Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ

Chương 12: Trục xuất khỏi sư môn




Môi Ngụy Lương cùng môi nàng như gần như xa, chỉ cần mở miệng nói chuyện, liền nhất định sẽ chạm vào nhau. Huống hồ, nàng một chút cũng không tin nhân phẩm Ngụy Lương được, nàng cảm thấy cái tên văn nhã bại hoại này tám phần đang chờ dịp nàng há mồm ra nói để làm chút chuyện gì đó càng quá phận hơn.
Lâm Thu chợt có cảm giác như đã đến bước đường cùng.
Nàng xoay mặt hướng qua một bên, tránh khỏi môi của Ngụy Lương.
Chưa từng nghĩ đến, hắn giống như một con rắn độc luôn chăm chú nhìn thẳng con mồi của mình, động tác mạnh mẽ mà tinh chuẩn, bỗng dưng ngậm chặt bờ môi của nàng, không nhẹ không nặng cắn một cái, bày ra thế trừng phạt.
Da đầu Lâm Thu đều nhanh chóng muốn chập choạng nổ.
Ngụy Lương dùng hai ngón tay đỡ gương mặt của nàng, đem đầu nàng quay về vị trí cũ, ung dung liếc mắt híp lại nhìn nàng.
Ý tứ rất rõ ràng, muốn chạy trốn, sẽ bị trừng phạt càng nghiêm trọng hơn.
Lâm Thu hít một hơi thật dài, mím môi nói: " Hùng Vũ Liên cho ta chai thuốc này, giựt giây ta bỏ vào trong trà của Liễu Thanh Âm, lại để cho Liễu Thanh Âm ngủ với Mộ Dung Xuân. Ta là người tốt mà, làm sao có thể làm loại chuyện này chứ! "
Nàng giả bộ thật ủy khuất, nói tiếp: " Ai cũng biết ngươi cùng Liễu Thanh Âm cả hai tâm duyệt nhau. Ta đúng là tìm đường chết lại gả vào, tất nhiên là thành một kẻ bị người ta căm ghét. Hôm qua vừa kết hôn, hôm nay liền có đệ tử dưới đài bố trí bẫy rập để cho ta nhảy. Ai biết ngày mai, từ nay trở đi, lại sẽ có bao nhiêu người chuẩn bị đào hầm cho ta chứ? "
Mặt mày Ngụy Lương ý tứ hàm xúc không rõ, nhíu dưới lông mày, sau đó nhướng mi ý bảo nàng tiếp tục.
Lâm Thu nói: " Hôm nay ta đã đắc tội to với Động Đình Vương Gia, nếu rời khỏi Vạn Kiếm Quy Tông, bọn hắn đích thị sẽ tìm ta phiền toái, vạn nhất để bọn hắn phát hiện thạch nhũ Chung Linh trên người ta, vậy còn không đem ta ra mà lột da quất gân a...? Cho nên, trước khi ngươi đuổi ta xuống núi, ngàn vạn lần hãy dạy ta chút bản lĩnh, chí ít cũng để cho bọn hắn không bắt được ta được không? Ta nói' kiếm chút lợi ích' là ý như vậy, không có ý tứ gì khác! "
Ngón tay lạnh như băng của Ngụy Lương nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của nàng, ngữ khí có chút không đếm xỉa tới: " Đuổi ngươi xuống núi? Vừa rồi ngươi cũng đâu phải nói như vậy. "
Dục vọng muốn sống của Lâm Thu lập tức tràn bờ: " Bị ngươi đuổi đi hay ta tự mình cút đi...... Giống nhau giống nhau. "
Ngón tay Ngụy Lương nhẹ nhàng đi xuống theo gương mặt của nàng, bỗng dưng kềm lại cái cằm của nàng, " Muốn còn sống mà đào tẩu từ bên cạnh ta? Không có khả năng. "
Nói như vậy xong, hắn lười biếng híp mắt thu con ngươi lại, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào xung quanh cái miệng đỏ tươi nhỏ nhắn của nàng, ý đồ tìm kiếm một góc độ tấn công thích hợp nhất.
