CHƯƠNG 5
Tô Hoàng sắc mặt trắng bệch, dựa sát vào người Mục Tiễu Địch, dáng vẻ xem chừng đứng cũng không vững. Người mà hắn dựa vào thoạt nhìn cũng rất không ổn, ngón tay cầm lấy vạt áo liên tục co giật, nghe thấy Ngư Khánh Ân đặt câu hỏi, lắp bắp trả lời: “Là… Là thế này… Chúng ta không phải muốn lén lút đi vào trong làm gì cả… Không… Chúng ta quả thật là… lén lút đi vào… thế nhưng chúng ta không phải… nghĩ muốn ăn trộm… lén lút đi vào trong… chúng ta chỉ là… lén lút đi vào trong…”
Y cứ loanh quanh mãi cũng không nói sáng tỏ được cái gì, ngược lại khiến An vương thế tử An Khánh nôn nóng tới đỏ mặt tía tai, giậm chân một cái đứng ra nói: “Ngư thiên tuế, để ta giải thích, sự tình là thế này. Mấy người chúng ta đây cả buổi uống rượu, mọi người mải náo nhiệt đến quên mất cả mình là ai, trong nhất thời vui vẻ liền đánh cuộc một phen, rằng nếu ai có bản lĩnh lẳng lặng mang được xà quả [1] Nam Phiên [2] tiến cống từ nội trạch của thiên tuế ra đây, mọi người sẽ góp tiền bao hoa khôi kinh thành cho hắn một năm, nhưng tất cả mọi người đều sợ hãi uy nghiêm của thiên tuế không ai dám đi, bởi vậy ầm ĩ qua lại, liền biến thành oẳn tù tì để quyết định, hai người thua cuối cùng đánh liều giá nào cũng phải đi, nếu như không đi sẽ phải bỏ tiền bao hoa khôi một năm cho mọi người. Hai người bọn họ chẳng qua chỉ là tương đối xui xẻo mà thôi, tuyệt đối không có ý tứ mạo phạm thiên tuế, mấy người chúng ta đây đều có thể làm chứng, xin thiên tuế người hãy giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho lần này”
Đám con em thế gia cùng uống rượu đứng ở xung quanh cũng biết mình đã gây ra họa, liền mồm năm miệng mười phụ họa theo.
Ngư Khánh Ân nghe xong lời giải thích của An Khánh, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, im lặng một lúc lâu, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn, ánh mắt lại một lần nữa rơi trên người hai cậu công tử đã sợ đến xám ngắt mặt mày.
Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch một mặt cố ra vẻ vô cùng sợ hãi, một mặt âm thầm đề nội tức, chuẩn bị cho trường hợp xấu vạn bất đắc dĩ phải động võ. Người thanh niên trong Tử Y Kỵ đứng bên cạnh Lệ Vĩ nghe An Khánh giải thích xong, dường như có phần mê muội, một chốc quay qua nhìn Tô Hoàng, một chốc lại quay qua xem sắc mặt Ngư Khánh Ân, tay đưa lên gãi gãi đầu.
“Hóa ra chỉ là trò đùa của đám hài tử các ngươi đây a” Ngư Khánh Ân rốt cục cũng thu hồi ánh mắt, nhu hòa cười nói, “Cũng thực quá tinh nghịch rồi. Hai vị tiểu công tử đã tìm được xà quả chưa a?”
“Chưa… Ta đi quanh quẩn một vòng, rốt cuộc vẫn quá sợ hãi, liền nhanh nhanh chóng chóng đi ra…” Mục Tiễu Địch cúi đầu nói.
“Ta… Ta cũng chưa… Vườn quá lớn, không biết phải đi tới chỗ nào, sau tác dụng của rượu bắt đầu ngấm, chỉ… chỉ ở trên đường nhặt lấy vật này…” Tô Hoàng ấp úng nói, cúi người sợ sệt lấy ra từ trong ngực một tấm thẻ bài giắt ở thắt lưng làm bằng gỗ mun.
