Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 93: Đoàn viên




Chấm điểm đánh giá mất thời gian nửa tháng, Bách Nam định về nước đoàn tụ với Tiểu Ngọc mấy ngày, chờ đến ngày trao giải lại bay sang dự, kết quả cậu vừa nói ra ý định này đã bị Tịch Dung ngăn cản.
"Gấp gáp làm gì, đại diện mấy đội châu Âu sau khi nhìn thấy bản thiết kế của cậu vẫn luôn muốn tìm thời gian gặp mặt gia lưu đấy, tôi đã đồng ý rồi." Tịch Dung ấn cậu ngồi xuống ghế sô pha, đưa cho cậu một quyển sách giới thiệu, "Còn cái này nữa, giấy mời đến bữa tiệc tư nhân của nghệ nhân làm búp bê nổi tiếng thế giới, cậu không muốn đi?"
Bách Nam nhận cuốn sách lật lật ra xem, kinh ngạc, "Là vị nghệ nhân nước D? Không phải ông ấy đã lớn tuổi rồi sao?"
"Cho nên tôi mới khuyên cậu nên đi, lần này chỉ là cuộc gặp mặt nhỏ, rất có khả năng là buổi tụ hội cuối cùng do ông ấy tổ chức." Tịch Dung lấy vé máy bay trong túi ra vẫy vẫy, "Cậu xem, đến vé máy bay tôi cũng mua rồi, đi không?"
Bách Nam nghiêng đầu nhìn hành lý đã thu dọn xong đặt dưới đất, vuốt ve ngọc hồ lô treo trên điện thoại, thở dài, "Tôi đi, cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo." Tịch Dung cong môi, đặt vé máy bay lên bàn trà, tâm trạng rất tốt, "Vậy cậu cứ làm việc của mình đi, tôi thông báo với các trợ lý một chút, bọn họ cũng đang ồn ào muốn ra ngoài chơi, tôi phải đi sắp xếp."
"Được, anh đi đi." Bách Nam tiễn anh ta đi, đóng cửa lại, mở khóa điện thoại do dự một lúc lâu, thở dài gọi cho Ban Ngọc.
Ban Ngọc ấm ức cúp máy, sau đó đen mặt ném văn kiện trong tay, sắc mặt âm trầm, ngữ khí đáng sợ, "Vừa rồi anh nói cái gì? Đối tác đòi ép giá? Nói với bọn họ, đừng hòng! Hoặc là nôn tiền vi phạm hợp đồng ra, hoặc là làm theo con số đã thỏa thuận! Hừ, cho rằng tôi là ma mới dễ bắt nạt sao? Anh đi nói cho ông chủ nhà bọn họ, Cổ Vận chỉ hợp tác hết mùa này thôi, không có lần sau."
Cố Thạc căng thẳng theo, vội vàng ghi chép lên sổ tay, nuốt nước miếng khó khăn hỏi, "Vậy, vậy bữa tiệc tối nay... Còn công tác chuẩn bị cho Hội đấu giá mùa đông... Đúng rồi, sáng nay có người làm loạn ở khu Thi Họa, làm hỏng một bức tranh cổ chúng ta treo trên tường..."
Ban Ngọc trừng mắt, "Có người náo loạn anh còn không biết đi tìm quản lý phân khu ra giải quyết? Chuyện này cũng muốn tôi quản? Tiệc thì từ chối đi, hoặc là kêu Trần Trạch đi thay. Chuyện chuẩn bị Hội đấu giá có vấn đề gì? Không phải đã sắp xếp đâu vào đấy hết rồi sao?"
"Năm nay Tết nguyên đán đến sớm, khách khứa phàn nàn thời gian diễn ra Hội đấu giá quá muộn..."
"Tết đến sớm là lỗi của tôi à?" Ban Ngọc đóng máy tính lại, nhìn anh ta hung tợn, "Bọn họ tới hay không mặc kệ, không tới thì thôi. Truyền tin tức ra ngoài, nói lần này tôi sẽ mang tác phẩm cuối cùng trong chuỗi tác phẩm 'Bài ca của rừng' lên sàn đấu giá, kêu bọn họ chuẩn bị nhiều tiền vào! Ăn Tết? Tết nhất càng phải chi nhiều hơn! Đúng lúc thừa dịp đấu giá này kiếm thêm chút tiền mua quà chuẩn bị bao lì xì cho Nam Nam... Thôi được rồi, không còn chuyện gì nữa thì anh ra ngoài đi, gọi quản lý phân khu lầu ba đến cho tôi, cần phải sửa lại vài vị trí kho lưu trữ."