Lâm Thu thái độ sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn qua đôi môi mỏng xinh đẹp kia.
Rốt cuộc là ai cầm nhầm kịch bản vậy?
Ngay lúc nàng sởn hết cả gai ốc, cảm thấy hắn một giây sau sẽ nhào lên ăn luôn nàng, con mắt Ngụy Lương bỗng nhiên loé lên một tia sáng, dựng thẳng ngón trỏ lên, ép vào môi của nàng.
" Xuỵt. "
Lâm Thu khẽ giật mình, chỉ thấy thân thể Ngụy Lương bay bổng lướt lên trên, như một con dơi dán tại nóc giường, ẩn vào trong lớp màn vải đỏ thẫm.
" Phanh! "
Cửa gỗ bị người một cước đá văng.
Lâm Thu giật mình quan sát Ngụy Lương, sau đó dời ánh mắt về phía cửa ra vào.
Người đá văng cửa gỗ ra đang đứng ở vị trí quen thuộc, Hùng Vũ Liên.
Hai nam kiếm tu mặc hắc y đi theo phía sau ả ta, đôi mắt thấp thấp xuống, vừa nhìn liền biết không phải đệ tử Vạn Kiếm Quy Tông.
Lâm Thu thật tâm thật ý chấn kinh: " Ngươi ban ngày mới phạm tội xong, ban đêm liền có thể đem người ngoài đưa đến ngọn núi chính? Hùng Vũ Liên, cái Vạn Kiếm Quy Tông này là ngươi mở à! "
Bộ dáng Hùng Vũ Liên rất có vài phần điên cuồng: " Sư tôn sư bá bọn họ đều là người bảo thủ! Rõ ràng biết rõ ngươi không phải người tốt, vậy mà cũng phải giữ cái quy củ chết tiệt gì đó của danh môn chính đạo! Bọn họ nếu không dám làm người xấu, vậy thì để ta làm! Sư tôn đối với ta ân trọng như núi, Hùng Vũ Liên ta đánh bạc tánh mạng này cũng muốn thay sư tôn diệt trừ mối hoạ là ngươi! "
Lâm Thu ngồi bên cạnh giường, đầy mặt hoảng sợ: " Ngươi công nhiên đem người ngoài dẫn vào sơn môn hành hung, không sợ liên lụy người bên cạnh sao! "
Hùng Vũ Liên nghiêng miệng cười nói: " Ta lén dùng dụ lệnh của sư bá Mộ Dung, sư tôn không chút nào hay biết! Một ngươi làm một người chịu, ngươi yên tâm, tuyệt đối không liên lụy đến sư tôn ta! Nếu như ngươi dưới suối vàng có biết, thuận tiện mở mắt ra nhìn sư tôn cùng Kiếm Quân người có tình sẽ thành thân thuộc nha! Tin tưởng ta, ngươi nhất định sẽ chứng kiến cái ngày đó! "
Lâm Thu: "......" Đây là cưỡng ép xem trước kết cục hả? Không uổng công mình đã xem xong rồi nha!
Hùng Vũ Liên ra ý bảo hai tên sát thủ bọc lên hai bên trái phải, phong kín đường lui của Lâm Thu.
Tựa như tất cả các nhân vật phản diện khi âm mưu sắp thực hiện được, ả ta bắt đầu lải nhải.
