Lâm Thu như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, vả mặt lại đến nhanh như thế.
Hay lắm, một khắc trước nàng còn hùng hổ nói ẩu nói tả với cổ trùng, cho dù chết, nàng cũng từ đỉnh tháp nhảy xuống, chứ tuyệt đối không thèm liếc mắt nhìn tên tra nam này một cái.
Sau một khắc, nàng liền hận không thể nhào vào trong lòng ngực phu nhân nhà mình làm nũng.
Nàng hiện tại đối với hắn, một chút sức chống cự cũng không có.
Chẳng qua, giờ phút này không phải thời cơ tốt cho hai người nói chuyện.
Nàng lấy lại bình tĩnh, trả lời: "Ta gả vào, là vì thăm dò cái Cửu Dương tháp này."
Ngụy Lương nao nao, ánh mắt bất động thanh sắc xẹt qua trên vách tháp, sau đó nheo mắt lại, đánh giá nàng một lát, trong lòng mơ hồ có suy nghĩ.
Tiểu lão đầu Cổ trùng sợ tới mức không nhẹ, hoảng hốt kêu lên eo éo trong ngực Lâm Thu ngực: "Ngươi, ngươi, ngươi sao lại nói sự thật ra như vậy? Ngươi điên rồi à? Chán sống à? Xong rồi xong rồi, ngươi chết ta cũng không sống nổi rồi!"
Chỉ thấy Ngụy Lương nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Được đó, muốn ta giúp ngươi hay không?"
Lâm Thu vịn ngực, lắc đầu.
Ngụy Lương nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh băng: "Vậy ngươi tự mình cẩn thận, ngày mai ta lại đến thăm ngươi."
Hắn bước lên trước một bước, đột nhiên ôm lấy thân hình nhỏ xinh của nàng vào trong lòng ngực.
Bàn tay to nắm được tay nhỏ của nàng, gom lấy mấy đầu ngón tay thon nhỏ như đầu hành vào trong lòng bàn tay hắn.
Lâm Thu ngầm hiểu, nhanh chóng vẽ một con cổ trùng vào trong lòng bàn tay hắn, sau đó vội vàng viết một chữ "Song".
Khi ở Ma Vực chờ đợi Tuỷ Ngọc Hoa nở, Lâm Thu rảnh rỗi dành chút thời giờ học tập chữ viết của thế giới này. Thần hồn của nàng cường đại, cái gì đã gặp qua sẽ không quên được, hiện giờ đã không còn thất học nữa rồi.
Ngụy Lương ngầm hiểu, buông tay nàng ra, lui về phía sau hai bước, xoay người liền đi.
Lâm Thu đuổi theo phía sau hắn, kêu một câu: "Không được nói chuyện với Liễu Thanh Âm!"
Bờ vai của cùng phía sau lưng hắn nhẹ nhàng run vài cái, phảng phất như nín cười.
"Đã biết."
Hắn không dừng chân lại, lập tức đạp ánh trăng rời khỏi Cửu Dương tháp, tay áo phất một cái, cánh cửa đen nặng nề ầm ầm đóng lại.
Cổ trùng đã bị một loạt thao tác này làm cho ngốc ra, nó 'sách' một tiếng: "Nữ nhân các ngươi, thật sự khẩu thị tâm phi! Mới vừa rồi ai nói cho dù chết, từ nơi này nhảy xuống, cũng không thèm liếc mắt nhìn tra nam một cái!"
Lâm Thu xua xua tay: "Nhanh nhanh hấp thụ hết ma chướng và tuỷ huyết của tầng hai đi kìa, sau khi tăng tu vi lên, còn phải đi thu hoạch trên tầng ba nữa."
"Được!" Cổ trùng tinh thần phấn chấn.
Trong khi người một trùng tập trung tinh thần lục xoát Cửu Dương tháp, Liễu Thanh Âm đang hơi hơi thở phì phò, nhìn Vương Vệ Chi trước mặt.
Đôi môi xinh đẹp của hắn đang đóng đóng mở mở, nói với nàng ——
"Ngươi cũng đừng tự trách, ai có thể nghĩ tới con Huyết Ngẫu kia sẽ từ phía sau nhảy ra? Không phải Ngụy Lương cũng không có chuyện gì sao? Ả tức phụ Lâm Thu mà lúc trước hắn tuỳ tiện cưới vào cửa không phải chắn cho hắn một chưởng kia sao? Ngươi còn lo lắng cái gì a?"