Cố Thạc che lại trái tim nhỏ bị chấn kinh quá độ, đi ra ngoài —— Trời đất ơi, không có cậu Nam ở nhà, hầu hạ cậu hai thật đáng sợ... Còn đáng sợ hơn trước kia nhiều! Còn đáng sợ hơn cậu cả nữa!
Khúc Văn Hân kéo Weibo, thở dài đến lần thứ tư.
Bà Cát cạn lời liếc một cái, cướp di động của bà, "Đi sắm Tết còn thở ngắn than dài cái gì, không cho chơi điện thoại. Tôi vừa hỏi chị đấy, Nam Nam có kịp trở về trước Tết không?"
"Có lẽ thế." Bà thở dài lần thứ năm, nhấc cà phê lên uống một ngụm, sau đó thở dài lần thứ sáu, "Chấm điểm và trao giải phải mất hơn hai mươi ngày mới xong, nếu đám người nước ngoài kia chạy kịp tiến độ, đại khái Nam Nam có thể về nhà vào hai mươi tám Tết... Đây là cái Tết đầu tiên của Nam Nam ở nhà tôi đó..."
Bà Tô rút di động ra kéo kéo xem lịch, nhíu mày thở dài theo, "Mỗi ngày lão Tô ở nhà cứ luôn miệng nhắc Nam Nam, lỗ tai tôi sắp đóng kén rồi. À phải, hình như ở nước mình cũng tiếp sóng được lễ trao giải đấy, bây giờ đã có video biên tập quá trình thi đấu phát dần dần rồi, đáng tiếc tôi không biết vượt tường lửa..."
"Cái gì? Có phát video?" Khúc Văn Hân nháy mắt lên tinh thần, vội vàng cướp lại điện thoại vùi đầu gõ gõ ấn ấn, "Chị không biết vượt tường chứ tôi thì biết, mau mau, video phát trên trang web nào, có quay Nam Nam không?"
"Nghe nói là official website của cuộc thi... Này, đã nói đừng nghịch điện thoại nữa mà, chúng ta còn phải đi sắm Tết."
Khúc Văn Hân không buồn ngẩng đầu, xua xua tay nói, "Đồ dùng Tết bao giờ mua chả được, không vội không vội."
Bà Tưởng lắc đầu, vỗ vỗ vai bà Tô, ngả người lên ghế dựa nhàn nhã nói, "Xem ra hôm nay không mua sắm gì được rồi, hay là tí nữa chị em mình đi xem phim đi? Gần đây không phải có bộ gì nổi lắm sao?"
"Được đấy, đi xem phim." Bà Tô và bà Cát ăn ý liếc nhau, thở dài, sau đó không hẹn mà cùng móc di động ra, "Văn Hân, thao tác vượt tường lửa làm thế nào? Chúng tôi cũng muốn xem video thi đấu của Nam Nam."
Bà Tưởng: "......"
Video thi đấu thực ra được biên tập rất ngắn, chỉ có mười phút, Bách Nam xuất hiện khoảng một phút, toàn bộ quá trình chỉ quay một bên sườn mặt và bóng lưng, chính diện không có khung hình nào. Sau khi về đến nhà, Khúc Văn Hân chia sẻ video cho người nhà cùng xem.
Ban Ngọc xụ mặt nhìn video, xem xong được một lúc mới đưa ra kết luận, "Nam Nam lại gầy rồi."
"Có sao?" Khúc Văn Hân nghi hoặc, kéo ngược video lại nhìn thêm một lần, nhíu mày, "Không có đâu, trông vẫn thế mà... Có điều quần áo hình như không đủ ấm, thằng bé này còn không biết khoác thêm áo vào."
"Nhất định là gầy đi, mẹ xem sườn mặt Nam Nam kìa, không có tí thịt nào." Ban Ngọc đào đào ghế sô pha, giọng rầu rĩ, "Đến bây giờ rồi còn chưa về... Thi thố gì mà chậm chạp thế không biết."
Ban Giác đặt văn kiện xuống, cạn lời nhìn hai mẹ con, "Cơ chế đánh giá chấm điểm mấy bộ môn nghệ thuật tương đối rườm rà, đây là đảm bảo quyền lợi cho người dự thi. Còn nữa, thi đấu toàn bộ ở trong nhà, có máy sưởi, mặc quần áo mỏng là chuyện bình thường."