" Ngươi cho rằng ngươi là ai! Từ lúc lão tặc nương mặt dày không biết xấu hổ mẹ của ngươi mang ngươi đi khắp nơi khóc lóc kể lể bán thảm, sư tôn sớm đã điều tra lai lịch của ngươi! Nam nhân cùng ngươi thề non hẹn biển, chỉ sợ không có mười người cũng đến tám! Ngoại trừ chưa ngủ với người ta ra, cái chuyện không biết xấu hổ gì mà ngươi chưa làm qua YAA.A.A..! Chỉ bằng ngươi như vậy, cũng dám muốn bên cạnh Kiếm Quân? Ta nhổ vào! Kiếm quân là người tốt nhất thế gian này a...! Nam nhân mà ngay cả ta còn không dám mơ ước, dựa vào cái gì cùng ngươi thành thân YAA.A.A..! "
" A, ha ha! " Hùng Vũ Liên xấu hổ phát hiện được có chút khác thường, nhưng vì hưng phấn, ả ta lại hào hùng vung tay lên, lại nói, " Thế gian này, nữ nhân duy nhất xứng đôi với Kiếm Quân chỉ có một mình sư tôn ta, đã hiểu chưa! Sư tôn thật là người quá tốt..., dựa vào cái gì bị ngươi tổn thương như vậy! Ngươi có biết nàng tối nay lôi kéo ta uống bao nhiêu rượu?! Ta nhìn nàng khó chịu như vậy, lòng ta đều muốn nát YAA.A.A..! Đây đều là ngươi tự tìm! Nếu ngươi thành thành thật thật theo kế hoạch hạ độc vào trong chén trà của sư tôn, cùng lắm cũng chỉ là bị đánh trở lại Động Đình thôi, còn có thể giữ được mạng nhỏ, đáng tiếc YAA.A.A.. Đáng tiếc, chính ngươi muốn chết, trách không được người khác~! "
Một mùi rượu đập vào mặt.
Lâm Thu kỳ quái hỏi thăm: " Ta làm chuyện gì tổn thương Liễu Thanh Âm vậy? Ngươi dụ ta bỏ thuốc vào chén nàng ta, ta lại cái gì cũng không có làm, làm sao lại tổn thương nàng ta? Nàng ta làm sao lại ủy khuất đến mức mượn rượu tiêu sầu? Ta không phải nói cho nàng biết rồi sao, nếu nàng ta cùng Ngụy Lương là lưỡng tình tương duyệt, ta không nói hai lời, lập tức thu thập đồ đạc tự mình xéo đi. Nàng ta có cái gì không cam lòng bất mãn có thể tìm Ngụy Lương nói đi, nói với ngươi có làm được cái gì? Ngươi ngoại trừ có thể mua chuộc kẻ giết người ở bên ngoài, còn có thể giúp được cái gì không? "
Hùng Vũ Liên vốn đang mang theo vài phần men say, bị Lâm Thu lấp kín như vậy, đúng là nhất thời không nói ra lời.
Nam kiếm tu mặc hắc y bên trái kia không kiên nhẫn, hô với Hùng Vũ Liên: " Rốt cuộc có giết hay không! Tuy ngươi đưa linh thạch đầy đủ, nhưng nơi này là Vạn Kiếm Quy Tông, nếu là bị người phát hiện, huynh đệ chúng ta làm sao thoát khỏi chỗ này! "
" Tốt, tốt. " Hùng Vũ Liên cắn môi dưới, trên gương mặt màu đỏ không bình thường thoáng lui chút, không còn hứng thú nói, " Giết chứ, ra tay lưu loát chút, thi thể ném vào dưới khe núi là được rồi. "
Hai gã nam kiếm tu liếc nhau, một tên trong đó lè lưỡi, nhẹ nhàng theo kiếm phong liếm qua.
Khi hai người này đang muốn động thủ với Lâm Thu, chỗ cửa gỗ bỗng nhiên vang lên một giọng nam trung khí chưa đủ: " Dừng tay cho ta. "
Hùng Vũ Liên quay đầu lại vừa nhìn, lập tức quá sợ hãi: " Đại sư bá! "
Lâm Thu cũng giật mình.
