới bên ngoài học đường rồi, trong lòng ngực đã ôm một đống thức ăn.
Bên ngoài học đường không ít học sinh ăn mặc áo dài từ bên trong ra tới, nhìn thấy Đường Tịnh, trêu ghẹo mà nhìn thoáng qua phía sau, "Minh Tu, tiểu tức phụ nhà ngươi tới đưa dù cho ngươi kìa!"
Đám người tự động tách ra chừa một lối đi, thanh niên ăn mặc áo dài màu trắng bạc từ bên trong đi ra.
Hắn chân mày anh tuấn đôi mắt rực rỡ, tự có được một cổ xinh đẹp đơn thuần phong hoa nho nhã, Phó Minh Tu mười sáu tuổi sớm đã không còn đơn bạc thon gầy như khi mười ba tuổi, vóc dáng hắn cao lên rất nhiều, Đường Tịnh chạy đến trước mặt hắn, cũng chỉ cao đến ngực hắn.
Đường Tịnh đem một cây dù khác đưa cho hắn, Phó Minh Tu nhận lấy rồi căng dù ra, hai cây dù lẫn vào trong dòng người lui tới mà đi, những cây dù nhìn giống như lá sen liên tiếp nối nhau rãi trên mặt nước vậy.
Phó Minh Tu cùng Đường Tịnh sóng vai mà đi, đuôi mắt dư quang luôn là nhịn không được nhìn nhìn nàng.
"Làm sao vậy?" Đường Tịnh vẫn là ngay thẳng giống như ba năm trước đây, luôn là có thể đột nhiên không kịp phòng ngừa, làm cảm xúc của Phó Minh Tu không thể ẩn nấp.
"Không có, có muốn ta cầm dù cho hay không." Hắn thật nhanh dịch tầm mắt đi, sau khi nói xong lời này, lại vội vàng bồi thêm một câu, "Ngươi muốn ăn cái gì, cầm dù không có tiện."
Đường Tịnh cảm thấy Phó Minh Tu nói thật là có lý, lưu loát đem dù đưa cho hắn, Phó Minh Tu nhận lấy rồi khép lại kẹp ở dưới cánh tay, tiểu cô nương như hắn mong muốn đi vào phía dưới dù của hắn.
Bởi vì khoảng cách gần, trên người tiểu ngốc tử kia hương khí điểm tâm ngọt làm hắn có chút khẩn trương, tiểu ngốc tử lại cứ ôm quả đào gặm thật sự nhập tâm, hoàn toàn không biết người bên cạnh trong đầu đang suy nghĩ cái gì.
Ngày mùa hè mưa luôn là tới nhanh đi cũng nhanh, còn chưa về tới nhà, mưa liền ngừng, Phó Minh Tu thu dù lại, tay liền buông xuống dưới.
Thời điểm hai người dựa gần vào, tay Phó Minh Tu giật giật, muốn nắm tay Đường Tịnh, nhưng mà người đi đường tới tới lui lui, Phó Minh Tu da mặt lại mỏng, còn chưa nắm được tay, lỗ tai đã hồng lên trước rồi.
Đường Tịnh ăn xong quả đào liền tới bánh hoa quế, ăn xong bánh hoa quế lại gặm hạt dẻ ngọt, đem cái nhiệt tình của những người cho nàng thức ăn đều ăn sạch sẽ, nghiêng đầu nhìn Phó Minh Tu liếc mắt một cái.
Tròng mắt nàng xoay chuyển, tay nhỏ dính dính giơ một cái đã bắt được bàn tay to của Phó Minh Tu.
Phó Minh Tu nghiêng đầu, không dám nhìn Đường Tịnh, nhưng tay hắn lại dùng sức nắm ngược lại.
Người thiếu niên mười sáu tuổi, đã hiểu được tình yêu, ban đầu hắn cảm thấy chính mình đối với Đường Tịnh chỉ là trách nhiệm, dẫu sao ai sẽ đối với tiểu ngốc tử sinh ra tâm tư kiều diễm. Bạn cùng trường có nhà cũng đã cưới vợ, thường xuyên cũng sẽ tụ tập ở bên nhau nói một ít lời nói thô tục, hắn ngẫu nhiên cũng sẽ nghe được một chút.
Hậu quả là, ngày nọ mới sáng sớm, hắn đỏ mặt như thiêu đốt cũng không dám đi hồi tưởng lại giấc mộng đêm qua, lại thừa dịp ban đêm lặng lẽ giặt sạch quần áo cùng đệm chăn của chính mình, hắn rốt cuộc không thể không bất chấp tất cả mà thừa nhận chính mình là cầm thú, đối với tiểu ngốc tử lại nổi lên tâm tư như vậy.
Hắn một bên phỉ nhổ chính mình, một bên lại muốn tiếp tục như trong mộng, làm cho hắn nhìn đến Đường Tịnh cũng không dám nhìn vào mắt nàng, hắn thật cẩn thận giữ kín tiểu tâm tư của chính mình, sợ bị người khác biết, lại sợ người thật sự không biết.
Hắn cứ như thế rối rắm, đáng tiếc tiểu ngốc tử lại một chút cũng không hiểu.
Về đến nhà, người một nhà ngồi ở bàn ăn cơm, nhắc tới cuộc thi đồng sinh vài ngày sau.
"Yên tâm đi, ta có lòng tin, chẳng qua là sau đó, chúng ta lại phải chuyển nhà." Phó Minh Tu nói chính là chúng ta muốn chuyển nhà, mà không phải chính hắn dọn đi, tiểu tâm tư hắn xem như trọn vẹn.
Đường Đức Quý liếc mắt nhìn hắn, nhanh nhạy mà xem thấu Phó Minh Tu ra vẻ trấn định, nhìn mặt Đường Tịnh ăn vui vẻ, nhịn không được nở nụ cười.
Nữ nhi ngoan của hắn là cái tiểu ngốc tử, sợ là không rõ tâm ý của Phó Minh Tu, hắn kỳ thật càng nguyện ý nàng vĩnh viễn đều không cần hiểu, tương lai xa như vậy, ai cũng không biết cảm tình của Phó Minh Tu có thể liên tục đến khi nào, hắn thật sự không hy vọng ngốc khuê nữ của hắn bị thương tâm.
Ban đêm, Đường Đức Quý đang định đi nghỉ ngơi, tiếng đập cửa vang lên, hắn mở cửa, trong dự kiến thấy được biểu tình thấp thỏm của Phó Minh Tu.
"Đường thúc, nếu ta có thể tên đề bảng vàng, có thể đem Tịnh Tịnh gả cho ta không?" Hắn một mạch tinh thần hăng hái mà nói ra, sau đó đối với Đường Đức Quý vái chào.
____________________________________
Ước gì có thịt (p≧w≦q)