Các thành viên Tử Y Kỵ ở xung quanh đều nhịn không được phát ra tiếng cười hinh hích cố nén, ngay cả kẻ vẫn luôn diện vô biểu tình, dường như tất thảy sự tình đều không quan hệ tới y là Lệ Vĩ ngày hôm nay cũng lần đầu tiên nhíu mày.
“Nam Cận!” Phó thống lĩnh Tử Y Kỵ Chu Phong giống như nghiến răng mà nói, “Ngươi tự mình nói xem đây là lần thứ mấy trong tháng này ngươi làm mất yêu bài?”
Người thanh niên trong Tử Y Kỵ đã dìu Tô Hoàng ra ngoài nội viện ấy đỏ bừng mặt đi tới, gấp gáp nhận lại yêu bài giắt vào thắt lưng, vội vội vàng vàng muốn lui đi, ai ngờ giắt quá lỏng, chưa đi được hai bước yêu bài đã lại rơi xuống, đập lên mặt đất ‘bang’ một tiếng lớn, ngay lập tức gây nên một trận cười nghiêng ngả, ngay cả Chu Phong cũng là vẻ mặt vừa tức giận vừa buồn cười.
Nam Cận vừa cuống vừa thẹn, trên mặt từ lâu đã hồng tới tận mang tai, lúng túng nhặt lại yêu bài, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn vị thống lĩnh của mình lấy một lần, chỉ lí nhí nói: “Xin… Xin lỗi”
Lệ Vĩ là người duy nhất có mặt tại đây không cười, cũng chẳng hề để ý tới lời xin lỗi của Nam Cận, ánh mắt lạnh lùng của y quét qua khuôn mặt hai người Tô Mục, tuy rằng lạnh lẽo tới tận xương tủy, nhưng chung quy vẫn không nói lấy một lời.
Có điều những người khác đã sớm quên sạch hiềm nghi đối với hai người thanh niên trẻ tuổi lỗ mãng này, ngay cả Ngư Khánh Ân cũng chỉ nhấp chén trà, tỏ ý Vô Cán tiếp tục công việc của gã.
Thân ảnh gầy còm của Vô Cán vừa cất bước tiến lên, bầu không khí trong đại sảnh tức khắc lại đông cứng xen lẫn khẩn trương hẳn lên. Chỉ có Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch lặng lẽ thở phào, chậm rãi buông đôi tay nắm chặt nhau ra, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
“Khi lễ nhạc vừa kết thúc, vị đại nhân này đứng ở cửa hông phía đông nhìn vào bên trong một lúc, nhưng không đi vào trong, tiếp đó là vị công tử kia, đại khái là hạt trân châu trên đồ trang sức bị rơi ra, y đuổi theo qua cửa hông vài bước, nhặt lại được thì liền đi ra. Cuối cùng là vị đại nhân này, hắn theo cửa hông phía tây đi vào, cứ hết nhìn đông lại ngó tây suốt dọc đường, cho đến khi vang lên tiếng hô thích khách mới đi ra” Sau khi Vô Cán không nhanh không chậm nói xong, im lặng lui về một góc, tất cả mọi người ở đây đều hướng ánh mắt về phía người bị gã chỉ ra sau cùng.
“Kim đại nhân?” Ngư Khánh Ân nhàn nhạt hỏi, “Ngài giải thích sao đây?”
“Hạ quan bị oan!” Người nọ bộp một tiếng quỳ xuống đất.
“Bị oan?” Chu Phong cười lạnh nói, “Kim Thương, ý của ngươi là nói mình tuyệt đối không hề tiến vào bên trong sao?”
“Không, hạ quan quả thực có đi vào nội viện, nhưng không phải hạ quan tự tiện đi vào, là thiên tuế gia cho gọi hạ quan vào!” Kim Thương dập đầu lia lịa, con mắt cũng nhanh đỏ lên, “Hạ quan đối với thiên tuế gia người hết mực trung thành cùng tận lực, thực hiện không ít sai bảo, quyết không có lấy nửa lòng phản nghịch, xin thiên tuế gia người hãy minh giám!”