Khúc Văn Hân rõ ràng không nghe lọt lời anh ta, vẫn giữ bộ dáng ưu sầu, "Nam Nam gầy đi có phải do ở nước ngoài ăn uống không quen không? Thằng bé này thực ra khá kén ăn, đồ ăn nước ngoài còn khó ăn nữa chứ..."
"Đúng vậy, Nam Nam không thích ăn thịt cừu, cũng không hay ăn thịt bò..." Ban Ngọc nhăn mặt, buồn bực trong lòng gần như sắp vắt ra thành nước, "Đáng ghét, cuộc thi đáng ghét, Tịch Dung cũng đáng ghét."
Ban Giác quyết định từ bỏ chuyện giải thích, kéo laptop gõ gõ vài cái, sau đó quay màn hình về phía hai mẹ con, "Xem đi, đây là trang official website của cuộc thi, kết quả sẽ được đăng trên này, video đăng lên thêm vài cái rồi, còn cái này nữa, là tin tức về buổi họp mặt tư nhân của nghệ nhân làm búp bê ở nước D."
Khúc Văn Hân và Ban Ngọc lập tức quay đầu nhanh tay kéo màn hình máy tính lại gần, mở video lên bắt đầu xem.
Sau nửa tiếng đồng hồ yên lặng.
"Tịch Dung được đi cùng Nam Nam tham gia buổi họp mặt! Vì sao anh ta được đi cùng Nam Nam? Vì sao?"
"Ồ, bản thiết kế tác phẩm của Nam Nam được công bố rồi, đẹp quá đi... Ha ha, mọi người đều khen ngợi Nam Nam lễ phép lịch sự tay nghề còn cao nữa này, cũng tinh mắt đấy."
Rít rít thảo luận được một hồi, hai mẹ con liếc nhau, lại bắt đầu buồn bực.
"Mấy người nước H thật đáng ghét, dám nói Nam Nam nói bậy."
"Nam Nam quá thành thật, bị người ta bắt nạt cũng không biết phản bác, haiz, không biết có phải chịu ấm ức gì không..."
"Tụ hội thì tụ hội đi, đám người nước ngoài kia vì sao cứ dán sát vào người Nam Nam như thế, em ấy là của con, của con!"
"Thời gian hai tháng thi đấu cứ luôn nhốt mình trong căn phòng nhỏ như thế, Nam Nam có buồn đến phát điên không nhỉ? Hầy, mấy người nước ngoài này suy xét không chu đáo gì cả..."
Tóm lại, cuối cùng vẫn là, "Ôi... vì sao Nam Nam vẫn chưa về..."
Ban Lãng đè lại Ban Giác chuẩn bị mở miệng, lắc đầu ra hiệu anh ta im lặng, dùng khẩu ngữ: Hai mẹ con nó hết thuốc chữa rồi, xem TV, xem TV đi.
"......"
Trái ngược với mẹ con nhà họ Ban đang sầu não, tâm trạng chung của cư dân mạng trên Weibo là cực kỳ điên cuồng.
[ Fan A: Nam Nam đỉnh quá! Bản thiết kế đẹp tuyệt, a a a, mong thấy thành phẩm ghê! ]
[ Fan B: Cuối cùng đã có video rồi, dáng vẻ tập trung làm việc của Nam Nam đẹp mắt quá, mỗi ngày Tiểu Ngọc đều được nhìn thấy Nam Nam như vậy đó sao? Quá hạnh phúc!
[ Fan C: Ha ha ha, các nghệ nhân làm búp bê đều khen Nam Nam nhà chúng ta, đỉnh thật sự! ]
[ Fan D: Đáng tiếc là lúc nào cũng có mấy người tính tình thấp kém hay nói bậy, mấy người bên nước H đáng ghét ghê, tham gia phỏng vấn còn chê Nam Nam không có tay nghề, chỉ biết 'tham khảo', tham khảo cái cmm ý! ]
......
[ Người qua đường chơi doll: Hy vọng cậu Bách Nam này có thể mang vinh quang về cho nước mình, đúng là trong giới chơi doll thì trình độ nước mình còn yếu kém lắm. ]
[ Fan qua đường: Xem bản thiết kế có thể đoán tác phẩm của Bách Nam lần này rất tuyệt, không biết thành phẩm trông sẽ như nào, rất chờ mong. ]
[ Người qua đường kích động: Tôi đã ghé thăm phòng làm việc của Bách Nam, tác phẩm của cậu ấy đỉnh lắm, cảm thấy lần này chúng ta rất có triển vọng lọt top 3 đấy, sắp ngẩng cao đầu được rồi. ]
Cô y tá mặt tròn tắt Weibo đi, sờ tay lên nút áo bằng phỉ thuý, nằm bò ra bàn chôn mặt vào khuỷu tay —— Cậu thiếu niên mình chứng kiến cả quá trình trưởng thành có phải đã đủ lông đủ cánh, chuẩn bị bay cao rồi?