Nàng ta trố mắt một lát, chậm rãi hộc ra một ngụm khí dài.
Vấn tâm kiếp của Đại Thừa, quả nhiên là Lâm Thu.
Vương Vệ Chi thấy nàng ngơ ngác, khóe miệng không khỏi hiện lên ý cười, nói: "Ngươi sợ Ngụy Lương cùng Lâm Thu sẽ tốt lên sao? Cứ an tâm đi, Lâm Thu cũng bị nhốt vào trong Cửu Dương tháp rồi, còn cái gì mà lo lắng."
"A," Liễu Thanh Âm có chút thất thần, trả lời, "Vì sao?"
Mới hai ngày trước, nàng ta mới vừa cùng đạo lữ của mình ước định xong, đồng ý ngày sau tuyệt đối không đơn độc gặp mặt Vương Vệ Chi. Giờ phút này tuy biết chỉ là kiếp cảnh, lại không khỏi có chút chột dạ, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài động phủ, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Vương Vệ Chi xuyd nói: "Không phải nói Lâm Thu sử dụng ma công sao? Không phải ta nói, Ngụy Lương nọ chính là thứ giả nhân giả nghĩa, cái gì ma hay không ma, ân cứu mạng không báo đáp, ngược lại còn lấy oán trả ơn! Cái ả Lâm Thu này, thực sự cũng quá xui xẻo. Gả ai không được, gả cho cái thứ như vậy, Thanh Âm ngươi cũng bị mù......"
Liễu Thanh Âm ngắt ngang lời hắn: "Hữu Nhiên, ngươi đi về trước đi. Thời gian này cũng đừng đến gặp ta nữa."
Vương Vệ Chi ngạc nhiên đến nhíu mày nổi lên đôi mắt: "Vì sao?"
Liễu Thanh Âm nhu nhược trả lời: "Sư tôn không thích hai chúng ta quá thân cận."
"Hắn quản được sao!" Vương Vệ Chi tức khắc tức giận, "Hắn cũng chứ đồng ý ở bên nhau với ngươi, đây không phải là bá chiếm hầm cầu không chịu ị phân sao!"
Liễu Thanh Âm bị cái so sánh kinh khủng này của hắn hun đến hai mắt biến thành màu đen.
"Hữu Nhiên......" Nàng ta nhắm mắt lại, kéo dài âm.
"Được được được, vậy ngươi cứ nghỉ ngơi đi." Vương Vệ Chi làm bộ lơ đãng nói một câu, "Ngụy Lương sao chưa thấy tới đây gặp ngươi vậy? Mà lúc nãy ra còn thấy hắn đi về hướng Cửu Dương tháp nga."
Liễu Thanh Âm mím môi: "Lâm Thu vì sư tôn mà bị thương, hắn đi thăm nàng ta cũng là đúng rồi. Hy vọng nàng ta bình an không có việc gì."
"Ngươi thật quá thiện lương!" Vương Vệ Chi tùy tiện nói.
Ngữ khí cũng không rõ là hài hước hay là chân thành.
Vương Vệ Chi đi rồi, Liễu Thanh Âm tựa vào gối mềm ngồi dậy.
Kiếp thân này của nàng ta đang bị thương. Nàng ta cũng không nhớ rõ lúc này là nàng ta thọ thương ở chỗ nào, nói gì thì nói, chuyện cũng trôi qua vài thập niên. Dù sao từ khi cùng hắn ở bên nhau, nàng ta luôn vì hắn mà bị thương, mỗi lần bị thương, lại có thể làm cho tình cảm của hai người có bước tiến triển lớn, nàng ta cũng vừa đau vừa vui sướng.
Nàng ta nhắm mắt lại, ngưng thần nhớ một chút.
Lúc này Mộc Nhu Giai, Thiển Như Ngọc cùng Vân Gian Bạch đều còn chưa xuất hiện, bên cạnh sư tôn chỉ còn mỗi nữ nhân là Lâm Thu.
Mà ả Lâm Thu này, đối với nàng ta chả chút uy hiếp nào.
Chỉ cần chờ đến khi ả ta chạy ra khỏi Cửu Dương tháp, chết trên tay sư tôn, mình liền có thể thành công độ kiếp.