“Nga? Ta gọi ngươi vào? Là ta đích thân gọi ngươi vào sao?”
“Là thiên tuế gia phái một vị đại nhân Tử Y Kỵ truyền lệnh”
“Tử Y Kỵ đi lại trong nội viện ngày hôm nay đều có mặt ở đây, ngươi chỉ xem là ai?”
Kim Thương mồ hôi túa đầy mặt ngẩng đầu lên, kỹ lưỡng nhìn tới nhìn lui khắp xung quanh, xem biểu tình tựa hồ là không tìm được người, gấp đến độ da mặt đỏ bừng, trên cổ hằn rõ gân xanh, cuối cùng hướng ánh mắt tới trên người Nam Cận tính tình hiền lành lại mơ mơ màng màng, do dự trong chốc lát.
“Có lẽ hắn muốn tùy tiện kiếm một người chịu tội thay, trước tiên tạm thời bảo vệ cái mạng nhỏ,” Tô Hoàng nói thầm bên tai Mục Tiễu Địch, “Nam Cận kia, thoạt nhìn đích thực là người thích hợp nhất”
“Là… Là hắn…” Kim Thương sau một hồi lưỡng lự, quả nhiên run run chỉ vào Nam Cận.
“Ta không có,” Nam Cận thất kinh, thập phần oan ức biện giải, “Ngày hôm nay ta tuyệt đối chưa từng nói với hắn lấy một câu”
“Chính là hắn!” Kim Thương có lẽ đã bị bức đến đường cùng, giọng nói trong lúc đó đột nhiên trở nên dữ dằn hung hiểm, “Khi hắn tới truyền gọi đã cải trang, cố tình không cho ta biết được khuôn mặt thật, nhưng thiên tuế gia ngài biết rõ, mắt ta nhận diện người vô cùng chuẩn xác, nhất định là hắn không sai được, là hắn bảo ta sau khi lễ nhạc kết thúc thì đi vào bên trong, hắn nói thiên tuế gia có việc bí mật cần thương lượng!”
“Không phải ta!” Nam Cận gấp gáp giậm chân liên tục, nhưng bởi vì không giỏi mồm mép không tìm ra được lời nào phản bác lại, chỉ biết hết lần này tới lần khác phủ nhận, “Thực sự không phải ta mà, ta vì sao muốn lừa hắn chứ?”
Chu Phong quay người lại, dùng giọng điệu sắc lạnh theo phép công mà làm hỏi: “Kim Thương, hắn truyền lệnh cho ngươi vào lúc nào?”
“Đại khái là vào thời điểm trước khi bái hoa đường [3] khoảng một chung trà”
“Nam Cận, lúc đó ngươi đang ở đâu”
“Ở… hậu viện thay quần áo…”
“Có ai cùng ở đó không?”
“Không có ai cả…”
Chu Phong không tiếp tục hỏi, quay đầu lại nhìn Ngư Khánh Ân.
“Vĩ Nhi, hắn là thủ hạ của con, con thấy thế nào?” Ngư Khánh Ân chậm chạp cất tiếng hỏi .
Lệ Vĩ chậm rãi đảo đôi con ngươi lạnh lẽo như hàn băng, nói ngắn gọn, “Không phải Nam Cận”. Tr𝓾𝐲ện chính ở # T𝚁UMT𝚁UY ỆN.𝖵n #
Ngư Khánh Ân ngửa mặt lên trời cười hai tiếng, người hầu bên cạnh đỡ lấy tay lão đứng lên, đi tới trước mặt Kim Thương, âm trầm nói: “Quả không hổ là một Nam Cực Tinh, ẩn giấu thật sâu a, nếu không phải ngày hôm nay lộ ra khuôn mặt thật của ngươi, lão phu vốn rất tín nhiệm ngươi. Đáng tiếc là, mặc dù trong lúc gấp gáp ngươi đã nghĩ được một cái cớ, nhưng lại tìm nhầm người chịu tội thay” Lão khẽ hướng về phía Chu Phong ra hiệu, “Lão phu cũng mệt rồi, đem hắn tới phòng tra khảo, xem hắn có chịu khai hay không.”