...Tốt quá, tuy cậu ấy sẽ càng ngày càng xa mình hơn, nhưng dù sao có thể thực hiện ước mơ của bản thân, thật là tốt.
Tháng đầu tiên thực tập ở bệnh viện, cô tình cờ trông thấy một thiếu niên ủ rũ cúi đầu trong vườn hoa, do dự rất lâu mới tiến lại gần nhẹ nhàng hỏi thăm, "Cậu làm sao vậy?"
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn cô ngẩn người, sau đó xoè lòng bàn tay ra, miễn cưỡng mỉm cười, "Em vừa làm cho ông nội thứ này, nhưng bị vỡ mất rồi."
Trong lòng bàn tay cậu là một con búp bê nhỏ hình ông cụ mặt mày nhăn nheo nhưng rất tròn trĩnh đáng yêu, chỉ là quá đáng tiếc, đã bị nứt vỡ. Cô cúi người sờ búp bê trong tay cậu, an ủi, "Búp bê đáng yêu ghê, ừm, cậu đừng buồn quá nhé."
"Bị mẹ em đập vỡ." Thiếu niên khép bàn tay lại, cuối cùng vẫn không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa, "Em muốn theo học chuyên ngành yêu thích, tiếp tục làm những thứ em muốn nhưng ba mẹ không đồng ý, bọn họ không muốn em học đại học, dự định cho em ra tiệm vàng học nghề với các thầy."
Cô gái sửng sốt, theo những gì cô biết, điều kiện nhà họ Bách không hề tệ, không muốn cho con vào đại học... là thật đấy à?
"Ông nội lại hôn mê rồi... Em không biết nên làm gì bây giờ..." Tâm trạng thiếu niên rõ ràng đang bất lực, bối rối trong mắt càng dày đặc hơn, "Ba em nói em chỉ mê làm mấy thứ phù phiếm, toàn là đồ chơi trẻ con, em không muốn làm họ tức giận... Nhưng em thực sự thích nghề này, chị không cảm thấy búp bê rất đáng yêu sao? Cho dù chị khó khăn cỡ nào, chỉ cần sở hữu bọn chúng, chúng sẽ không bao giờ rời bỏ chị."
Ngày hôm đó ánh nắng rất ấm áp, nhưng niềm mong đợi và mờ mịt trong mắt thiếu niên lại khiến cô hoảng hốt đến không nói nên lời.
"Thế cậu tính toán làm gì tiếp theo?" Cô gái hỏi.
Thiếu niên nhẹ nhàng vuốt ve con búp bê vỡ trong tay, ngẩng đầu, tuy ánh mắt vẫn mê mang nhưng ngữ khí lại kiên định, "Em vẫn muốn học đại học... Cho dù ba mẹ có nổi giận... Em sẽ cố gắng hết sức, chờ em làm tốt, có tương lai, biết đâu ba mẹ sẽ ủng hộ em."
"Vậy cậu cố lên."
"Cảm ơn." Thiếu niên đứng dậy, trên mặt lại nở nụ cười, "Một ngày nào đó... em sẽ cố gắng, cảm ơn chị."
Thiếu niên đi khuất, cô gái vẫn đứng yên suy nghĩ thật lâu, sau đó tháo khẩu trang xuống.
"Một ngày nào đó sẽ làm gì? Cậu còn chưa nói cho tôi biết đâu."
Quá trình chấm điểm đã bước vào giai đoạn cuối cùng —— Có năm đội được đánh giá cao nhất, sau đó cần ba mươi lăm vị giám khảo am hiểu đến từ các cường quốc về búp bê bỏ phiếu chấm điểm bình xét trao thứ hạng.
Bách Nam lọt vào danh sách năm đội kia, ừm nước H và nước R cũng vậy.
"Lần thi đấu này hay thật, phía châu Á có tận ba nước lọt top."
"Châu Âu cũng rất nỗ lực, nhưng tay nghề khéo léo của người châu Á đã được toàn thế giới công nhận, cả đời tôi cũng không hiểu nổi tại sao bọn họ lại có thể làm ra mấy món đồ thêu thùa điêu khắc gốm sứ tinh xảo như thế được."
"Này này, tôi nghe nói cái cậu nước Z dự thi năm nay còn biết làm đồ sứ, mấy bộ đồ sứ chia sẻ đầy trên mạng mấy hôm nay anh xem chưa? Nhất là cái chén nở hoa khi rót rượu vào ý, đẹp tuyệt vời luôn."
