Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ

Chương 92: Lâm Thu vs Trác Tấn (Hạ)




Khi Lâm Thu theo Trác Tấn xuất phát đi Đông Hải, thì cái thụ kén trong tay Ngụy Lương, rốt cuộc có động tĩnh.
Hắn đưa nó tới một ngọn núi tuyết không người, lẳng lặng chờ đợi ngày thứ 49 tới.
Đã nhiều ngày nay hắn hối hận xanh cả ruột —— trước khi xuất phát lại đã quên mang theo một đóa hoa sen lượng tử của Thu nhi. Nếu như mang theo nó, liền có thể trò chuyện cùng nàng bất cứ khi nào.
Hắn mím môi, nhìn thẳng thụ kén dưới chân.
Nhanh lên, giải quyết chuyện này, ngày mai là có thể trở lại bên cạnh nàng.
Không biết đã nhiều ngày nay, thương thế nàng đã chuyển biến tốt đẹp hơn hay chưa?
Hắn ngạo kiều cong cong khóe môi, thầm nghĩ, khi trở về gặp lại nàng, ngàn vạn lần phải vững vàng, không thể lộ ra bộ dáng vội vàng, xem nàng có thể giống một con chim nhỏ bổ nhào vào trong lòng ngực mình ríu rít rồi oán giận nửa ngày hay không.
Thụ kén, động.
Thụ kén lớn chưa đến một thước như một nụ hoa nở rộ, chậm rãi mở ra.
Những dây leo dày đặc màu nâu đang nhất nhất co rút lại bên trong xác thụ, dây xanh và dây đỏ đang từng chút từng chút bị tróc ra.
Ngụy Lương hờ hững nhìn chăm chú hết thảy trước mắt.
Như hắn đoán trước, Lâm Tú Mộc biến thành dây xanh, hẳn là phải khô héo điêu tàn, nhưng giờ phút này hai dây xanh tuy rằng thoạt nhìn có chút suy yếu, nhưng lại là sinh cơ bừng bừng, không có chút dấu hiệu nào là dầu hết đèn tắt.
Non nửa khắc sau, Ngô Mộc Thượng Thiên hoàn toàn rút ra, dây đằng màu nâu rút lại, ngưng tụ thành một thanh kiếm, lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Hai sợi dây xanh hồng chậm rãi chia lìa, hai thân thể người không manh áo che thân cong lại, tay nắm tay.
Một người trong số đó nâng mắt lên, thấy Ngụy Lương.
"A...... Thật là quá thất lễ!"
Lâm Tú Mộc vội vàng sờ vào túi Càn Khôn bên cạnh túi, trước lấy ra một bộ xiêm y bao lại Mi Song, sau đó lại lấy một bộ xiêm y, dồn dập lại rất có nghi thức mà mặc vào.
Tầm mắt Ngụy Lương bay về hướng nơi xa.
Lâm Tú Mộc đỡ Mi Song lên, mặc xong xiêm y cho nàng.
"Ngụy Kiếm Quân." Lâm Tú Mộc gọi một tiếng.
Ngụy Lương không chút để ý nhìn lại.
Mới vừa rồi hắn liền chú ý thấy, trên người Mi Song tất cả đều là màu đỏ lấm tấm và sọc vằn. Giờ phút này nàng ta đã mặc xiêm y vào, chỉ thấy mặt, cổ cùng trên tay nàng ta, tất cả đều là thịt nổi lên màu đỏ thẫm, giống như vết thương sâu vừa mới cởi vảy.
Nàng ta thoạt nhìn có chút mỏi mệt suy yếu, ánh mắt lại thập phần sáng ngời.
Lâm Tú Mộc sợ Ngụy Lương động thủ, vội vàng chắn giữa hai người, nhìn Ngụy Lương giải thích nói: "Bị nhốt trong Thương Khung Cấm kia, cổ mẫu đó cũng không thể làm gì. Mi Song không đành lòng tổn thương ta, liền đem những độc tố đó hút vào trong thân thể chính mình, không ngờ trời xui đất khiến, thế nhưng lại bức được cổ mẫu kia đi rồi. Thật sự là...... Thật là may mắn quá!"
Khoé môi Ngụy Lương phì ra nụ cười lạnh: "Khổ nhục kế, ngươi cũng tin."
Mi Song xốc Lâm Tú Mộc lên một phen, đứng trước mặt Ngụy Lương, nhìn thẳng đôi mắt hắn: "Ngươi có biết, ta đã vật lộn với thứ quái vật bá chiếm thân thể ta bao lâu không? Mỗi một ngày, mỗi một khắc, nó từng chút từng cắn nuốt ta, tỏa cốt dương hôi (*) cũng bất quá chính là cảm thụ như vậy! Ngươi có biết, ta chờ đợi một cơ hội có thể thương tổn chính mình như vậy, chờ đợi bao lâu rồi không!"