“Vâng” Chu Phong vung tay lên, hai thủ hạ đi lên trước, đem Kim Thương còn đang muốn mở miệng kêu oan trong chớp mắt bẻ trật khớp hàm, lôi ra ngoài. Cả đám tân khách hoảng sợ không thốt nên lời, toàn bộ đại sảnh trong nhất thời lặng ngắt như tờ.
“Lão phu xin lỗi không thể tiếp chuyện được nữa, thỉnh các vị cứ tiếp tục vui vẻ” Ngư Khánh Ân dường như căn bản không hề ý thức được bầu không khí đông cứng nghiêm trang này, mỉm cười hướng về bốn phía chắp tay, lại nhẹ vỗ vai Lệ Vĩ, khẽ nói với y: “Hôm nay là ngày đại hỉ, con cũng đừng tức giận Kim Thương, hắn là trong lúc luống cuống mới dám gây phiền phức Tử Y Kỵ, ai bảo Nam Cận kia bộ dáng tiểu hài tử thoạt nhìn rất dễ bắt nạt đi?” Vừa nói vừa cười hai tiếng, mang theo mấy người thiếp thân hộ vệ đi vào nội viện.
Xảy ra chuyện như vậy, khách nhân còn lòng dạ nào mà vui vẻ, Ngư Khánh Ân vừa đi, cả đám người lập tức miễn cưỡng làm bộ tươi cười đi tới trước mặt Lệ Vĩ nói mấy câu cát tường gì đấy, tranh nhau cáo từ, vị chủ nhân này căn bản cũng không có ý tứ níu khách ở lại, chỉ trong chốc lát gian phòng đã sạch bách người, Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch hiển nhiên cũng thừa dịp hỗn loạn mà nhanh chuồn.
Hai người trên đường trở về có chút phiền loạn, vùi đầu trong suy tư, nửa câu tán gẫu cũng không có, mãi đến khi về tới tiểu viện trong Tô phủ, Mục Tiễu Địch mới thở phào nói: “Hôm nay thật quá nguy hiểm, nếu như không phải trước đó chúng ta dự liệu tốt, trước tiên dẫn dụ An Khánh thế tử bọn họ đánh cược, quá nửa là rơi vào bẫy rồi.”
Tô Hoàng nhíu chặt mày, ngồi xuống dựa sát lưng ghế, ngửa đầu về phía sau, phiền muộn nói: “Kim Thương kia, tuyệt đối không thể là một Nam Cực Tinh”
“Điều này còn phải nói. Ngươi cũng không ngẫm lại, trên tay hắn đã dính máu biết bao nhiêu đồng bạn của chúng ta?”
“Nếu hắn đã không phải Nam Cực Tinh, biện giải của hắn rất có khả năng không phải là giả, thật sự có một người giả trang thành Tử Y Kỵ lừa hắn đi vào trong, nhằm hãm hại hắn.”
Mục Tiễu Địch gật đầu, “Không sai. Ngươi có cảm thấy tại Ngư phủ ngày hôm nay, cũng không phải chỉ có hai chúng ta là Nam Cực Tinh? Ta nghĩ trong đám người cùng chúng ta uống rượu, ít nhất có một người vô cùng giống đồng bạn của chúng ta.”
Tô Hoàng cười cười, “Ta biết người ngươi nói tới là ai, khi chúng ta nhắc tới đánh cược, hắn lập tức phụ họa theo. Thế nhưng ta đã thử thăm dò nói một câu ám ngữ, hắn không hề để ý tới ta.”
