Tần Vân Hề trảm cửa trúc ở cách vách thành mảnh nhỏ, người đầy sát khí, gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Thanh Âm cùng Vương Vệ Chi trong linh tuyền.
"Ay da." Lâm Thu vui sướng khi người gặp họa, "Bị bắt gian."
Ngụy Lương thực không có hình tượng mà ngồi lên bên cạnh ao, ngón tay nhẹ nhàng cuốn tóc nàng lên, lười biếng nói: "Nếu Thu nhi thích xem diễn, chúng ta liền muộn chút mới rời đi vậy."
Tuy rằng Lâm Thu cũng không trách Ngụy Lương, nhưng tận mắt nhìn thấy Đấu Long bị giết chết, tâm tình của nàng chung quy có vài phần tụt xuống.
Giờ phút này Tần Vân Hề một phen nhảy vào, vừa lúc dời đi lực chú ý của nàng, vì thế nàng càng dời hết toàn bộ tâm trí vào trong huyền liên, tập trung tinh thần xem diễn.
Chỉ thấy Vương Vệ Chi bất động thanh sắc rút tay về, trong màn sương trắng mờ mịt của linh tuyền suỵt suỵt vài cái, sau đó đem ngón trỏ chặn trước môi, nói: "Suỵt —— Thanh Âm đang tu luyện, ngươi muốn hại nàng tẩu hỏa nhập ma sao."
Tần Vân Hề cũng lưu ý thấy rồi.
Năng lượng của linh tuỷ kích động đang rõ ràng quấn quanh người Liễu Thanh Âm, hắn cũng thấy rõ, nàng ta sớm đã nhập định, còn tên Vương Vệ Chi này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Tần Vân Hề không những không cảm thấy an ủi, ngược lại càng thêm phẫn nộ.
Đặc biệt khi nhìn thấy Vương Vệ Chi nhịn không được còn đặt ngón tay dưới mũi, ngửi tới ngửi lui.
Tay Tần Vân Hề run rẩy kịch liệt, bỗng nhiên ấn lên chuôi kiếm đeo bên hông, toàn thân tản mát ra sát ý dày đặc.
Khoé môi Vương Vệ Chi mang cười, hoàn toàn không cho là đúng, trở tay lột bộ y phục hai màu trắng đỏ đã ướt đẫm trên người mình bao lại thân hình Liễu Thanh Âm, phảng phất như kẻ vô lễ nhìn trộm chính là Tần Vân Hề vậy.
Giờ phút này linh tuỷ đang bị Liễu Thanh Âm hấp thu chuyển hóa, áo của Vương Vệ Chi khoác bên ngoài vừa vặn che lại.
Tần Vân Hề tức giận đến hai mắt biến thành màu đen, nhưng giờ phút này hắn cũng biết Liễu Thanh Âm không thể bị quấy rầy, liền chỉ có thể ép xuống lửa giận, nhìn về phía Vương Vệ Chi thấp giọng quát: "Lăn đi lên!"
Vương Vệ Chi cợt nhả kéo kéo cái quần hoàn hảo trên người, nói: "Ta với Thanh Âm thanh thanh bạch bạch, cái gì cũng không làm, trong đầu ngươi cả ngày đều suy nghĩ đến cái gì vậy, quá bẩn!"
Dùng đúng ngữ khí mới vừa rồi Liễu Thanh Âm dỗi hắn.
Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm bên nhau nhiều năm, sao lại không phát hiện ra ngữ khí của đạo lữ mình như thế nào?
Lâm Thu cảm thấy, nếu Tần Vân Hề không phải là tu sĩ cấp cao, lúc này phỏng chừng đã bị tức giận đến chảy máu não hoặc là trúng gió luôn rồi.
Một bụng hỏa khí mà còn không phát tác được.
Đang lúc không khí giữa hai nam nhân chỉ còn chút thôi là phát nổ, một cánh tay nhỏ dài như ngọc bỗng nhiên như rắn không xương, bò lên bả vai Tần Vân Hề.
"Hử? Làm sao vậy?" Một khuôn mặt nhỏ thanh thuần đến cực điểm từ sau lưng Tần Vân Hề ló ra, đúng là Mộc Nhu Giai.