Hổ thẹn với Lâm Thu sao?
Không có.
Lâm Thu thật sự có động thủ, mình chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền......
Khoé môi Liễu Thanh Âm hiện lên ý cười nhàn nhạt, nghĩ thầm, vấn tâm kiếp chỉ có thể làm khó những hạng người yêu ma quỷ quái tâm tư bất chính, còn người hành sự quang minh lỗi lạc như mình, độ kiếp chỉ như đi nghỉ phép thôi.
Lúc này, vừa lúc cùng hắn ôn chuyện cũ.
Tiếc nuối là, ước chừng đợi suốt đêm, đều không thấy được thân ảnh Ngụy Lương.
Ngày kế, Liễu Thanh Âm chậm rãi đi ra khỏi động phủ, dò hỏi quản sự xem Ngụy Lương đi đâu, mới biết hắn đêm khuya rời tông, đến nay chưa về.
"Sư tôn không nói hắn đi nơi nào?" Liễu Thanh Âm nhăn mày.
Những năm nay, nàng ta nhìn chằm chằm Tần Vân Hề chặt muốn chết, nên có khi đã quên cảm giác lúc trước khi còn chưa biết hành tung hắn là như thế nào.
Quản sự lắc lắc đầu, nói: "Chỉ biết đi Đông Hải."
"Đông Hải?"
Trong đầu Liễu Thanh Âm tức khắc xẹt qua trực giác chói lọi —— Đông Hải Bồng Lai.
Đôi mắt đẹp càng mở to càng lớn.
Hắn...... Không phải là đi tìm Thiển Như Ngọc chứ?!
Trái tim trong lồng ngực thình thịch nhảy loạn, nàng ta có chút đợi không được.
Nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, bởi vì lúc này hắn căn bản không quen biết Thiển Như Ngọc. Đó chỉ có thể là hắn bận công sự bình thường thôi.
Thấp thỏm chịu đựng được đến chạng vạng, rốt cuộc cũng chờ được một tia sáng từ mặt Đông cắt tới. Liễu Thanh Âm vội vàng ra đón, lại phát hiện Ngụy Lương lập tức đi về Cửu Dương tháp.
Nàng ta vừa mới đuổi tới ngoài tháp, liền thấy cánh cửa đen nặng nề vạn trượng kia ầm ầm rơi xuống, ngăn trở tầm mắt nhìn trộm của bất cứ ai.
"Đây......" Liễu Thanh Âm ôm ngực, ngơ ngẩn đứng ở ngoài tháp.
Sửng sốt hơn nửa canh giờ, nàng ta cuối cùng ý thức được, mình hình như là không có việc gì đi tìm việc.
Lúc trước nàng ta bị thương, vẫn luôn nằm tĩnh tâm tịnh dưỡng trong động phủ, cứ cảm thấy sư tôn thi thoảng sẽ tới nhìn nàng ta một cái, dịu dàng trấn an một phen. Khi đó, tâm tình luôn ngọt ngào, mỗi lần nhìn thấy thân ảnh hắn xuất hiện, đều cảm thấy thập phần kinh hỉ.
Nhưng mà hiện tại, tâm lý lại không giống nhau.
Chỉ một ngày không thấy hắn, đã bắt đầu miên man suy nghĩ. Hắn đi Đông Hải, liền nghi ngờ hắn có chuyện với một Thiển Như Ngọc mấy chục năm sau mới có thể xuất hiện......
Đông Hải cũng đâu phải chỉ có Bồng Lai!
Tự mình cứ nghi thần nghi quỷ, khó trách cảm giác lại xa lạ, khác với ngày nào!
Liễu Thanh Âm hình như có sở ngộ, chậm rãi gật đầu đi đến động phủ, trong lòng thầm nghĩ, tâm cảnh mình trở nên không xong như vậy, tất nhiên là do trái phải gì cũng thấy hắn sai. Sau lần độ kiếp này, nhất định phải trở về mở rộng lòng mình, nói chuyện thẳng thắn với hắn một phen, cũng để hắn buông bỏ thành kiến, đừng lại hiểu lầm quan hệ của mình và Vương Vệ Chi.
......
Khi Ngụy Lương trở lại Cửu Dương tháp, Lâm Thu cùng cổ trùng đã hự hự bò tới tầng thứ tư.