“Có lẽ hắn có nhiệm vụ đặc thù trong người, chúng ta cứ tận lực đừng phiền đến hắn là hơn.”
Nói đến đây, hai người chợt nhớ tới chính mình thân là chiến sĩ nhưng chưa qua phê chuẩn đã đi làm nhiệm vụ Điệp Tinh, có hành vi đi ngược lại quy tắc của Nam Cực Tinh, không khỏi liếc nhìn nhau, biểu tình đều có chút ủ rũ.
“Nếu như Tân tiên sinh biết được, nhất định sẽ rất tức giận” Tô Hoàng lầm bầm, “Tề đại ca lần này tuyệt đối cũng mắng chúng ta xối xả”
“Không sao,” Mục Tiễu Địch an ủi nói, “Không phải chỉ mắng thôi sao, cũng đâu phải lần đầu tiên”
“Ngươi cho là ta với ngươi giống nhau, da mặt dày cả ngàn lớp sao?”
“Có muốn ta cho ngươi mượn một lớp da mặt không?” Mục Tiễu Địch đột nhiên nhào tới kề sát người hắn, mặt dán lấy mặt, cọ tới cọ lui.
Tô Hoàng bực mình, đang muốn phản kích, đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hai người lập tức tách nhau ra, chộp lấy quyển sách gần nhất trong tầm tay giả bộ xem.
Người đến là một tiểu nha đầu, tới gọi bọn họ ra ăn cơm. Tô Hoàng ỉu xìu lên tiếng, cùng Mục Tiễu Địch đi đến phòng ăn. Người trong gia đình đã tề tựu đông đủ, đương nhỏ giọng bàn luận sự kiện phát sinh trong hôn lễ tại Ngư phủ, còn đưa ra một đống suy đoán thiên kì bách quái. Cặp cộng sự Nam Cực Tinh đầy bụng tâm sự, chẳng có tâm tình nào mở miệng nói xen vào, cứ im lặng mà ăn cơm, cho đến khi Mục Đông Phong đặt câu hỏi chỉ đích danh.
“A, cái gì cơ?” Tô Hoàng ngơ ngác ngẩng đầu lên.
“Mục thúc thúc ngươi hỏi, hai người các ngươi làm sao lại chạy tới chỗ lão Ngư tặc kia?” Tô Phái thở phì phì trừng mắt tiểu nhi tử.
“Á, là An vương thế tử mời con đi, con cũng không có việc gì, liền đồng ý. Cha lại bảo con chiếu cố nhiều một chút tới Mục… ách… Mục ca ca (chính là vẫn không quen cách gọi này a), bởi vậy con liền dẫn y cùng đi.”
“Ta đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi, không được qua lại với tay chân của lão Ngư tặc!” Tô Phái cả giận nói, “Cha ngươi một đời thanh danh trung lương trong sạch, một ngày nào đó sẽ bị hủy trên tay ngươi mất thôi!”
“An vương thế tử đâu phải tay chân cái gì gì a. Hơn nữa chúng con chỉ là đi xem náo nhiệt chút thôi, cũng không làm chuyện gì xấu mất mặt cha cả.” Tô Hoàng vừa cắn một viên thịt vừa cãi lại.
“Ngươi còn nói nữa!” Tô Phái quát, “Ta kêu ngươi học điều hay ngươi không học, chính mình một đống hồ bằng cẩu hữu thì thôi, Tiễu Địch vừa đến kinh thành, ngươi chỗ nào tốt không dẫn y đi, lại đi phủ lão Ngư tặc đó! Có phải lâu chưa nếm mùi vị gia pháp, ngứa da quá rồi phải không? Tiểu Nhị, ngươi mang gia pháp tới đây, Tiểu Tam Tiểu Tứ, tụt quần Tiểu Ngũ xuống cho ta, ngày hôm nay ta phải hảo hảo giáo huấn nó!” Lời còn chưa dứt, Tô Hoàng đã nhảy dựng lên, chạy như bay ra sau cây cột ở góc nhà trốn hai người ca ca phụng mệnh bắt người.