(*) Toả cốt dương hôi: Người sau khi chết xương cốt bị đem đi thiêu đốt, ghiền xương thành tro rải khắp nơi. Hình dung cừu hận thật sâu đậm hoặc là nghiệp chướng nặng nề.
Cặp mắt to kia của nàng ta không ngừng trào ra nước mắt: "Nếu như ta sớm từ bỏ, là có thể xong hết mọi chuyện, giải thoát bản thân từ trong luyện ngục. Nhưng mà ta không thể, ta không bỏ được Lâm Tú, ta biết ả ta nhất định sẽ thương tổn Lâm Tú! Ta phải tồn tại như vậy, không muốn chết đi, mãi đến lúc cuối cùng, làm cho chính mình biến thành một con quái vật không biết đau khổ!"
"Chỉ có như vậy, mới có thể khi thời cơ đến, dùng thủ đoạn khốc liệt nhất thương tổn chính mình, bức ả ta lăn ra khỏi thân thể của ta!"
Ánh mắt nàng ta thập phần bình tĩnh, nhưng dưới sự bình tĩnh kia, lại phảng phất cất giấu một tầng luyện ngục.
Đôi tay Lâm Tú Mộc đặt lên trên vai nàng ta.
Hắn nhìn Ngụy Lương nói: "Ngụy Kiếm Quân, ngô lấy tánh mạng đảm bảo, từng câu trong lời nói của Mi Song đều là thật. Những độc tố đó...... đâm vào thân hình ta một chút, ta chỉ muốn đi tìm chết, một khắc cũng không muốn ở lại nhân gian. Chính là Mi Song lại nuốt hết toàn bộ chúng nó từng chút một, dùng chúng nó để ăn mòn mỗi chỗ trên thân thể. Khổ hình như vật, cổ mẫu thật sự không cần phải chịu."
Ngụy Lương nhàn nhạt nhìn bọn họ, nhìn một lát, khóe môi cong lên một chút: "Vậy ngươi nói cho ta, vì sao ngươi tiếp nhận khế ước của cổ trùng."
Con ngươi Mi Song mãnh liệt co rút lại. Cha mẹ nàng ta cùng Bồng Lai lão tôn chủ là bạn tri kỉ, trong cuộc đại chiến của Bồng Lai cùng hải yêu, vợ chồng hai người đều bất hạnh bỏ mình. Lão tôn chủ cứu lấy Mi Song tuổi còn nhỏ, đối xử nàng ta như con gái ruột của mình, để cho nàng ta cùng thiếu tôn chủ Lâm Tú Mộc lớn lên, còn quyết định việc hôn nhân.
Tuy rằng tuổi nhỏ đã mất đi cha mẹ, nhưng nàng ta được mọi người ở Bồng Lai mọi người nâng niu trong lòng bàn tay mà trưởng thành, làm bạn bên cạnh Lâm Tú Mộc giống như huynh vừa giống như phu, sinh hoạt trôi chảy, tu vi siêu tuyệt. Sau khi lão tôn chủ thoái vị bảo dưỡng tuổi thọ, nàng ta cùng Lâm Tú Mộc kế thừa Bồng Lai, trở thành nữ tôn chủ.
Vô luận nhìn như thế nào, cổ trùng đều không có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Sau một lát, Mi Song gắt gao cắn môi, giơ cổ lên, nói: "Ta không thể nói! Ngươi giết ta đi! Nhưng trước khi ngươi động thủ, xin ngươi suy xét rõ ràng —— có thể cứu Bồng Lai, chỉ có ta!"
Lâm Tú Mộc kinh hãi, biểu tình ôn hoà thủ lễ từ trước đến nay ầm ầm tạc nứt, đôi tay bắt lấy vai Mi Song, bóp lấy hai cánh tay nàng đến mức nghe được tiếng khớp xương cọ nhau canh cách.
"Mi Song! Nàng......"
"Thực xin lỗi Lâm Tú." Trong con ngươi bình tĩnh của Mi Song rốt cuộc toát ra một tia đau thương, "Ta không thể nói, cho dù chết, cũng không thể nói."
"Nàng đến tột cùng có chuyện gì gạt ta!" Lâm Tú Mộc vô cùng đau đớn.
Mi Song gục đầu xuống, nhẹ nhàng lắc lắc.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi......" Thanh âm nàng ta khe khẽ bay ra, "Thực xin lỗi, ta làm tất cả những chuyện này, chỉ là muốn lấy đi dấu vết bất diệt của nơi này để cứu vớt Bồng Lai...... Ta không biết sau khi cắn nuốt hai con thần trùng xong, nữ nhân kia sẽ chiếm cứ thân thể của ta......"