Tu vi nàng đã tiến bộ vượt bậc, hiện tại đã là một tu sĩ hậu kỳ Nguyên Anh.
Chỉ tiếc về mặt kiếm ý, nàng cũng giống y hệt như Lâm Thu, hai người đều là phế tài.
Ngụy Lương theo cầu thang xoay tròn đi hướng lên trên, đi đến chỗ giao giới của tầng ba cùng tầng bốn, liền thấy Lâm Thu đang đứng dưới đáy tầng bốn, trong chốc lát lại ngẩng đầu lên, hút một ngụm ma chướng, sau đó nhanh chóng cúi đầu về, chờ đợi cổ trùng cắn nuốt nó hoàn toàn.
Ngụy Lương nhắc chân, nhẹ nhàng buông xuống.
"Bang."
Lâm Thu quay người lại, liền cảm giác được một mùi máu tươi nhàn nhạt từ chính diện đánh tới.
Con ngươi nàng hơi hơi co rút lại, tầm mắt lạc về hướng cánh tay của Ngụy Lương.
Liền thấy, hắn xách theo một thi thể mềm mại, đã mất đi sinh cơ.
Lâm Thu còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe được cổ trùng phát ra giọng rít gào khàn cả giọng: "A a a a —— ta cảm giác được hơi thở của lão đại! Ký chủ của nó đã chết! Ta có thể nuốt nó! Ta có thể! A a a a phong thuỷ luân chuyển rồi! Không thể tưởng được lão đại ngươi cũng có ngày hôm nay!"
"Câm miệng." Lâm Thu lạnh giọng quát nó trong lòng, "Có phải quên mất quy củ ta dạy rồi—— không được hô to gọi nhỏ trước mặt ta."
Hai cọng râu trên đầu con cổ trùng điên cuồng đong đưa, nó vội la lên: "Cái này không giống! Cái này không giống! Nuốt nó ta sẽ có cơ hội tấn giai! Để ta nuốt nó, giúp ta, cầu xin ngươi, giúp ta giữ lại khối thi thể này, ngươi, ngươi có thể bán đứng sắc hương gì cũng được, chỉ cần xin Ngụy Lương được khối thi thể này, cái gì ta cũng đều đáp ứng ngươi!"
Lâm Thu: "...... Hoá ra sâu cũng sẽ bị bệnh thần kinh."
Cổ trùng sắp khóc: "Ta muốn thi thể này, ta muốn lắm, ngươi chỉ cần đụng nó một cái, đúng, chạm vào một lát là được!"
Tám cái chân dài luôn cả hai cọng râu trên đầu nó đều chắp lại như thi lễ.
"Được, ngươi đừng nói nữa, ta nghĩ cách đã." Lâm Thu làm bộ làm tịch, nói với nó trong lòng.
Nàng khoanh hai tay, nhìn Ngụy Lương liếc mắt một cái.
"Ngươi lại tới làm gì?"
Ngụy Lương nháy mắt nhập vai: "Hôm qua đã nói là hôm nay tới thăm ngươi, liền thuận đường lại đây nhìn một cái."
Lâm Thu hỉnh hỉnh cái mũi: "Còn mang thêm người chết tới, muốn chúc ta sớm chết sao?"
Ngụy Lương làm bộ bừng tỉnh nhớ lại trong tay còn xách theo xác chết, hơi có chút bất đắc dĩ mà nói: "Ta quên."
"Thôi bỏ lên trên mặt đất đi," Lâm Thu thực tùy ý nói, "Ngươi liên tiếp lại đây như vậy, nếu ta còn không rõ ý ngươi, sống đến từng tuổi này cũng quá uổng phí rồi. Đến đây đi."
Nàng vừa nói, vừa nhẹ nhàng kéo cổ áo mình ra.
"Shm ——" Ánh mắt Ngụy Lương đột nhiên chuyển đen.
Khoé môi Lâm Thu treo ý cười, từng bước một đạp xuống cầu thang xoay tròn, đi đến bên cạnh hắn, vươn một bàn tay ra, đẩy hắn vào trên vách tháp.
Sống lưng Ngụy Lương nhẹ nhàng chạm được vách tường, đôi mắt dài nhíu lại, khóe môi gợi lên nụ cười xấu xa. Hắn buông tay ra, để khối thi thể kia rớt trên một bậc cầu thang, sau đó mở rộng vòng tay, tiếp được nữ nhân đang chủ động nhào vào trong ngự.
