Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 25: Núi Bách Hoa




Mười giờ rưỡi, xe bus dừng trước một khách sạn chất lượng tầm trung dưới chân núi.
Nhà trọ không lớn, có ba tầng, điều kiện tạm được, ông chủ cũng rất nhiệt tình. Bọn sinh viên rất hưng phấn, ríu rít tụ tập lại thảo luận về nội dung đợt vẽ thực tế này, thi thoảng có người chạy đến hỏi Bách Nam, cậu mỉm cười chỉ dẫn cụ thể, vô cùng kiên nhẫn.
Nửa tiếng sau, phòng ở đã phân xong, thầy phụ trách sinh hoạt buồn cười nhìn bọn học sinh ồn ào nhốn nháo, vỗ vỗ tay, cao giọng, "Được rồi được rồi, trật tự đi! Mọi người về phòng cất đồ nghỉ ngơi, mười một rưỡi tập trung dưới đại sảnh đi ăn cơm, cơm nước xong đi qua khu ngắm cảnh, rõ chưa?"
"Dạ rõ!" Các sinh viên hô to, bộ dáng thoạt nhìn rất ngoan ngoãn nghe lời.
Thầy phụ trách vừa lòng gật đầu, vung tay lên tuyên bố giải tán. Sinh viên hoan hô chạy tán loạn, Bách Nam đi sau đám đông, lấy thẻ phòng ra xem, đi lên tầng hai.
Lần đi vẽ tranh thực tế này kinh phí có hạn, hai người ở chung một phòng, người ở cùng cậu tên Từ Triệu, sinh viên năm ba, tương đối quen mặt, ấn tượng của Bách Nam đối với cậu ta cũng khá tốt.
Từ Triệu mang theo không ít hành lý, bày đầy ra một giường. Bách Nam nhìn sơ qua, cười hỏi, "Cậu còn mang theo giá vẽ và ghế gấp cơ à? Không thấy nặng sao?"
"Không nặng, em vác lên lưng là được! Đàn anh xem nè, em còn mang cả hộp màu vẽ đấy, chu đáo không?" Từ Triệu lắc cái hộp nhỏ trên tay, nói rất đắc ý.
Bách Nam gật đầu, "Ừ, chu đáo." Nhưng mà hơi chu đáo quá rồi, nhiều đồ như vậy, chiều nay còn phải leo núi, có chịu nổi không nhỉ?
"Ha ha, không chỉ thế đâu, em còn mang cả đèn pin, kem chống nắng, ô che, thuốc đuổi muỗi... Tiếc là mẹ không cho em mang theo cái lều gấp, nếu không đến đêm chúng ta có thể cắm trại!" Từ Triệu vung nắm tay, nhíu mũi ra vẻ rất bất mãn.
Rốt cuộc là đi vẽ tranh hay là đi cắm trại vậy... Bách Nam nhìn qua hành lý của cậu ta, chân tình nhắc nhở, "Sao anh không nhìn thấy dụng cụ vẽ của cậu, có mang không đấy?"
Sắc mặt Từ Triệu cứng đờ, cuống quýt ngồi lên giường lục lọi tới lui, vò tóc quay đầu bất lực nhìn Bách Nam, "Đàn anh, làm sao đây, em chỉ đem theo sổ phác họa và dụng cụ vẽ tranh, quên cầm theo hòm sơn dầu rồi!"
Bách Nam buồn cười trấn an, "Không sao, mang theo sổ phác họa là đủ rồi, lịch trình của chúng ta tương đối gấp, không có thời gian cho cậu vẽ sơn dầu đâu." Nếu thật sự vác theo cả hòm sơn dầu thì mới chết đó.
"Thật không?" Từ Triệu nước mắt lưng tròng.
"Thật." Cậu lắc đầu, kéo ba lô mình ra cho cậu ta xem, "Cậu nhìn này, anh chỉ cầm theo vài cây bút chì với sổ phác họa thôi, cậu mang đồ hơn anh nhiều ý."
Từ Triệu hoảng sợ, "Trời đất! Đàn anh, anh cầm theo ít đồ thế, có thật là đi vẽ thực tế không vậy!"
Bách Nam liếc nhìn đống camera, đèn pin, kem chống nắng, thuốc đuổi muỗi... trên giường, mỉm cười lắc đầu, "Đương nhiên là không, anh đến làm bảo mẫu." Sinh viên năm ba còn không đáng tin như vậy, mấy đứa năm nhất thì... nhiệm vụ gian khổ rồi đây.