"Huyết án của thành người gỗ đào là ngươi làm." Ngữ khí Ngụy Lương bình tĩnh.
Mi Song gật đầu thật mạnh hai cái: "Là ta bảo Vương Truyện Ân làm. Thần trùng nói cho ta, làm như vậy sẽ có thể đả thông đường hầm thời không, đến di chỉ Bồng Lai đã huỷ diệt trong tương lai, thu hồi lại dấu vết bất diệt. Thực xin lỗi, ta sinh ra là người của Bồng, chỉ có thể lấy Bồng Lai làm trọng."
Cho nên nàng ta chính là 'tôn chủ' trong miệng Vương Truyện Ân?
"Vương Truyện Ân vì sao nghe lệnh ngươi?"
Mi Song lại không chịu trả lời, nàng ta buông đầu xuống, chỉ nói: "Nếu không tin, liền giết ta. Có thể nói ta đều sẽ nói, không thể nói, ta chỉ có thể mang xuống mộ. Nhưng là, có một việc ta tuyệt đối không nói sai, đó là, người có thể cứu Bồng Lai, chỉ có ta."
Lâm Tú Mộc im lặng một lát, nâng tay phải lên.
Chỉ thấy Ngô Mộc Thượng Thiên dựng đứng lên, rơi vào lòng bàn tay hắn.
"Ngụy Kiếm Quân, có thể cho ta mượn ba giọt máu không."
Ngụy Lương đâm thủng ngón áp út, nhỏ ba giọt máu lên trên thân kiếm của hắn.
"Thương, Khung, Cấm." Ngữ thanh Lâm Tú Mộc vững vàng.
"Lâm Tú!" Sắc mặt Mi Song khẽ biến, "Hoạ Bồng Lai, chỉ có ta......"
Ngô Mộc Thượng Thiên lại một lần hóa thành thụ kén, nhanh chóng bao phủ lấy Mi Song.
Lâm Tú Mộc hướng tới Ngụy Lương, vái thật sâu một cái: "Lấy tinh huyết của tôn giá làm dẫn, Thương Khung Cấm, thế gian chỉ có mỗi tôn giá có thể cởi bỏ. Nếu một ngày kia, khi tra ra hết thảy manh mối, trần ai lạc định, hy vọng tôn giá có thể cho phu thê ta đoàn viên."
Khoé môi hắn treo nụ cười khổ, lại nói: "Ta biết, Mi Song lạm sát tu sĩ Trung Nguyên, tội không thể tha. Nhưng, nếu nàng ấy làm hết thảy chuyện này thật sự là vì cứu vớt Bồng Lai, vậy liền để cho tất cả người sống của Bồng Lai, tới đền bù sai lầm này."
Ngụy Lương bình tĩnh nhìn hắn một lát, không nói gì.
Ý nghĩ của Lâm Tú Mộc cũng không phải kỳ quái. Từ khi nhân loại có bộ tộc tới nay, người vì lợi ích của bộ tộc mình mà chinh chiến tứ phương, trước nay đều được mệnh danh là anh hùng.
Mi Song vì Bồng Lai mà sát thương mạng người, người Bồng Lai có thể khiển trách nàng ta lạm sát kẻ vô tội, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lại nhất định sẽ khuynh tẫn toàn lực bảo hộ nàng ta. Đây, chính là một chỉnh thể hoàn chỉnh của cái gọi là "Nhân nghĩa" trong một cộng đồng.
Ngụy Lương lãnh đạm cười cười.
Hắn không hề để ý tới Lâm Tú Mộc, phủi phủi tay, hai bước liền bước vào trong mây.
Có lời khai của Mi Song xong, sự tình không những không trở nên minh bạch, ngược lại càng thêm khó bề phân biệt.
Nếu cố ý giết Mi Song, tất sẽ dẫn tới Lâm Tú Mộc phản bội. Tuy rằng Ngụy Lương hành sự từ trước đến nay chỉ bằng ý thích, lười đi để ý cái ích lợi được mất gì, nhưng......
Lâm Tú Mộc đã biểu hiện ra cũng đủ thành ý, hắn còn quyết tâm làm hết sức mình như vậy, nếu như để Thu nhi tới chọn, nàng ấy nhất định sẽ không lựa chọn lưỡng bại câu thương cùng Lâm Tú Mộc.
Nhớ tới nữ tử vừa mềm mại lại vừa nhỏ nhắn kia, khoé môi Ngụy Lương khó có thể ức chế mà hơi hơi cong lên. Trong bất tri bất giác, nàng đã lặng lẽ thấm vào mỗi một chỗ của hắn, thậm chí đã bắt đầu ảnh hưởng đến tư duy cùng phương thức quyết sách của hắn.