"A nha!" Nàng ta nhẹ nhàng che miệng lại, đại kinh thất sắc mà kêu lên, "Này, này, các ngươi đang làm cái gì a? Trời ạ, Liễu tỷ tỷ không phải là người đã có đạo lữ rồi sao! Làm sao có thể cùng nam nhân khác ở bên nhau nha!"
Nàng ta vừa đại kinh tiểu quái, vừa vọt tới bên cạnh linh tuyền, từ trên xuống dưới đánh giá hai người trong ao hai người.
Cũng đúng lúc Liễu Thanh Âm hoàn toàn chuyển hóa xong linh tuỷ, thần trí thu hồi, mê mê hoặc hoặc mở mắt.
Vừa mở mắt, liền thấy Mộc Nhu Giai.
"Mộc Nhu Giai?!" Con ngươi Liễu Thanh Âm co chặt, cả giận nói, "Ngươi dám theo dõi ta! Thế nào, hung thủ quả nhiên là ngươi sao!"
Mộc Nhu Giai bĩu môi, quăng cho nàng ta một cái nhìn khinh thường, sau đó quay đầu đi, vô cùng ủy khuất mà nhìn Tần Vân Hề nói: "Liễu tỷ tỷ có phải lại hiểu lầm cái gì hay không? Ta chỉ muốn giúp Liễu tỷ tỷ tìm hung thủ mà thôi, sao lại bị Liễu tỷ tỷ nói thành hung thủ chứ? Kiếm Quân, người phải làm chủ cho ta a!"
Nàng ta chu môi đỏ lên, ủy khuất đến không được.
"Liễu Thanh Âm." Giọng Tần Vân Hề lạnh băng, "Không có ai theo dõi nàng. Nàng ấy cũng không phải hung thủ."
Vốn dĩ tại đây loại thời điểm như thế này lại đột nhiên thấy Tần Vân Hề, Liễu Thanh Âm khẳng định là hoảng loạn hổ thẹn, nhưng bị Mộc Nhu Giai đánh lạc hướng, trong lòng nàng ta liền chỉ còn lại tức giận vô biên.
"Không có theo dõi ta?" Giọng Liễu Thanh Âm lạnh lùng nói, "Vậy ngươi mang theo Mộc Nhu Giai đến loại địa phương này làm cái gì, là làm chuyện cẩu thả sao!"
Tần Vân Hề tức giận đến hít một ngụm khí lạnh: "Liễu Thanh Âm, nàng, nàng!"
Hai chữ vô sỉ lượn lờ ở bên miệng, nhưng không đành lòng phun ra. Tốt lắm, tốt lắm, nàng ta đều cùng dã nam nhân trần truồng đối diện nhau, vậy mà còn có thể mặt không đổi sắc, quăng nồi cho mình!
Hắn hít mấy hơi thở thật sâu mới ngăn chặn được ngọn lửa trong lòng, cắn răng nói: "Là ngươi cùng Vương Vệ Chi, để lại hơi thở bên ngoài."
Vương Vệ Chi hơi hơi ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một mạt đắc ý. Đúng vậy, hắn cố ý đó, vậy thì thế nào? Không có cách nào nha, hắn yêu Thanh Âm như vậy, sao có thể chịu đựng nàng ta luôn ở bên cạnh nam nhân khác chứ? Châm ngòi quan hệ của bọn họ, cũng là biểu hiện của tình yêu mà!
Liễu Thanh Âm cười lạnh nói: "Hắn chỉ là tìm được cho ta dấu vết bất diệt, giúp ta tấn giai mà thôi. Còn ngươi thì sao? Đêm qua liền mang theo nữ nhân này đi ra ngoài lêu lổng một đêm, hôm nay còn mang theo nàng ta đến lữ quán linh tuyền! Nếu không phải tình cờ gặp ta, hai người các ngươi có phải đã ở trong ao lăn lộn rồi không!"
Tần Vân Hề thật muốn rống giận một câu —— người lăn lộn chính là ngươi đó!
Nhưng mà hắn không thể.
Nàng ta xác thật là tu vi tăng cao, đầy người linh tuỷ. Hắn cũng không có chứng cứ rõ ràng chứng minh nàng ta cùng Vương Vệ Chi trải qua chuyện gì cẩu thả.
Mà cũng không thể vội vàng trồng cỏ trên đầu mình đi!