Người đến dĩ nhiên là Tần Vân Hề, sắc mặt của hắn hơi đỏ lên, nhìn hết sức yếu ớt. Xem ra giống như tự mình đẩy xe lăn, theo đường nhỏ bên cạnh thềm đá bò lên trên ngọn núi chính.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng thâm trầm ấn định trên người Hùng Vũ Liên.
" Đây không phải Tần Vân Hề đại kiếm tiên sao. " Một trong số hai tên sát thủ thanh âm khẽ run, " Không phải nói, hắn bị thương sắp chết? "
Ánh sáng trong mắt Hùng Vũ Liên kịch liệt chớp động, môi dưới cắn ra máu tươi.
Yên lặng trong nháy mắt, ả ta hung hăng quyết định: " Giết cho ta! Đại sư bá tu vi chưa khôi phục, chỉ là một phế nhân! "
Khoé miệng Tần Vân Hề khẽ nhúc nhích, thanh âm trầm xuống: " Hùng Vũ Liên, ngay cả ta ngươi cũng muốn giết sao. "
Đôi mi thanh tú của Hùng Vũ Liên hạ xuống, " Chỉ cần ngài coi như cái gì cũng không trông thấy, hiện tại lập tức quay đầu, quay về Vân Hạc Phong của ngài, đệ tử tuyệt đối không dám làm khó ngài! "
Tần Vân Hề trầm giọng thở dài, " Ngươi, tại sao lại biến thành như vậy...... Hôm nay, ta tuyệt đối không cho phép ngươi ở đây làm việc ác này! "
Hùng Vũ Liên cắn răng một cái, hướng về phía hai gã sát thủ nói: " Lên đi.! Còn chờ cái gì! "
Hai tên kia lập tức xuất kiếm, bốc kiếm quyết lên, hai mũi kiếm đâm thẳng vào Lâm Thu.
" Đại sư bá, đắc tội! " Hùng Vũ Liên bước nhanh tiến lên, xoay xe lăn của Tần Vân Hề tại chỗ nửa vòng, nhanh chóng đẩy hắn ra ngoài.
Lâm Thu mắt liếc qua, phát hiện Hùng Vũ Liên một tay đỡ lấy xe lăn, tay kia lại lặng lẽ rút bội kiếm bên hông ra, cắt vào động mạch của Tần Vân Hề.
Mà lúc này, hai người nam kiếm tu đã giết tới trước mặt, một nhân tấn công vào mắt Lâm Thu, một người khác tấn công vào cổ họng của nàng.
Dưới tình huống 'nghĩ là làm ngay' như ngàn cân treo sợi tóc, trong căn phòng nho nhỏ này, bỗng nhiên nhiệt độ chợt hạ xuống.
Một tiếng " Loong coong" như có như không lượn quanh mà đi, sau một khắc, trên thanh bảo kiếm trong tay hai gã nam kiếm tu cùng với Hùng Vũ Liên ngay ngắn bò đầy tuyết trắng.
Biến cố diễn ra làm ba người này sợ ngây người trong một chớp mắt, động tác trong tay lại không ngừng, tiếp tục đưa thanh kiếm về phía trước.
" Loong coong—— két—— đinh đinh đinh——"
Chỉ thấy ba mũi kiếm bám đầy tuyết trắng đang từng khúc đông lại rồi gãy đi, bắt đầu từ mũi kiếm, một đoạn lại một đoạn rớt xuống mặt đất, khi rơi đến trên mặt đất, từng khúc tàn kiếm vỡ thành mảnh băng vụn óng ánh.
Ba ngươi giơ chuôi kiếm không lưỡi lên, ngốc tại chỗ.
Hùng Vũ Liên là người đầu tiên kịp phản ứng: " Kiếm, Kiếm Quân? "
Thân ảnh ma quỷ của Ngụy Lương xuất hiện ở giữa nhà gỗ.
Hắn nhẹ nhàng nâng một tay, nắm chặt.
Hùng Vũ Liên cùng hai gã nam kiếm tu kia lập tức kêu lên thảm thiết, trong miệng phun ra máu đã kết thành băng.