Ngụy Lương cảm thấy cảm giác như vậy cũng không tồi.
Hắn giơ mặt lên, nhìn về phía Nam da xa.
Một đôi bàn tay to vô hình đang chậm rãi kéo động màn trời, đem phân nửa bức hoạ đầy sao đang cuốn lại từ từ xả xuống từ phía tây, đẩy ra một vòng màu hồng nhạt nửa màu lam.
Không biết, giờ phút này nàng đang làm cái gì? Hắn tăng tốc độ nhanh hơn, gấp không chờ nổi muốn cùng nàng đoàn viên.
Lâm Thu bị Ngụy Lương nhớ thương thật sâu, đang cùng Trác Tấn sóng vai đứng trong bóng đêm, nhìn về hướng Tần Vân Hề đang loay hoay bận rộn chỗ mắt địa ngục.
Vết rạng trên lớp băng mười trượng kia đã lan tràn tới khoảng cách gần sát mặt băng rồi.
Đặc biệt là bên dưới cái hố to gần một trượng mà Lâm Thu làm ra, đã có một tia vết rách khó khăn chạm được mặt băng, nứt và không nứt, chỉ cách nhau trong một chớp mắt.
Hỏng là như vậy đó, chỉ cần có một chỗ bị đột phá, cho dù là nhỏ đến mấy đi nữa, chỉ cần chớp mắt một cái, cũng sẽ làm cho toàn bộ nhanh chóng sụp đổ.
Tần Vân Hề tuy trong việc nam nữ thì lằn nhằn dây dưa không rõ, nhưng hắn kỳ thật cũng là một người rất có khả năng làm nên đại sự, cũng là người có lòng mang thương sinh.
Sau khi tiếp nhận thân phận cùng địa vị tông chủ thiên hạ đệ nhất tông của Nguỵ Lương, hắn từng chỉ huy chính đạo đuổi được Ma tộc ra khỏi dãy núi dài ở phía Nam, lập được công lao không nhỏ với hậu thế. Xong việc còn phải cân bằng khắp nơi, ổn định tứ hải, rất tận chức tận trách.
Lúc này khi thần hồn Liễu Thanh Âm bị thương nặng, Tần Vân Hề liền không nói cho nàng ta chuyện Đông Hải đến tột cùng có bao nhiêu nguy cấp, chỉ bảo nàng ta an tâm nghỉ ngơi.
Khi Trác Tấn cùng Lâm Thu đuổi tới, Tần Vân Hề đã đang bách ra một giọt máu đầu tim vô cùng chí thuần, vá lên trên chỗ sắp rách nát của mặt băng một mụn vá bằng máu.
Những đệ tử cùng đồng hành với hắn mặt lộ vẻ lo lắng, dìu hắn.
"Ta không có việc gì." Tần Vân Hề cau mày nhíu mày, "Nhưng nơi này nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì thêm ba ngày."
Hắn nhìn thẳng mười trượng băng cứng này, mắt lộ ra vẻ trầm ngâm.
"Không biết là vị đại ẩn tu này thiết hạ phong ấn...... Cũng không biết còn có ai khác còn có khả năng để gia cố lại phong ấn......"
"Kiếm Quân, tinh thông cấm chế pháp trận, có Thiên Huyền tông ở cực Bắc, còn có Sóng La Môn ở Hoả Diệm Sơn nơi phía Tây. Ngài có muốn phái người đi hỏi một câu?" Một vị đệ tử hỏi.
"Được." Tần Vân Hề nói, "Đi nhanh về nhanh, cho dù không tìm được người hạ phong ấn, cũng phải đem tất cả những người tài ba, tinh thông phong ấn thuật nhất mời đến."
Hắn rũ mắt nhìn nhìn những cặp mắt chi chít ở phía dưới, thở dài: "Một hồi hạo kiếp không thể tránh khỏi, không biết người nào có thể ngăn cơn sóng dữ."
"Kiếm Quân, ngài nhất định có thể!" Đệ tử vội la lên.
Tần Vân Hề nhẹ nhàng cười: "Chỉ hy vọng như thế."
Lâm Thu nhìn theo Tần Vân Hề một đường đi xa. Nàng ánh mắt hơi hơi lập loè, khoé môi trắng bệch mím lên.
Hiện tại cách thời gian hai người Tần, Liễu phi thăng là khoảng tám năm.
Tuy có một đoạn nội dung cốt truyện lung tung rối loạn trong thời gian này, nhưng nàng có thể xác định, trong tám năm này, thế gian cũng chưa từng phát sinh một hồi hạo kiếp như vậy.
Vậy thì, là ai ngăn trở được nó?