' Ê, thần mẹ nó Tiểu lão đầu trùng! ' Lâm Thu ở trong lòng hung tợn nói, ' ta vì ngươi hy sinh thật lớn đây này! '
"Ta biết mà, ta biết mà, xong việc ngươi nói cái gì, muốn cái gì cũng được, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ làm cho ngươi!" Cổ trùng biết nghe lời phải.
Lâm Thu nhẹ nhàng dán người về phía Ngụy Lương, hơi hơi nhón chân, đôi môi cùng hắn như gần như xa.
Nàng lập tức cảm giác được hắn có biến hóa.
Nàng ấn bờ vai của hắn xuống, ấn hắn ngồi xuống trên bậc cầu thang, sau đó chậm rãi cúi người, hôn lên môi hắn.
Một bàn tay lại dò ra đưa về hướng xác chết để một nên, ấn lên da thịt lạnh băng kia.
' như vậy được chưa? '
Đôi môi trằn trọc, Lâm Thu hỏi trong lòng.
"Được!" Thanh âm cổ trùng bén nhọn lên hẳn, "Kế tiếp, đừng bao giờ buông tay, cứ giữ nguyên tư thế này không được thay đổi, chờ ta nói xong rồi mới buông ra! Nhớ kỹ không có!"
Dưới tình thế cấp bách, nó lại một lần nữa quên mất quy củ của Lâm Thu, lớn giọng với nàng.
Nhưng quá lần này Lâm Thu cũng không so đo với nó, nàng đang chuyên tâm mà hôn Ngụy Lương.
Khi tiếng hít thở rối loạn, nàng lui về phía sau một chút, hai mắt mê ly, cong cánh môi hồng nhuận hơi sưng lên, hỏi hắn: "Cảm giác như thế nào?"
Ánh mắt Ngụy Lương ám trầm, đáy mắt có một tia bình tĩnh khắc chế, hắn nói: "Chưa đủ."
Nàng hỏi là hỏi hắn về con cổ trùng, hắn đáp cũng vậy.
Cho nên, một thứ to lớn như vậy nằm trên trái tim của nàng, tu vi hắn như vậy, hôn môi nàng nãy giờ vẫn không cảm giác được nó?!
Khó trách đến nay không ai biết thứ này tồn tại.
"Vậy......" Lâm Thu hơi chút chần chờ.
Ngụy Lương tất nhiên là biết, tay nàng đang ' lén lút ' rũ ở một bên, giúp con cổ trùng kia cắn nuốt
một con cổ trùng khác trong thi thể đặt bên cạnh.
Hắn duỗi tay ấn gáy nàng xuống, hôn nàng như mưa rền gió dữ.
Vai áo của nàng đều bị hắn kéo xuống một phen.
Hắn càng có thể rõ ràng nhìn thấy được, trên cánh tay trái của nàng có một cái gì đó như ống hút đang mấp máy không ngừng, đem từng luồng ánh sáng vàng kim kỳ dị rút ra từ xác chết mà cắn nuốt.
Ánh mắt hắn trở lên lạnh lẽo, thần sắc cũng âm trầm hẳn.
Lâm Thu cảm thấy hắn giống như muốn cắt đi cánh tay nàng, liền vội vàng nhào lên hôn hắn như chết đi sống lại, ngăn lại ý niệm đáng sợ này.
Sau một trận bận rộn nhìn như hỗn loạn nhưng thật ra rất có kết cấu, xiêm y Lâm Thu ' không cẩn thận ' hoàn toàn che khuất cánh tay trái nàng và cái thi thể trên mặt đất, nàng cùng hắn mặt đối mặt, lại một lần song tu.
Lúc này, Ngụy Lương càng là không để ý động tác, đáy mắt hắn nổi lên ánh sáng u ám, thao túng một thân linh khí vô cùng hồn hậu, nhanh chóng gột rửa kinh mạch đan điền của Lâm Thu.
Bàn tay bắt lấy cánh tay trái nàng hơi hơi nắm lại, thanh âm hắn ám ách: "Có đau hay không?"
" Không đâu. Cảm giác rất tốt."