"Chẳng lẽ ta không thể giúp nàng tăng tu vi sao." Tần Vân Hề giận đến cực độ, nhưng cũng bị cảm giác bất lực đánh bại thật sâu, ngữ khí nản lòng thoái chí, "Hà tất phải tìm Vương Vệ Chi."
Nói đến cái này, Liễu Thanh Âm đầy ngập lửa giận, càng không áp chế được: "Giúp ta tăng tu vi? Ngươi chẳng phải mỗi ngày bận rộn mấy chuyện oanh oanh yến yến đó sao! Sao ngươi không thử quay đầu nhìn xem, mông mình còn dính bao nhiêu thứ! Thương thế của ta vừa mới có chuyển biến tốt đẹp, ngươi liền có thể trắng đêm không về, không kiên nhẫn ở bên ta như vậy, chi bằng tan đi! Đem sinh khắc cốt ra đây, chúng ta đường ai nấy đi!"
Vương Vệ Chi vội vàng gật đầu tán đồng.
Tần Vân Hề ấn ấn thái dương, đau đầu vô cùng: "Thanh Âm, Mộc Nhu Giai tìm được manh mối hung đồ làm ngươi bị thương, ta mới......"
Liễu Thanh Âm cười lạnh ngắt ngang hắn: "Vậy sao? Vậy ngươi nói ra nghe một chút xem. Thật trùng hợp, Vương Hữu Nhiên hắn còn giao thủ với hung thủ đây."
"Có quan hệ với Bồng Lai." Ngữ thanh Tần Vân Hề vô lực, "Hôm qua ta trắng đêm chưa về, là bởi vì ta phát hiện một chuyện vô cùng nghiêm trọng ở Đông Hải, ta sẽ tự nói cho nàng nghe sau."
Ai cũng không có chú ý tới, một đoá huyễn liên ở góc tường đang nhẹ nhàng lung lay.
"Phải không? Thật sự có liên quan đến Bồng Lai?" Liễu Thanh Âm nhìn về phía Vương Vệ Chi.
Vương Vệ Chi do do dự dự: "A, đúng vậy."
"Cho nên quả nhiên đều là Thiển Như Ngọc tự mình chọc họa." Liễu Thanh Âm buồn bã cười, "Thế gian hẳn sẽ không có đạo lữ nào vất vả hơn ta, chẳng những phải giúp cho đạo lữ của mình chùi sạch mông, còn phải chắn đao cho các hồng nhan tri kỷ của hắn."
Tần Vân Hề giận đến phì cười: "Liễu Thanh Âm, không có ai ép nàng cứu Thiển Như Ngọc! Ta cho rằng nàng thiệt tình xem nàng ấy như tỷ muội, lúc đó mới không tiếc hết thảy xả thân cứu giúp!"
"Tỷ muội?!" Giọng của Liễu Thanh Âm nháy mắt cất cao, "Ngươi muốn đến phát điên rồi! Hay lắm, ngươi cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng! Muốn hưởng phúc Tề nhân? Ngươi cứ ôm cái xuân thu đại mộng đó của mình đi! Ta nói cho ngươi biết, tình yêu chính là chiếm hữu tuyệt đối! Nếu ngươi có thể phân ra một chút cho người khác, vậy ngươi căn bản không phải thật sự yêu ta!"
Nước mắt nàng ta điên cuồng từ trong hốc mắt trào ra.
Lâm Thu ở một bên nhìn qua huyễn liên, thuận đà còn tưởng tượng thêm —— Tần Vân Hề lúc này có phải nên giống như nam chủ trong phim, ôm ngực gào rống, "Ta yêu nàng! Ta yêu nàng! Ta thật sự thật sự rất yêu rất yêu nàng! Sao nàng lại có thể giẫm đạp ta lên một mảnh chân tình của ta đối với nàng như vậy! Ta quá đau khổ, quá đau khổ, nghe lời như vậy, tim ta sắp nứt ra rồi!"
Đáng tiếc Tần Vân Hề cũng không nhiều sức chiến đấu như vậy, hắn chỉ là thực phiền mà xoa thái dương, nói: "Đừng vô cớ gây rối!"
Vương Vệ Chi thấy hai người này lại nháo lên, không khỏi tâm tình rất tốt.