Nhớ tới câu nói lạnh băng hờ hững kia của Trác Tấn, tâm Lâm Thu tâm không khỏi nhẹ nhàng rơi xuống rất nhiều.
Đừng nói...... Là nàng hy sinh vì nghĩa đi?!
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Trác Tấn.
Chỉ thấy khóe môi hắn hơi hạ xuống, trên gương mặt thường thường vô kỳ lại tản mát ra khí thế bắt mắt.
"Ngươi không thể giết ta. Giết ta, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hối hận muốn chết." Lâm Thu chân thành nói.
Khóe môi vừa động, hắn nói: "Chuyện đã làm, cũng không hối hận."
Đuôi mắt hơi hơi nghiêng, hắn liếc nàng, khóe môi lại cong lên: "Huống hồ, ai nói ta muốn giết ngươi...... Chỉ có tồn tại, mới tế được chúng nó."
Da đầu Lâm Thu tức khắc run lên.
Giờ khắc này, nàng bỗng nhiên nhớ tới lần trước khi theo Ngụy Lương đến nơi đây, ánh mắt hắn như có gì muốn nói lại thôi.
...... Không thể nào! Chẳng lẽ Ngụy Lương sớm đã cảm giác được nàng sẽ xảy ra chuyện ở chỗ này?
Nàng lại nhìn Trác Tấn liếc mắt một cái.
Giờ phút này ánh mắt hắn, thật sự rất giống một tên biến thái coi mạng người như cỏ rác a.
Bàn tay hắn đặt ở giữa lưng nàng, lực đạo không lớn, lại một chút cũng không cho kháng cự.
Hắn đẩy nàng, đi vào bên trong cái hố to tròn tròn kia.
Trong lòng Lâm Thu hiện lên một tia may mắn —— may mắn, hắn không biết cái hố này là nàng làm.
Hắn cong lưng, dùng ngón áp út lòng điểm điểm vào mụn vá như miếng thuốc dán mà Tần Vân Hề lưu lại kia.
"A."
Ngón tay dài cong lại, ném cái mụn vá mà Tần Vân Hề khuynh tẫn toàn lực đánh lên ra bên ngoài hố.
Chân hắn nghiền lên mặt băng, liền nghe được tiếng đứt gãy "Chi chi" dưới gót chân, càng nhiều vết rách xuất hiện bên trong lớp băng.
Lâm Thu hít ngược một hơi khí lạnh, tầm mắt gắt gao đi theo hành động nghiền chân nhẹ nhàng của hắn.
Thanh âm hắn thực bình tĩnh: "Hoá ra là thiếu một khối. Không sao, bắt ngươi tế trận, chúng nó bận bịu chia thức ăn, ít gì cũng có thể căng được một hai năm."
Khi giọng nói rơi xuống, bên dưới cái chân kia của hắn, thoáng chốc nổ tung vô số sóng gợn, như là búa tạ đập xuống trúng mặt băng, những vết rách như mạng nhện ầm ầm lan tràn hướng về bốn phương tám hướng thật nhanh. Lại sau đó nữa, hết thảy phảng phất như biến thành động tác chậm, Lâm Thu rành mạch nhìn thấy, lớp băng dày mười trượng vỡ thành vô số băng tinh nhỏ, đồng loạt văng lên phía trên.
"Ngươi sẽ hối hận, ngươi nhất định sẽ hối hận."
Trong tiếng vụn băng vỡ nát, Lâm Thu gắt gao nhìn thẳng đôi mắt hắn.
Khoé môi hắn hiện lên nụ cười: "Ngươi cho rằng ta là ai?"
Trong lúc nói chuyện, hắn xách sau cổ nàng một phen, mang theo nàng, lẻn vào bên trong vụn băng!
Nàng hiểu rồi, tuy hắn không thể vận dụng sức lực của băng sương, nhưng cái lớp băng này là do chính bản thân hắn thiết lập, hắn chỉ cần hủy nó đi, liền có thể sử dụng đống nguyên vật liệu này một lần nữa làm lại một cái phong ấn mới.
Trong nháy mắt phong ấn rách nát, Lâm Thu rành mạch cảm giác được, đám con mắt địa ngục bên phía dưới phát ra tiếng rít cuồng hoan.
Cách một mặt băng tinh như vậy, nàng đã cảm giác được từng cơn gió tanh ập vào trước mặt.
"Sợ?" Hắn liếc nàng một cái, "Nếu nhu có gì đó sâu xa với ta, vừa lúc vì ta làm chút chuyện."
Quả nhiên, món quà của vận mệnh trước nay cũng không phải vô điều kiện.
Ngụy Lương lúc trước đối xử với nàng có bao nhiêu hảo, Trác Tấn hiện giờ liền đối xử nàng có bấy nhiêu tệ.