Tuy rằng biết hắn hỏi nàng đáp đều là về con cổ trùng, nhưng mạc danh lại cảm thấy thẹn.
Mặt Lâm Thu đỏ ửng lên, cảm giác được con cổ trùng kia sắp kết thúc, nàng vội vàng chụp chết ý nghĩ liêm sỉ gì gì đó, nhìn chằm chằm vào mắt Ngụy Lương, hỏi hắn: "Ngươi...... có cảm giác gì không?"
Hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Không có, phu nhân có phải nên động một chút không?."
"Ta không biết nên làm như thế?" Nàng nhìn vào mắt hắn. Con cổ trùng rõ ràng bò ngay trên trái tim nàng, linh khí của Ngụy Lương đã mấy lần lướt qua lướt lại trên người nó, nhưng vẫn không cảm giác được nó.
Làm sao bây giờ?
Kỳ thật từ khi nghe được ba chữ ' nữ tôn chủ ', Lâm Thu đã đoán được, sự tồn tại của loại cổ trùng này, khi song tu cùng đạo lữ thì ngươi kia cũng không thể cảm giác được. Nếu không thì sao Lâm Tú Mộc cùng Mi Song ngày ngày ở bên nhau, hắn lại không nhận thấy được nó tồn tại?.
Tuy đoán được thì đoán được, nhưng giờ phút này rõ ràng chính xác cảm nhận được điểm này, trong lòng nàng vẫn phát lạnh một trận.
Ngụy Lương tuy không cảm giác không được cổ trùng, nhưng vẫn có thể cảm giác được nàng run rẩy.
Hắn ôm chặt nàng vào trong ngực, dùng độ ấm của hắn bao lấy nàng, một lát sau, hắn bắt lấy nàng, ngừng song tu, dùng một loại phương thức khác càng nguyên thủy và chất phác hơn, nhanh chóng làm đại não nàng trở nên trống rỗng.
Sau một lúc choáng váng cực hạn ngắn ngủi, Lâm Thu nghe thấy hô hấp hắn trầm trầm kề vào bên tai, thanh âm như mang theo cát chảy, rất hung tàn, rất dã tính: "Ta muốn trái tim ngươi, có cho hay không."
"Cầm đi." Nàng không cần nghĩ ngợi.
Hai người trán chống trán, hơi thở hoà hơi thở. Không bao lâu, hô hấp của hai người dần dần vững vàng, hắn đỡ nàng đứng lên, kéo lại quần áo cho nàng.
Lâm Thu cuối cùng cũng không nhịn được, nhìn thi thể trên mặt đất một cái.
Là một thi thể nữ, tóc dài che mặt, nhìn không thấy dung nhan.
"Là Bồng Lai Mi Song." Ngụy Lương bình tĩnh nói, "Hôm nay ta vừa lúc bắt gặp nàng ta đang đuổi giết người Trung Nguyên, thuận tay liền diệt nàng ta."
Lâm Thu biết Ngụy Lương hành sự từ trước đến nay không kiêng nể gì. Nhưng trong nhát mắt nghe được thi thể này là Mi Song, Lâm Thu vẫn bị cái tác phong thẳng thừng "dao sắc chặt đay rối" này làm cho chấn động.
Lâm Thu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vén tóc trên khuôn mặt nữ thi ra.
Liền thấy một khuôn mặt cực kỳ minh diễm. Có một loại tương phu thê thật vi diệu với Lâm Tú Mộc.
Nữ thi hai mắt trợn tròn, biểu tình khiếp sợ đến cực điểm. Nghĩ đến Bồng Lai nữ tôn chủ trong kiếp cảnh ắt hẳn như thế nào cũng không ngờ được, người đứng đầu chính đạo lại một kiếm giết nàng ta.
Cổ trùng sớm đã biết thân phận của khối thi thể này, chẳng qua nó đang vội vàng ăn ngấu nghiến, cũng sợ nói ra sẽ nảy sinh biến cố, nên cứ im lặng làm giàu vậy.
Giờ phút này nó đã được thứ mình muốn, hài lòng nấc cục một tiếng, thái độ vui sướng khi người gặp họa nói với Lâm Thu: "Ngụy Lương đúng là làm một đại sự rồi nha! Ngươi biết Mi Song này là ai không? Chính là Bồng Lai nữ tôn chủ! Tông chủ của Trung Nguyên đệ nhất tông giết Bồng Lai nữ tôn chủ, ha ha ha ha! Lúc này sắp có trò hay xem rồi!"