Bên kia, Liễu Thanh Âm ôm ngực, cười như không cười: "Ta vô cớ gây rối? Ngươi còn có lương tâm hay không? Ta có lần nào bị thương mà không phải vì ngươi? Luôn miệng nói muốn giúp ta, vậy mấy năm nay ngươi làm cái gì? Được đan dược pháp khí gì, ngươi đều cho ai? Một Mộc Nhu Giai, một Thiển Như Ngọc, còn có Vân Gian Bạch kia của Hoa Lam Tông, nhiều nữ nhân như vậy, một đôi tay của ngươi chiếu cố hết sao!"
Tần Vân Hề đau đầu vô cùng: "Mấy thứ đó nàng cũng chướng mắt mà! Nàng không thể rộng lượng một chút sao?"
Liễu Thanh Âm ha ha cười ra tiếng: "Đúng vậy, đúng vậy, nếu là ta có ý kiến, đó là keo kiệt ghen tị! Ta làm sao bây giờ? Ta đây không phải chỉ có thể liều mạng, thay ngươi bảo hồng nhan tri kỷ! Nếu ngày ấy người xảy ra chuyện là Thiển Như Ngọc, ngươi có phải vừa lúc có lấy cớ hưu ta luôn không!"
"Ta cùng với các nàng, thanh thanh bạch bạch!" Tần Vân Hề cũng tức giận thật rồi, "Ít nhất chưa bao giờ sẽ trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, thân thể trần trụi!"
"Ngươi nói cái gì ——" Liễu Thanh Âm khó có thể tin, "Ngươi sao có thể bôi nhọ ta như thế!"
Tần Vân Hề cười lạnh, châm chọc nhìn thẳng nàng ta.
Nàng ta cúi đầu vừa nhìn, rốt cuộc phát hiện trên người mình đang khoác áo choàng của Vương Vệ Chi, phía dưới trống không. Mặt đẹp vừa đỏ vừa trắng, nhất thời không biết nói gì.
Khí thế Tần Vân Hề lập tức quay lại, ngữ khí sắc bén bảy phần: "Bôi nhọ? Nhìn xem chuyện tốt mà chính ngươi làm!"
Khí thế Liễu Thanh Âm tức khắc lùn xuống, hoảng loạn cùng thẹn thùng vốn phải có khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn bây giờ mới ùn ùn kéo đến, nhưng thực mau, trong lòng đủ loại cảm xúc, toàn bộ hóa thành ủy khuất.
"Ta, ta...... Ta trước nay chưa từng hấp thu linh tuỷ, ta làm sao biết sẽ như vậy?" Liễu Thanh Âm đầy ngập ủy khuất hóa thành nước mắt, cuồn cuộn mà xuống, "Ta chẳng qua là, muốn mau chóng đuổi kịp bước chân ngươi. Mấy năm nay ta có bao nhiêu vất vả chẳng lẽ ngươi không biết sao? Mỗi người đều ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, mắng ta câu dẫn sư tôn, rối loạn luân thường."
Lửa giận tràn ngập của Tần Vân Hề tức khắc bị nước mắt nàng ta tưới đến xẹp xuống.
Liễu Thanh Âm tiếp tục khóc lóc kể lể: "Ta chỉ muốn mau chóng trưởng thành, cùng ngươi vai sóng vai, mà không phải tránh sau lưng ngươi, làm đồ đệ ngươi. Nhưng mà ngươi bận như vậy, căn bản không có bao nhiêu thời gian để ý ta, trong lòng ta có bao nhiêu sốt ruột ngươi có biết hay không?"
Tần Vân Hề giật giật môi, vừa muốn nói chuyện, liền bị Liễu Thanh Âm ngắt ngang.
Nàng ta khụt khịt nói: "Ta xác thật không nên gấp rút như vậy. Ta cũng biết, tuy rằng Vương Hữu Nhiên là người quân tử, chỉ xem ta như bằng hữu, tuyệt không sẽ làm việc vô lễ, nhưng rốt cuộc nam nữ khác biệt, ta không nên ở chỗ này hấp thu linh tuỷ. Là ta sốt ruột, nhưng mà, ta vì cái gì lại gấp như vậy, chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ sao?"
Nàng ta lau nước mắt, chất vấn nói, "Ả Vân Gian Bạch của Hoa Lam Tông kia, không phải vẫn luôn muốn có dấu vết bất diệt cứu phụ thân nàng ta sao?"