Lâm Thu cũng bất giác ủy khuất, nhưng trong lòng ngược lại lại có một loại cảm giác quỷ dị an toàn như ' chuyện tệ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra '. Từ trước Ngụy Lương cứ vô điều kiện đối xử với nàng rất tốt, nàng luôn cảm thấy có chút không yên ổn hoang mang vì không hiểu rõ, hiện giờ, trái tim treo cao cao bấy lâu cuối cùng cũng thình thịch rơi xuống.
Người này chính là như vậy. Yêu ghét tùy tâm, vô định đến không kềm chế được.
Băng tinh 'chi chi' rung động, hơi lạnh của chúng nó vẫn thu liễm lại, cũng không phóng thích ra bên ngoài. Lâm Thu bị Trác Tấn nắm lấy tâm mạch, nàng biết mình một khi có bất luận dị động gì, hắn sẽ không lưu tình chút nào giết chết nàng.
Nàng hỏi: "Sẽ rất đau sao?"
"Cũng được." Ngữ khí hắn bình thường, "Nhiều nhất là bị đông lạnh đến khó chịu một chút, chờ đến khi bị hút khô, người liền được giải thoát rồi."
"Ồ," Lâm Thu nói, "So với trong tưởng tượng của ta, còn nhân đạo hơn chút."
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
Giữa đám vụn băng đang lượn vòng vòng, khuôn mặt tái nhợt của nàng phảng phất trở nên càng thêm trong suốt, đôi mắt vẫn như cũ không hê·cầu xin, sợ hãi nhàn nhạt bị nàng đè ép xuống, ánh mắt rất thanh triệt thông thấu.
Hắn không khỏi nhíu mi.
"Ngươi không sợ?"
"Sợ có tác dụng sao?"
Hắn cười: "Không."
Sau một lát, hắn hỏi: "Không có lời nói gì muốn lưu lại sao?"
Lâm Thu nhìn hắn, cười cười: "Lưu ngươi lại được không?"
"Không thể." Trác Tấn cong lên khóe môi.
"Ngươi có từng nghĩ tới thê tử tương lai của chính mình là bộ dáng gì?" Lâm Thu hỏi.
Ánh mắt hắn hơi ngưng trệ trong chớp mắt, một lát sau, hơi có chút mờ ảo nói: "Cưới vợ rất phiền toái, ta hà tất mua dây buộc mình."
Khi nói chuyện, hắn híp mắt lại, tiếp tục thao túng vụn băng, ngưng kết phong ấn.
Vụn băng lượn vòng vòng lạnh lùng trấn áp lại mắt địa ngục, lan tràn lên, đông thành một tầng lại một tầng hướng về phía trên, Lâm Thu phát hiện thân ảnh của mình cùng Trác Tấn đều đang nhạt đi.
Nàng mơ hồ hiểu rõ, bị phong vào trận, liền sẽ bị đông lại thành băng, mà những đôi mắt nằm trong khe nứt bị phong ấn vào trong trận lập tức sẽ bị cái người băng này hấp dẫn, không lan tràn phá vết nứt về phía trước nữa, mà sẽ từ bốn phương tám hướng đâm đến, thẳng đến khi hút khô hoàn toàn cái người băng này.
Một thân huyết nhục tu vi này của nàng, đủ để chúng nó chậm rãi tước đến một hai năm......
Suy nghĩ một chút liền cảm thấy không rét mà run.
Theo thanh âm chi chi không ngừng, vòng băng tinh đang xoay trong đang dần dần áp xuống sát mắt địa ngục, đông lạnh lại thành lớp băng cứng trong suốt đến cực điểm.
Một tầng lại một tầng, phong ấn không ngừng gia cố, không bao lâu, liền tới dưới chân Lâm Thu cùng Trác Tấn.
Hắn nhìn nàng một cái.
Lúc này đây, trong ánh mắt hắn cuối cùng có một chút động dung.
Hắn trịnh trọng nhìn nhìn đôi mắt nàng, mũi nàng, môi nàng, hắn giống như muốn tìm ra một tia cảm xúc mềm yếu sợ hãi gì đó từ trên mặt nàng, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Hắn ý thức được, nữ tử này không giống như trong tưởng tượng của hắn, hắn, có lẽ là, sẽ thật sự bỏ lỡ một chút gì đó.
Hắn chung quy cũng không nói cái gì, chỉ ấn nàng về hướng phía dưới một cái, sau đó không hề thương tiếc thả người nổi lên trên. Tu sửa phong ấn đã hao đi gần hết lực lượng của hắn, nếu còn tiếp tục trì hoãn không chịu xuống tay, ngay cả bản thân hắn cũng bị nhốt lại bên trong phong ấn.