“Tô bá bá, Tô bá bá,” Mục Tiễu Địch tuy rằng cũng rất muốn nhìn xem bộ dạng Tô Hoàng bị tụt quần là như thế nào, nhưng vừa liếc mắt nhìn thấy gia pháp thô to bằng cả cổ tay Tô Nhị mang ra, lập tức không đành lòng, vội vã tiến lên khuyên giải, “Đều là Tiễu Địch không tốt, muốn đến gần nhìn xem lão tặc kia là bộ dạng gì, mới bảo ngũ đệ dẫn con đi. Tô bá bá nếu muốn đánh, xin đánh Tiễu Địch trước”
Mục Đông Phong cũng kéo một tay Tô Phái về ngồi lên ghế, nói: “Hài tử không hiểu chuyện, cứ từ từ dạy dỗ, không nên cứ động một chút lại đánh lại giết, cũng phải nghĩ xem Tiểu Ngũ gầy yếu như vậy, ngươi dùng cây gậy đáng sợ thế kia giáo huấn hắn, hắn chịu làm sao được? Tiểu Ngũ, con cũng đừng trốn sau cột nhà nữa, đến nhận sai với cha con, tiếp tục ăn cơm thôi”
Nhận sai với cha là chuyện thường như cơm bữa, từ xưa đến nay vốn chẳng cần suy nghĩ, mở miệng ra liền nhận luôn. Mục Tiễu Địch nén cười kéo hắn ngồi xuống bên mình, chan một thìa nước sốt vịt quay vào chén hắn.
“Lão gia ngày mai không phải còn muốn đi huấn luyện tân binh sao?” Tô phu nhân ôn nhu đưa cho trượng phu một chén canh, “Không cần tức giận Tiểu Ngũ, ăn nhiều một chút”
Tô Phái trừng nhi tử một cái, lúc này mới lại tiếp tục ăn cơm, ăn được hai miếng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu lên nói với người bạn hiền: “Ngươi không phải nói muốn xem quy chế gọi nhập ngũ một chút sao? Ngày mai cùng tới bộ Binh đi.”
Mục Đông Phong thở dài nói: “Ngày mai e rằng không được. Tuần vệ phủ là thế, lúc nhàn thì thật nhàn, lúc bận bịu thì dồn dập một đống công việc. Có người huynh đệ báo lại, ngõ Tây Thị có ba người từ bên ngoài tới, thuê một tiểu viện ngụ lại, nói chuyện mang khẩu âm Hồ tộc…”
“Mục thúc/Cha nói cái gì?” Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch đồng thời lớn tiếng hỏi khiến Mục Đông Phong cũng phải giật mình.
“…Á … Cha nói có ba người Hồ đến kinh thành?” Mục Tiễu Địch vội vàng giải thích nói, “Hôm nay con cùng Tô ngũ đệ đánh cược, rằng không người Hồ nào dám cả gan đến đây, trừ phi là sứ giả”
“Các ngươi vẫn còn là hai hài tử, thế nào mà chuyện gì cũng mang ra đánh cược a. Cũng không khẳng định đó chính là người Hồ, nghe nói bọn họ ngụ lại đã mấy ngày nay nhưng vẫn luôn an phận, không gây ra bất cứ sự tình gì, ta chỉ là bởi vì trách nhiệm tuần vệ, không thực yên tâm, cho nên ngày mai mới bớt chút thời gian đi xem thế nào.”
Mục Tiễu Địch “ừm” một tiếng, liếc Tô Hoàng, hai người đều khẩn trương nhanh nhanh chóng chóng ăn hết cơm.
Chú thích:
[2] Nam Phiên: ngoại tộc ở phương Nam.
[3] bái hoa đường: có lẽ là chỉ bái đường thành thân ở đại sảnh.