Khí thế Tần Vân Hề trong nháy mắt lại xẹp xuống.
Liễu Thanh Âm tiến lên trước một bước, gắt gao nhìn hắn: "Nếu như ta đem dấu vết bất diệt mang về, có phải ngươi lại muốn nói với ta, tấn giai chuyện nhỏ, sinh tử chuyện lớn, sau đó ép ta đem đồ vật nhường cho ả?!"
Ngữ thanh Tần Vân Hề gian nan: "Vân lão tông chủ là vì ta mà bị thương......"
Liễu Thanh Âm cười thảm: "Cho nên, nữ nhi của hắn ngươi muốn phụ trách cả đời. Ta hiện tại càng thêm xác định lựa chọn của mình không sai. Vương Hữu Nhiên liều mạng vì ta tìm được dấu vết bất diệt, nếu ta giao cho ngươi, ngươi lại chắp tay nhường người, vậy chẳng phải giẫm đạp lên tâm ý của Hữu Nhiên, càng là huỷ hoại tương lai của chính ta!"
"Nàng nói cái gì......"
Liễu Thanh Âm cười lạnh: "Nói cái gì?! Nếu ngươi dùng dấu vết bất diệt cứu Vân lão tông chủ về, Vân Gian Bạch gian chẳng phải càng không phải ngươi không gả? Ngươi nỡ lòng để cho nàng ta vì ngươi lỡ lầm cả đời sao! Từ nay về sau, không phải lại muốn mang theo nàng ta bên cạnh, ép ta cùng nàng ta làm ' tỷ muội ' sao!"
"Liễu Thanh Âm, nàng càn quấy rồi!" Áy náy trong lòng Tần Vân Hề lại một lần chuyển thành hỏa khí, "Nàng nhất định phải vì những suy đoán căn bản không có khả năng phát sinh đó mà náo loạn với ta?"
Vương Vệ Chi tê một hơi thật dài, răng đau đến không được: "Uy, ta nói, đừng cãi nữa. Thanh Âm a, mắt nàng đúng là có bao nhiêu sạn, nam nhân như vậy rốt cuộc có chỗ nào đáng giá để nàng không rời không bỏ chứ? Trả sinh khắc cốt cho hắn! Nàng theo ta đi! Ta bảo đảm, ta có thể cho nàng hết thảy, nữ nhân khác đừng hòng lấy được một cọng lông trên người ta."
Liễu Thanh Âm đứng ở tại chỗ, quật cường rớt nước mắt, hướng về phía Tần Vân Hề cười thảm: "Có nghe thấy không, người khác đối đãi nữ nhân mình thích là bộ dáng gì. Ta mệt mỏi quá, ở trong lòng đạo lữ ta, thiên hạ này quan trọng hơn so với ta quá nhiều. Đặc biệt là nữ tử mỹ lệ lại vô sỉ trong thiên hạ này, lại nhiều vô số......"
Mộc Nhu Giai đứng nửa ngày xem trò hay dĩ nhiên đi ra, giả bộ như không hiểu chút nào: "Cái gì? Liễu tỷ tỷ, ngươi không phải vẫn luôn nói ngươi và gia chủ Vương thị chỉ là bằng hữu bình thường sao? Như thế nào lại là nam nhân, lại là nữ nhân, lại là thích? Nếu các ngươi không phải chỉ là bằng hữu, vậy mỗi khi ước hẹn suốt đêm uống rượu kia...... Chẳng lẽ đã sớm hồng hạnh xuất tường?"
Liễu Thanh Âm đột nhiên quay đầu nhìn thẳng nàng ta, ánh mắt lạnh băng.
Mộc Nhu Giai sợ tới mức rút tới sau lưng Tần Vân Hề, yếu ớt nói: "Ta, ta có phải nói sai gì không? Ta không phải cố ý, ta chỉ là không muốn Kiếm Quân bị lừa bịp......"
Tần Vân Hề tuy ngày thường cũng dây dưa không rõ với những nữ tử này, nhưng các nàng chung quy cũng chỉ là công cụ hắn dùng để che dấu tự ti, trong lòng hắn từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Liễu Thanh Âm, nói gì thì nói nàng ta là chấp niệm của hắn nhiều năm như vậy, sao những nữ tử này có thể so sánh được.