Qua giờ cơm trưa, hai sinh viên năm cuối còn lại vẫn chưa xuất hiện, thầy phụ trách sinh hoạt gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại nhưng không có ai nhận. Thầy phụ trách chuyên ngành bắt đầu thấy phiền, nhìn đồng hồ, lại lấy danh sách xem, phân tổ sinh viên lại lần nữa, tuyên bố xuất phát.
"Thế này không tốt lắm..." Thầy phụ trách sinh hoạt hơi do dự, "Hay là chúng ta chờ thêm chút nữa?"
"Để bốn mươi người chờ hai người, còn ra thể thống gì!" Thầy phụ trách chuyên ngành vỗ mạnh lên tờ danh sách, cực kỳ tức giận, "Đã nói đi nói lại là giữa trưa tập trung, bây giờ đã mấy giờ rồi, còn không thấy bóng người đâu! Lịch trình rất vội, không thể lãng phí thời gian nữa! Cứ xuất phát đi, mặc kệ bọn họ!"
Bọn sinh viên thấy thầy giáo giận dữ thì có chút lo sợ, thầy phụ trách sinh hoạt thấy thế, đành nhíu mày thỏa hiệp, "Thôi được rồi, chúng ta lên đường."
Núi Bách Hoa có tổng cộng bốn khu ngắm cảnh, điểm đến của bọn họ là cái gần khách sạn nhất —— Khu ngắm cảnh chính của núi Bách Hoa. Nhìn tên đoán nghĩa, khu này... ở trên đỉnh núi.
Từ Triệu cõng một đống đồ đạc theo sau Bách Nam, mới bò được một lúc mặt mũi đã đỏ bừng. Bách Nam bất đắc dĩ liếc một cái, vươn tay gỡ bảng vẽ và túi đồ nghề trên lưng cậu ta xuống, vác lên người mình.
"Đàn anh..." Từ Triệu nước mắt lưng tròng nhìn cậu, giọng run rẩy, "Anh đúng là người tốt, nếu em lấy thân báo đáp, anh có lấy không?"
Bách Nam lắc đầu, nghiêm túc nói, "Không cần, anh có đối tượng rồi."
Từ Triệu trừng mắt, che ngực, "Tym em như vỡ nát."
Một cô nữ sinh xinh đẹp đi sau hai người nhanh chóng vượt lên trước một bước, tách Từ Triệu ra, liếc mắt đầy ghét bỏ, "Đừng chắn đường, coi chừng tôi đạp vỡ trứng anh bây giờ." Nói xong tiêu sái hất tóc, khiêng bảng vẽ đi thẳng một hơi.
Từ Triệu trợn mắt há mồm, "Sao nhỏ kia lại ăn nói như vậy, không đúng, sao có thể chạy nhanh như vậy được, cô ta có thật là con gái không thế?"
"Đúng mà." Bách Nam buồn cười nhìn cậu ta, ra hiệu nhìn xuống phía sau, "Còn nữa, không phải cô ấy đi nhanh, mà là chúng ta đi quá chậm. Đi thôi, thân là đàn anh, cũng không thể để đám đàn em chê cười."
"......"
Khu ngắm cảnh chính của núi Bách Hoa rất đẹp, sau khi sắp xếp vị trí cho đám sinh viên xong, Bách Nam lấy điện thoại ra chụp vài tấm phong cảnh, gửi qua cho Ban Ngọc.
Các sinh viên nghe lời chỉ dẫn của thầy giáo, nhanh chóng tự tìm vị trí tốt, lấy dụng cụ ra, bắt đầu động bút.
Bách Nam vừa tìm được một chỗ ngồi xuống, tin nhắn trả lời của Ban Ngọc đã gửi đến.
[ Tiểu Ngọc: Vì sao ảnh chụp không có mặt em? Mấy thứ cây cây cỏ cỏ đó có gì đẹp đâu. ]
Bách Nam bật cười ra tiếng, nhìn quanh một vòng, thấy Từ Triệu đang sửa sang đồ đạc ở cách đó không xa, đứng dậy đi qua vỗ vỗ, "Từ Triệu, có rảnh không?"