"Có chuyện...... đã quên nói cho ngươi." Thanh âm Lâm Thu lẫn trong tiếng băng tinh đang va chạm vào nhau, có vẻ rất nhỏ, rất yếu ớt.
Trác Tấn không cho là đúng, cũng không dừng lại vì nàng, mà là ném thanh âm của nàng cùng bản thân nàng ra phía sau đầu.
"Bên trong phong ấn, chẳng những có lựcbăng sương của người, cũng có...... lực hư không của ta."
Dưới một trượng phong ấn bị nàng làm hỏng, những lực hư không đó cũng không biến mất, mà là biến thành một bộ phận của phong ấn.
Khóe môi Lâm Thu hiện lên tươi cười.
Tâm niệm vừa động, chỉ thấy bên trong màn băng tinh đang nhanh chóng ngưng kết, đột ngột xuất hiện hai cái lốc xoáy hư không.
Đường đi của Trác Tấn bị phong kín, ngay trong nháy mắt hắn đang trố mắt lên, Lâm Thu đã ngồi xổm vào bên trong một cái lốc xoáy hư không khác, từ bên cạnh hắn trôi lơ lửng lên trên mặt băng.
Tầm mắt giao nhau, ánh mắt của nàng vẫn bình tĩnh như cũ: "Con người của ta nha, chịu không nổi nhất chính là người khác tốt với ta. Ngươi tốt với ta, ta có thể đem mạng của mình giao cho ngươi. Nhưng nếu đối không tốt với ta, vậy chỉ có thể xin lỗi —— cho dù là ngươi, cũng không ngoại lệ."
Nàng biết, Trác Tấn mất đi lực băng sương, muốn một lần nữa dựng nên phong ấn băng sương này nhất định sẽ hao tổn phần lớn sức lực.
Một cái lốc xoáy hư không nho nhỏ, liền có thể trở thành cọng rơm đè chết con lạc đà kia.
Lốc xoáy hư không va chạm vào lớp băng tinh đang quấn lấy chân nàng, làm chúng nó nhanh chóng hòa tan biến mất.
Lâm Thu tựa như hắn mới vừa rồi, tận lực trôi nổi lên phía trên, bỏ lại hắn sau lưng.
Trong âm thanh băng sương đông cứng lại, xuất hiện những âm thanh tanh tách kỳ dị. Không cần xem cũng biết, đó là tiếng một thân máu thịt bị đông cứng.
Lâm Thu không nhịn được, rũ mắt nhìn thoáng qua.
Thân ảnh Trác Tấn càng trở nên thêm trong suốt, hắn ngẩng đầu, ánh mắt đen tối khó dò.
Lớp băng đóng cứng đã lan tràn đến phần eo hắn. Tuy rằng hắn đã hủy được cơn lốc xoáy hư không cản trên đỉnh đầu hắn rồi, nhưng vẫn bị lớp phong ấn băng sương do chính mình thiết lập cuốn lấy.
Lâm Thu hít hít khí, quay đầu đi, không nhìn hắn nữa.
Nàng biết, Trác Tấn bị nhốt trong phong ấn băng sương, tuy rằng sẽ không quá dễ chịu, nhưng lại không đến mức mất đi tính mạng.
Lần tiếp theo gặp lại, nhất định là không chết không ngừng.
Nếu được, hắn sẽ rất muốn làm cho nàng cũng nếm thử tư vị máu thịt tu vi của cơ thể bị từng ngụm từng ngụm gặm cắn.
Ý niệm vừa mới hiện lên, con ngươi nàng nhanh chóng co chặt.
Trác Tấn đang đem lớp vụn băng ngay phía trên nàng đóng băng lại trước!
Hắn không phải quân tử mười năm mới báo thù, giờ phút này, hắn liền muốn kéo theo nàng vào địa ngục.
Lâm Thu không dám lại lại có chút nào chần chờ nữa, nàng mạnh mẽ hít sâu một hơi, đem tất cả linh khí trong ngày hôm nay bùng nổ một lần, thúc giục lốc xoáy hư không điên cuồng mà phóng thẳng về phía mặt băng vẫn chưa đóng lại hẳn.
Nàng không dám sử dụng bí kỹ của Nghiệp Liên, như vậy sẽ bị hắn dễ dàng tiêu diệt từng bộ phận.
Hư Thật kính cũng không thể có bất cứ trợ giúp nào với không gian bên trong phong ấn.
Nàng chỉ có thể liều mình xông vào đi ra ngoài.
Áp lực bỗng nhiên đè nặng xuống, nàng nhìn thấy cơn lốc xoáy đang vờn quanh mình nhanh chóng bị đè ép đến biến hình, phù băng trắng như tuyết ở phía trên đang từ từ trút bỏ màu trắng đục đó, biến thành một lớp màn băng cứng trong suốt.