Vì thế hắn cũng lạnh mặt, không quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Mộc cô nương, ngươi trở về đi, chuyện hung đồ không cần ngươi nhúng tay nữa."
Mộc Nhu Giai nhìn nam nhân quen rồi, biết giờ phút này lại tiến lên thì chỉ có tự làm mất mặt, liền không nói hai lời, xoay người đi.
Nàng ta đi dứt khoát nhanh nhẹn, nhưng thật ra lại làm cho Tần Vân Hề thêm chút mất mát, trong lòng vốn có vài phần bất mãn với từ ngữ lỗ mãng của nàng ta, giờ phút này cũng tan thành mây khói.
"Thanh Âm, lại đây."
Thấy hắn đuổi Mộc Nhu Giai đi, Liễu Thanh Âm không khỏi càng thêm ủy khuất, cảm xúc mới vừa rồi còn hơi chút thu liễm toàn bộ bạo phát ra, nàng ta bụm mặt, khóc đến mức hít thở không thông.
Tần Vân Hề tiến lên, ôm nàng ta vào trong lòng.
Uy áp của hắn cùng Vương Vệ Chi chạm vào nhau, hai nam nhân âm thầm đấu sức, đấu đến nước trong linh trì sôi trào.
Vương Vệ Chi tu vi thấp hơi chút, thực mau liền bại trận, bị uy áp của Tần Vân Hề đá ra khỏi gian phòng trúc.
Tần Vân Hề kéo áo choàng trên người Liễu Thanh xuống, ném qua một bên.
Sau khi tấn giai, mấy dấu tay Vương Vệ Chi lưu tại trên người nàng ta biến mất vô tung, hai vợ chồng này cũng chưa tưởng tượng được mới vừa rồi trong hồ nước đến tột cùng đã xảy ra một ít chuyện thiếu nhi không nên xem.
Hắn lấy ra xiêm y của mình ra phủ thêm cho nàng, thấp giọng nói: "Không có chuyện gì, về tông rồi lại nói. Đấu Long đâu?"
"A," Liễu Thanh Âm từ trong lòng ngực hắn ló ra một gương mặt nhỏ ần ậng nước mắt như hoa lê đái vũ, "Ta...... Không biết, ta nhập định tu hành, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."
"Ừ, ta hiểu rồi." Tần Vân Hề nhẹ nhàng thở dài một hơi trong lòng, ẩn ẩn dự cảm có điềm xấu.
"Không tốt!" Liễu Thanh Âm hít ngược một hơi khí lạnh, "Đấu Long hung tính khó thuần, thả nó ở bên ngoài sợ là sẽ đả thương người! Vương Hữu Nhiên rất hay sơ ý, nhất định không thay ta coi chừng nó."
Nàng ta không nói mình sốt ruột hấp thu linh tuỷ, căn bản đã quên Đấu Long.
Khoé mắt Tần Vân Hề nhảy thật mạnh vài cái.
Liễu Thanh Âm đã là lần thứ ba không có trông chừng Chiến Long. Hai lần trước đều làm người bị thương, may mắn không có nháo ra mạng người, chỉ làm người thương tật, còn có thể dùng linh đan diệu dược tới đền bù, lúc này..... Hy vọng đừng xảy ra cái đại sự gì.
Hắn ôm lấy nàng ta, vội vàng lướt ra khỏi cửa trúc, theo hơi thở Đấu Long lưu lại, đi tới bên ngoài gian phòng trúc của Lâm Thu cùng Ngụy Lương.
Lâm Thu nhanh chóng thu hồi huyền liên, ghé vào tai Ngụy Lương nói: "Bọn họ tới! Làm sao bây giờ?"
Tay áo Ngụy Lương đảo qua, làm xác chết ở góc tường rơi vào trong ao nước mờ mịt sương trắng mờ mịt, sau đó trở tay xốc quần áo lên, nhảy vào trong linh tuyền, ôm Lâm Thu kéo vào trong lòng ngực.
Đấu Long chìm xuống đáy ao.
Bọt nước vừa rơi xuống, cửa trúc liền bị Tần Vân Hề phá mở.