" Chậm đã! " Tần Vân Hề bỗng nhiên phát ra tiếng, " Đệ tử trong tông phạm tội, phải giao do {Hình đường} xử phạt! Người không phải nói sẽ không giết người của mình sao...... Sư, tôn. "
Ngụy Lương dừng tay lại.
Lâm Thu phát hiện con ngươi màu đen trong cặp mắt dài của hắn hiện lên một tia châm biếm.
Hắn chậm ung dung đi đến trước mặt Tần Vân Hề, từ trong tay áo lấy ra một cây cỏ xanh biếc nhiều lá mịn, ném lên chân Tần Vân Hề.
" Đây là...... cỏ Trụ Nguyên......" Thần sắc Tần Vân Hề có chút phức tạp, nhìn Ngụy Lương vài lần, cúi đầu nói, " Tạ sư tôn. "
Hắn nhìn nhìn ba người uể oải nằm trên mặt đất không thể động đậy, nói: " Vừa rồi đệ tử đã dùng tin yên (bùa đưa tin), {Hình đường} sẽ nhanh chóng tới đây bắt người. "
Ngụy Lương không nhìn hắn nữa, nghiêng đầu ý bảo Lâm Thu lại đây.
Lâm Thu rất vui vẻ đi theo hắn ra khỏi phòng.
Sắc mặt Ngụy Lương thoạt nhìn có chút thối: " Nếu hôm nay ta không trở về, ngươi làm như thế nào? "
Trong lòng Lâm Thu bỗng nhiên xẹt qua một tia linh quang—— sẽ không phải, Ngụy Lương cố ý trèo lên giường trêu đùa hí lộng nàng, chọc nàng kinh hãi, là bởi vì hắn tức giận?
Hắn đang lo lắng cho nàng? Không thể nào!
Lâm Thu trả lời: " Tuy Vạn Kiếm Quy Tông là danh môn chính phái, nhưng lòng phòng bị người cũng không thể không có. Hùng Vũ Liên đã có thể sử dụng phương pháp âm độc như vậy xếp đặt, thiết kế xử lý ta, khó tránh khỏi ả ta trong đêm còn có thể bày ra chuyện kinh thiên động địa nào nữa. Cho nên ta vốn định lấy bình bạch ngọc đến {Hình đường} tố cáo nàng ta, sau đó thì đứng ngay tại {Hình đường} mà đối chất với nàng ta, chờ ngươi trở về. "
Đuôi lông mày Ngụy Lương chau lên: " Ngươi hiểu rất rõ tình huống của tông môn. "
Phụ trách Hình Đường chính là một vị trưởng lão họ Hình, tư cách rất nghiêm túc, làm người cực kỳ ngay ngắn như khắc ra, không có nửa điểm tư tình. Trong toàn bộ Vạn Kiếm Quy Tông, người quang minh chính đại phản đối thẳng thừng tình cảm thầy trò của Ngụy Lương cùng Liễu Thanh Âm đúng là cái lão già khọm khẹm này, ngày nam nữ chủ dắt tay nhau phi thăng, lão nhân này ôm hận về hưu, say mèm ba ngày, liền hô "thế phong nhật hạ nhân tâm không cổ"(*).
(*) thế phong nhật hạ nhân tâm không cổ: ý nói than thở, tiếc nuối bởi lòng người không được tốt đẹp, thuần phác như thế hệ trước
Lâm Thu đã sớm nghĩ đến chuyện tìm đường lui. Ỷ lại vào {Hình đường}, tuyệt đối an toàn.
" Ngươi nói xem......" Ngụy Lương cười như không cười đứng lại, ngưng mắt nhìn Lâm Thu, " Có nên đem cái đứa đệ tử bất tài kia trục xuất khỏi sư môn không? "
Lâm Thu khẽ giật mình, mạnh mẽ tỉnh ngộ lại, hắn đang ám chỉ là Liễu Thanh Âm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.