Lâm Thu: "......"
Ngụy Lương xách xách chết Mi Song lên, giống như một tên tra nam bình thường, nhìn Lâm Thu nói: "Thanh thản ổn định ở chỗ này, đừng suy nghĩ bậy bạ, chờ ta trở lại."
Dứt lời, lại không thèm nhìn nàng một cái, lập tức xách theo thi thể rời khỏi Cửu Dương tháp.
Cửa tháp ầm ầm đóng lại, cổ trùng tấm tắc chặc lưỡi: "Nam nhân a, thật là kéo quần lên liền không nhận người, cũng không thèm cho ngươi chút đan dược gì đó."
"Ta hy sinh còn không phải vì ngươi." Lâm Thu tức giận nói, "Hiện tại thế nào? Tấn giai được chưa?"
"Sắp rồi!" Cổ trùng đắc ý dào dạt quơ quơ xúc tu, " Thần trùng trên người Bồng Lai nữ tôn chủ này là thần trùng lợi hại nhất trong ba chúng ta, hiện tại nuốt nó, ta liền có được toàn bộ lực lượng của nó, chỉ cần chúng ta lại tích tụ một ít năng lượng, để ta tấn giai, liền có thể triệu hoán thần mẫu buông xuống!"
Trái tim Lâm Thu nhảy lên thật mạnh: "Có ý gì?"
Hai cái râu con Cổ trùng đong đưa từng chút một: "Thì là ta có thể biến thành thần mẫu lợi hại như vậy đó! Ngươi đúng là được lợi lớn!"
Lâm Thu chậm rãi hít mấy hơi thở, ổn định tâm thần.
"Ai, đúng rồi." Mặt nàng không đỏ, tim không nhảy, nói "Ngươi không phải nói, ta cùng với Ngụy Lương song tu, ngươi liền có thể hút linh khí hắn sao? Mới vừa rồi ngươi sao lại không hút?"
Nếu như cổ trùng hút linh khí hắn, không biết hắn có thể cảm nhận được chút nào không?
"Ngươi có phải bị ngốc hay không? Chút xíu linh khí kia làm sao quan trọng bằng một con thần trùng chứ?" Cổ trùng giờ phút này rõ ràng càn rỡ hơn rất nhiều, nó cười quái dị vài tiếng, đột nhiên lạnh lùng ra lệnh, "Đi, trực tiếp lên tầng bốn."
Lâm Thu nhướng mày: "Không đi, hay quá nhỉ?"
Lời còn chưa dứt, nàng liền phát hiện thân thể mình tự phát làm ra động tác, lập tức đi về hướng tầng bốn.
Cổ trùng đắc ý dào dạt: "Hừ hừ hừ, về sau ngươi không còn có thể ngỗ nghịch với bản thần trùng nữa rồi! Thế nào, lúc này trợn tròn mắt đi? Hừ hừ, nhân loại ngu xuẩn, hiện tại hối hận đã không kịp rồi! Ngoan ngoãn quỳ xuống đất cầu xin, bản thần trùng có thể tạm thời trả quyền khống chế thân thể lại cho ngươi, ngươi về sau ngoan ngoãn cho ta......"
Lâm Thu không thèm để ý mà ngắt ngang lời nó lải nhải: "A được. Còn không phải chỉ là mấy động tác tay chân thôi sao? Muốn làm gì thì làm, ta tự mình dưỡng thần, đừng kêu ta, kêu ta ta cũng không phản ứng ngươi."
"Ê?! Ê?! Ê?!" Cổ trùng bị cái chiêu không ra theo kịch bản này của nàng đánh ngốc.
Một lát sau, nó phát hiện Lâm Thu quả nhiên không có chút ý tưởng muốn đấu tranh với nó.
"Ngươi ngươi ngươi, ngươi có ý gì, ê, Lâm Thu, Ê! Ngươi không sợ ta tự mình hại mình sao? Ê! Lâm Thu!"
Lâm Thu bất động thanh sắc, tiếp tục dùng thần niệm quan sát động tác của ' mình ' cùng cổ trùng.