Từ Triệu quay đầu lại, thấy người đến là cậu, hào khí ngút trời vỗ ngực gật đầu, "Có có có, đàn anh muốn giúp chuyện gì cứ nói!"
Cậu đưa điện thoại qua, cười nói, "Vậy phiền cậu, bạn trai anh trước kia sức khỏe không tốt, rất ít được ra ngoài chơi. Nơi này phong cảnh đẹp, cậu giúp anh chụp mấy tấm ảnh được không? Anh muốn gửi cho anh ấy xem."
Từ Triệu nhận điện thoại, nói lắp, "Anh anh anh, anh mới nói cái gì, bạn, bạn trai?"
Bách Nam thản nhiên gật đầu, cười nói, "Ừ, bạn trai."
Từ Triệu nhìn Bách Nam, lại nhìn di động trong tay mình, trái tim hoàn toàn vỡ nát —— Đờ mờ, đàn anh thích con trai, mình mình mình, hồi nãy mình nhiệt tình với đàn anh như vậy, có khi nào sẽ bị hiểu lầm là dụ dỗ anh ấy không?
Không không không, mình thẳng mà! Rất thẳng! Mình thích các em xinh gái! Cô em xinh xắn vừa rồi cười nhạo mình không tồi đâu, mình thật sự thẳng!
"Từ Triệu?" Bách Nam nghi hoặc chọc chọc cậu ta.
Từ Triệu giật bắn mình, nắm tay cậu hét lớn, "Đàn anh, không phải em cố ý dụ dỗ gì anh đâu! Thật đấy! Em không biết anh đã có bạn trai! Em thẳng, rất thẳng! Anh phải tin em!"
Các sinh viên ngồi xung quanh bị tiếng rống của cậu ta dọa đến run tay, tất cả đều tò mò nghiêng đầu nhìn —— Anh trai, anh vừa nói gì thế? Nghe hot quá, cho em hóng với!
Bách Nam bất đắc dĩ thở dài, chỉ chỉ điện thoại, "Anh rất tin cậu, giúp anh chụp ảnh được chưa?"
Từ Triệu bị ánh mắt như lửa của mọi người đốt cho cứng đờ tứ chi, nghe vậy nhanh chóng cầm điện thoại, vừa chạy vừa gật đầu, "Chụp chụp chụp, đàn anh xem, phong cảnh bên kia đẹp quá, lại ít người, chúng ta qua bên kia chụp đi!"
Bách Nam lên tiếng đồng ý, dùng ánh mắt trấn an nhìn mọi người rồi đi theo cậu ta.
Ở nhà, Ban Ngọc ôm điện thoại cười ngây ngô.
Ban Giác đen mặt đứng sau lưng hắn, nắm chặt văn kiện trong tay, "Tiểu Ngọc, bản kế hoạch này là thế nào? Mày muốn mở phòng làm việc cho Bách Nam?"
Ban Ngọc vội cất điện thoại, quay đầu trừng mắt với anh trai, "Anh, sao anh cứ thoắt ẩn thoắt hiện thế, phòng làm việc đương nhiên phải mở, shop online của Nam Nam phát triển rất ổn, mở phòng làm việc mới kiếm được càng nhiều tiền hơn!"
Ban Giác hít sâu, cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh, "Nhưng hai đứa còn chưa kết hôn, bây giờ bàn chuyện phòng làm việc không thích hợp."
"Giúp Nam Nam mở phòng làm việc thì có quan hệ gì đến chuyện kết hôn?" Ban Ngọc nghi hoặc, "Em có tiền, vì sao không thể giúp Nam Nam mở phòng làm việc?"
"Mày cũng nói là mày có tiền, không phải tiền của Bách Nam." Ban Giác tận tình khuyên can.
Ban Ngọc càng nghi hoặc, "Nhưng tiền của em cũng là tiền của Nam Nam mà."
Gân xanh trên trán Ban Giác nổi pực pực, ném tài liệu xuống —— Cái đồ phá của khuỷu tay cong ra ngoài này vì sao lại là em trai mình! Vì sao!
Ban Ngọc liếc anh ta một cái, ghét bỏ nói, "Anh, tính xấu như vậy sẽ không tìm được đối tượng đâu, mau sửa đi."
Ban Giác lau mặt, nhặt văn kiện dưới đất lên, xoay người đi thẳng —— Em trai hết thuốc chữa rồi, anh ta phải đi công ty tìm kiếm chút an ủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.