Trong nháy mắt, thời gian giống như bị kéo thành từng sợi thật dài.
Nàng bộc phát ra toàn bộ tiềm lực, giống một con cá sắp bị nhốt vào trong khối băng, chui tới chui lui trong không gian vẫn còn có thể nhúc nhích được, tìm một đường sinh cơ.
Lốc xoáy hư không nhanh chóng bị tiêu hao.
Khoảng cách của nàng và mặt băng cũng càng ngày càng gần......
Nàng không quay đầu lại, nhưng cũng biết Trác Tấn còn đang ngẩng mặt lên nhìn nàng. Con ngươi hắn nhất định đã trở nên trắng như tuyết, hắn giống như một thợ săn lãnh khốc, đang quan sát con mồi này đang từng bước từng bước bị dồn vào bẫy rập.
Hành động của nàng dần dần trở nên gian nan.
Mỗi khi trôi về phía trước một thước, đều cần dùng hết toàn lực.
Nàng đem lợi cắn ra huyết tinh hương vị, đem hư không lốc xoáy co rút lại thành một thước lớn nhỏ hình cầu, đỉnh trong người trước, phá vỡ sắp hoàn toàn đông lại phù băng.
Khoảng cách mặt băng càng gần......
Bởi vì đông lại, chúng nó trở nên càng thêm trong suốt, phảng phất như duỗi tay ra là có thể chạm vào không khí ở mặt trên.
Mất đi sự bảo hộ của lốc xoáy hư không, hơi lạnh bắt đầu từng bước thấm vào trong xương cốt.
Khi Lâm Thu mới vừa rồi bị Trác Tấn tế vào trận, thân thể cách lớp băng lạnh còn một đường mong manh, nhưng giờ phút này, mỗi sợi khí lạnh đều như gắn vào trên người, như những cánh tay vươn ra từ địa ngục, nắm chặt từng tế bào, da thịt của nàng.
Nàng cắn chót lưỡi thật mạnh, cố gắng giữ thần trí thanh tỉnh, ngưng thần phân biệt độ mỏng của mỗi chỗ trên mặt băng sương.
Rốt cuộc, tay trái từ bên trong lớp phù băng dò ra, chạm được không khí u lãnh phía trên.
Tâm Lâm Thu nhảy dựng thật mạnh, không cần nghĩ ngợi ấn mạnh lên trên mặt băng một cái, mượn lực trôi lên trên.
Eo bị đông cứng.
Nàng liều mạng giãy giụa, cực kỳ gian nan hoạt động hình thể đã hoá thành nửa băng, từng tấc từng tấc dịch lên phía trên.
Khoảng cách ngắn ngủn phảng phất như xa xôi không thể với tới.
Hành động của nàng càng ngày càng chậm lại, nhưng tốc độ băng cứng ngưng kết lại càng ngày càng nhanh.
Môi nàng bị răng cắn chảy máu, máu tươi thấm ra, nháy mắt đông lại.
"A ——"
Đúng vào lúc này, hoa sen lượng tử trong lòng ngực bỗng nhiên run rẩy.
Chất giọng lạnh băng của Ngụy Lương từ trong hoa sen truyền ra.
"Ra đây."
Đầu quả tim Lâm Thu đầu bỗng nhiên giật mình một cái.
Nàng ngẩng đầu nhìn phía mặt băng, lại không thấy hình bóng quen thuộc.
Nàng sửng sốt trong chớp mắt, sau đó bừng tỉnh —— hắn cho rằng nàng đang ở trong viện của Trác Tấn.
Lâm Thu mím chặt môi, trong nháy mắt này, nửa thân thể còn lại của nàng bỗng nhiên bộc phát ra sức lực không gì sánh kịp.
' hắn đang đợi mình đi ra ngoài! '
Thân thể của nàng kịch liệt run rẩy, móng tay ấn trên mặt băng liên tục đứt gãy, lốc xoáy hư không đang ầm ầm tan biến.
Giống như là một đứa bé đang được sinh ra, sau một thời gian phảng phất như dài cả thế kỷ liên tục giãy giụa, sức mạnh Ngụy Lương mang đến cho nàng rốt cuộc cũng giúp nàng phá tan gông cùm xiềng xích, ngay khi phong ấn sắp hoàn toàn ngưng kết, nàng kéo thân thể nặng nề, lăn đến trên mặt băng!
Kỳ thật, nói thì dài nhưng chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, sau khi cái chữ "đây" của Ngụy Lương vừa rơi xuống.
"Ngụy Lương......" Nàng như cầm lấy bùa cứu mạng, bóp chặt hoa sen lượng tử trong lòng bàn tay, để sát tới bên môi, âm thanh run run, thở hổn hển, nói, "Ta, ra rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.