Nàng nhớ rõ Lâm Tú Mộc từng nói, hắn cũng không phải quá xác định nữ nhân điều khiển tử thi đả thương người kia rốt cuộc có phải Mi Song hay không, bởi vì nàng ta khi thì giống Mi Song, khi thì lại không giống Mi Song.
Bắt đầu từ khi đó, Lâm Thu liền hoài nghi cái nữ nhân đến từ Thiên Chi Cực, tự xưng là thê tử của Ngụy Lương kia nhất định là dùng thủ đoạn nào đó khống chế Mi Song, khi nàng ta muốn, liền có thể thao túng thân thể Mi Song.
Hiện giờ đã có thể xác định, thủ đoạn của nữ nhân kia đúng là đám cổ trùng này. Cho nên, nàng ta vô cùng có khả năng là "thần mẫu" trong miệng con cổ trùng này.
Cũng thật sự tình cờ, một loạt tình huống trời xui đất khiến, vậy mà để Lâm Thu bắt được đuôi cáo của nàng ta.
Con cổ trùng bị phái tới khống chế Lâm Thu này, đầu óc không được tốt lắm.
Nó hiển nhiên chỉ có thể tạm thời thao túng tứ chi Lâm Thu mà thôi, đã gấp không chờ nổi muốn đánh đòn phủ đầu, ra oai với nàng.
Lâm Thu lại không hề hoảng loạn, bởi vì nàng có thể cảm giác được, linh khí trong cơ thể vẫn nằm trong tầm khống chế của chính mình, muốn tranh đoạt quyền khống chế với con cổ trùng này cũng không khó, chẳng qua không cần thôi.
Chuyện này cũng cho gõ cho nàng một hồi chuông cảnh báo —— không thể mặc kệ con cổ trùng này tiếp tục lớn lên như vậy được.
Càng không thể để nó triệu hoán cổ mẫu!
Trong lòng Lâm Thu trong lòng chậm rãi có suy tính.
Cổ trùng khống chế được thân hình Lâm Thu, dừng lại ở lối vào tầng bốn Cửu Dương tháp. Nó không dám đi lên, bởi vì nó căn bản không có năng lực khống chế Lâm Thu cẩn thận hấp thụ ma chướng. Cứ ngây ngốc đi lên như vậy, khối thân thể này chỉ một chút liền sẽ bị nổ tung.
Cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, thật mẹ nó là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Cổ trùng biết nếu giờ phút này nó lại xuống nước với nàng, về sau liền càng thêm khó bắt chẹt được nữ nhân này.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Ngay lúc đỉnh đầu nó ẩn ẩn có điềm bốc khói, thanh âm lười biếng mềm như bông của Lâm Thu kia vang lên.
"Quậy đủ chưa đó."
Cổ trùng bỗng nhiên cảm thấy thập phần ủy khuất.
Mắt to chớp hai cái, nó anh anh ong ong nói: "Dù sao, dù sao ngươi đã biết sự lợi hại của ta, đừng tưởng rằng còn có thể tùy tiện bắt nạt ta!".
Lâm Thu phì cười: "Vật nhỏ đáng yêu, hai chúng ta là quan hệ đồng minh, hỗ trợ nhau cùng có lợi, ngươi đến bây giờ còn chưa hiểu rõ điểm này sao?"
"Hả?" Cổ trùng ngây ngẩn cả người.
Nó trước nay cũng chưa từng nghĩ tới, người và trùng mà cũng có thể có quan hệ đồng minh?
Chúng nó và người từ trước đến nay đều là nô dịch, đối địch, từ trước đến nay chỉ là quan hệ khống chế cùng chinh phục. Đồng minh? Ờ...... Nữ nhân này thật phiền toái, chọc giận nàng, khẳng định ngọc nát đá tan, không có lời.
Hai cọng râu con cổ trùng lay động một chút rồi một chút, mau chóng định ra chủ ý.
"Ngươi nói không sai! Chúng ta là đồng minh!"
Lâm Thu vừa lòng cười: "Cho nên nhớ kỹ, không được ta cho phép, không thể tùy tiện khống chế thân thể của ta. Nếu có lần tiếp theo, ta sẽ không bao giờ ra nữa, để ngươi tự sinh tự diệt."
Cổ trùng thấp giọng làu bàu mà một câu: "Đối với bản thân mình cũng tàn nhẫn như vậy a. Nữ nhân quả nhiên là sinh vật đáng sợ nhất."