Ngụy Lương để lộ nửa thân, ôm Lâm Thu đến kín mít. Từ ngoài cửa nhìn vào, chỉ có thể thấy bả vai kiên cố cùng phía sau lưng của hắn, gợn sóng nước cùng sương trắng đồng thời nhộn nhạo, tuy nhìn không thấy nữ tử trong lòng ngực hắn, nhưng cũng biết được người này đang ôm người yêu, trong linh tuyền điên loan đảo phượng.
Khoé mắt Tần Vân Hề nhảy thẳng, tiến thoái lưỡng nan.
"Thế nào......" Liễu Thanh Âm duỗi đầu vừa thấy, cả kinh che kín mắt, kêu lên, "A!"
Ngụy Lương hơi hơi nghiêng đầu, dung nhan ẩn dưới mái tóc ướt, thấp giọng quát lạnh: "Cút!"
Thần thức Tần Vân Hề bị đẩy thật mạnh ra khỏi cửa trúc, chợt, cửa trúc "Phanh" một tiếng đóng lại, suýt nữa đụng vào mũi hắn.
Phòng trúc rất rõ, chỉ trong một tích tắt thoáng nhìn cũng đã thấy rõ toàn bộ cảnh tượng trong phòng.
"Không có ở chỗ này." Tần Vân Hề lui hai bước, "Người này không đơn giản, Đấu Long không đến gần hắn được đâu."
"Ừ, vậy chúng ta nhanh đi ra ngoài tìm xem."
Đi ra vài bước, Tần Vân Hề nhịn không được lại quay đầu lại lần nữa nhìn cửa trúc đóng kín kia.
Không biết vì cái gì, người này cho hắn một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc, lại cực kỳ xa lạ.
Hắn biết người này rất mạnh, phi thường mạnh.
Là ai chứ?
Trong đầu lướt qua toàn bộ cường giả mà hắn biết một lần, nhưng mà không có một ai có thể gần giống được với người này.
Trong lòng Tần Vân Hề lại càng thêm ảo não một tầng —— linh tuyền lữ quán tuy rằng có thiết lập cấm chế, có thể phòng ngừa thần thức dò xét, nhưng mới vừa rồi tiếng cãi nhau lớn như vậy, chỉ cần hơi chút lưu ý là có thể nghe được tiết mục cực kỳ xuất sắc. Thật sự không nên đứng cãi nhau với Thanh Âm ở cái chỗ như thế này! Nhưng mà chợt thấy nàng ta cùng Vương Vệ Chi ở trong nước như vậy...... Kêu hắn nhịn như thế nào chứ!
Chỉ không biết cái người cách vách đang điên loan đảo phượng này có phân vài phần tâm thần ra nghe xong tuồng hay mới vừa rồi không?
Tần Vân Hề hối hận đến muốn đâm đầu vào tường.
Trong lòng có chuyện, nên đầu cũng không minh mẫn lắm.
Mãi đến khi tìm một vòng, phát hiện không có hơi thở của Đấu Long ở bất cứ chỗ nào của lữ quán linh tuyền, Tần Vân Hề mới hậu tri hậu giác: "Không đúng! Hơi thở của Đấu Long đứt ở chỗ đó, nó vẫn chưa đến chỗ khác!"
Khi trở lại kia gian phòng trúc kia, sớm đã người không phòng trống.
Tần Vân Hề vội vàng làm tản đám sương trắng bay lượn trên linh tuyền ra, liền thấy ao trung có một cục lông trắng xám đang trôi nổi.
Liễu Thanh Âm kêu lên sợ hãi một tiếng: "A —— hắn giết Đấu Long!"
Nhưng mà trong phòng cũng không có thi thể.
Một đóa huyễn liên nho nhỏ ngừng ở góc tường, không chút thu hút sự chú ý nào.
"Bọn họ chạy rồi, mau đuổi theo!"
Hai người hóa thành hai luồng ánh sáng, lướt về hướng chân trời.
Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm bất luận như thế nào cũng không thể tưởng được, hung thủ mới lúc nãy chỉ cách bọn họ có một vách tường, ngay ở cách vách —— trong cái gian phòng trúc vừa rồi Liễu Thanh Âm cùng Vương Vệ Chi ở qua.
Cái gian phòng trúc bị Tần Vân Hề chém nát cửa, cổng tò vò mở rộng ra, căn bản không giấu được người bên trong, nhưng bất kể là Tần Vân Hề hay Liễu Thanh Âm, đều không nghĩ tới chuyện ló đầu vào trong phòng xem một cái.
Đây là tư duy hạn chế nha.
Chờ đến khi hai người Tần, Liễu rời đi, Ngụy Lương đầy mặt bình tĩnh, mang theo Lâm Thu đi ra khỏi lữ quán, vào một khu rừng trúc nhỏ cạnh đó, đem lưu li kiếm làm xẻng, đào cái hố để chôn Đấu Long.
"Hiện tại phải đi gặp Lâm Tú Mộc sao?" Lâm Thu hỏi.
Ngụy Lương lắc đầu, ánh mắt có chút thâm trầm: "Đông Hải."
Đúng rồi, mới vừa rồi Tần Vân Hề nói với Liễu Thanh Âm, hắn cùng Mộc Nhu Giai trắng đêm chưa về, là bởi vì hắn phát hiện một chuyện rất nghiêm trọng ở Đông Hải.
Có thể làm cho người có tu vi tối cao nhất thiên hạ hiện tại nói ra hai chữ "Nghiêm trọng", vậy nhất định là vô cùng nghiêm trọng.
Trực giác nói cho Lâm Thu, nhất định có liên quan đến Quy Khư rách nát.
So sánh với chuyện này, thì cuộc hẹn ba ngày sau với Lâm Tú Mộc...... thôi kệ đi.
Khi hoàng hôn sắp rơi vào đường chân trời phía Tây của đại dương, Lâm Thu đỡ Ngụy Lương, chạy tới Quy Khư rách nát. Giờ phút này cái vòi rồng cùng lốc xoáy khổng lồ đều biến mất, nước biển chảy ngược, Quy Khư rách nát đã bị nước biển bao phủ một nửa, bày ra hình cầu càng rõ ràng, xa xa nhìn lại, mơ hồ có thể nhìn ra một cái hình cầu rách nát thật lớn, đang nửa chìm nửa nổi trên đại dương.
Ảnh hưởng của trận chiến hôm qua vẫn chưa biến mất, lượng nước biển khổng lồ bị bốc hơi lên đã ngưng tụ thành tầng mây dày nặng, trên biển đang bão táp mưa giông, mặt biển là một màu xám tro âm u, lốc xoáy, nước chảy xiết, những con sóng lớn đang liên tục va chạm nhau, nước biển đục ngầu quay cuồng, phảng phất như cảnh tượng tận thế.
"Bên dưới." Ánh mắt Ngụy Lương hơi ngưng.
Lâm Thu suy tư một lát, phát hiện mình cũng không có cái gì tốt để tránh nước, cũng không có năng lực phân sơn phách hải, tạo một con đường thông đạo giữa hai làn sóng biển như bọn họ.
Cho nên muốn đi xuống, cũng chỉ có thể cuộn lấy thân thể, lặn xuống.
Nhìn nhìn nước biển dơ dơ, Lâm Thu xoa mũi nhẹ hạ cái, có chút ngượng ngùng mà nhìn Ngụy Lương nói: "Chịu khó chút há."
Không biết hắn nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên cười cười kỳ quái, nói: "Được."
Tâm niệm nàng vừa động, chỉ thấy linh khí cùng vết rạn hư không trong phạm vi trăm trượng đều điên cuồng tràn lại đây, nàng cẩn thận thao túng chúng nó, một cơn lốc xoáy hư không liền xuất hiện cách hai người khoảng một trượng.
Lốc xoáy hư không rơi vào đại dương, thẳng tắp chìm xuống.
Không bao lâu, liền chìm xuống tới dãy núi đá ở dưới đáy đại dương.
Lốc xoáy hư không dễ dàng cắt nát đất đá nơi đáy biển, làm nổ ra một cái thông đạo, thông tới một nơi gần với cái hồ máu kia.
Hồ máu đã biến mất, thay thế vào đó là một tầng băng cứng trong suốt với độ dày vượt qua mười trượng, từng vết từng vết rạn từ bên dưới lan tràn lên, giống như những chạc cây lớn lên bên trong lớp băng.
Lâm Thu cẩn thận lặn lại gần mặt trên của lớp băng, cúi đầu vừa nhìn, tức khắc da đầu tê dại, hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã thẳng xuống!
"Đây là......" Thanh âm của nàng đang run rẩy.
"Địa ngục." Giọng hắn vẫn trấn định như cũ.