"Tôi xem rồi, đúng là đẹp thật, cậu trai kia còn trẻ như vậy... Có tiền đồ lắm."
Tịch Dung nghe người qua đường đàm luận, lấy khuỷu tay huých Bách Nam một cái, cười nói, "Xem ra cậu sắp có thêm một đám fan nước ngoài rồi, cảm tưởng thế nào?"
"Không có cảm tưởng gì cả, tôi chỉ muốn biết vòng bình chọn này mất bao lâu thôi, muốn kịp về nhà ăn Tết." Bách Nam nắm chặt khăn quàng cổ, rút sổ tay ra xem, "Suýt nữa là quên mất quà cho Màn Thầu rồi, con nít bốn tuổi đã đi xe đạp được chưa nhỉ? Tôi vừa thấy một chiếc xe đạp trẻ em xinh lắm."
"Bốn tuổi còn nhỏ lắm, ít nhất phải bảy tám tuổi mới đi được." Tịch Dung trả lời, lấy di động ra lật lật lịch, "Vòng bỏ phiếu mất khoảng bốn năm ngày gì đó, bọn họ cần thời gian suy xét cả năm tác phẩm mới có thể đưa ra lựa chọn chính xác nhất, sau đó là chuẩn bị cho lễ trao giải... Dù sao chắc chắn sẽ về kịp trước năm mới thôi."
Bách Nam gật đầu, yên tâm, "Vậy là tốt rồi, giúp tôi đặt vé máy bay nhé."
"Không thành vấn đề."
Tình trạng phiếu bầu sẽ được đăng tải công khai trên official website, các fan trong nước nghe vậy đồng loạt sôi nổi vượt tường lửa thức đêm theo dõi sát sao tình hình bỏ phiếu.
Hội đấu giá mùa đông của Cổ Vận thành công mỹ mãn, Ban Ngọc kiếm được cho Bách Nam một bao lì xì lớn nhưng hắn vẫn không hề vui, sau công tác kiểm kê quyết toán cuối năm, hắn bắt đầu rúc ở nhà nghỉ Tết.
Nói chính xác hơn, hắn bắt đầu nhốt mình trong phòng ngủ ôm máy tính tối ngày kiểm tra tình hình phiếu bầu, tìm kiếm đủ các loại tin tức về cuộc thi.
Ban Giác phải nghỉ trễ hơn hắn vài ngày đen mặt muốn lôi hắn ra khỏi phòng ngủ, đáng tiếc kết quả không như mong đợi. Đến đường cùng, anh ta đành dùng đòn sát thủ —— gọi điện thoại cho Bách Nam.
"Anh hai, có chuyện gì vậy?" Bách Nam mơ màng nhận điện thoại, hỏi.
Ban Giác ngẩn người, nhìn thời gian, nhíu mày, "Xin lỗi, anh quên mất vụ lệch múi giờ, em tiếp tục ngủ đi, không có chuyện gì đâu."
"Không có chuyện gì... Có phải Tiểu Ngọc lại cáu kỉnh rồi không?" Bách Nam dụi dụi mắt, bật đèn bàn lên, hỏi thẳng.
"Đúng vậy." Nếu đã thức rồi, giải quyết vấn đề vẫn quan trọng hơn, "Mấy hôm nay Tiểu Ngọc luôn thức đêm kiểm tra tình hình phiếu bầu, anh không khuyên được, em nói với nó mấy câu đi."
"Cái gì, thức đêm?" Bách Nam kinh ngạc, sau đó nhíu mày, "Chẳng trách hai ngày nay anh ấy không muốn video call với em... Anh hai yên tâm, để em nói cho."
Cúp điện thoại xong, Bách Nam thở dài, bấm số của Ban Ngọc.
Điện thoại được tiếp rất nhanh, sau đó là một tràng dò hỏi nôn nóng liên tiếp, "Nam Nam, sao lại gọi điện thoại vào giờ này? Em mất ngủ? Gặp ác mộng? Bị tiếng sét đánh thức? Đừng sợ đừng sợ, có anh ở đây."
Những lời trách cứ sắp vọt ra khỏi miệng của Bách Nam lập tức biến mất, tim mềm nhũn dịu giọng trả lời, "Tiểu Ngọc, không có, em chỉ vừa tỉnh ngủ thôi... Chúng ta gọi video được không, em nhớ anh lắm."
"Không, không cần đâu, em ngủ tiếp đi, ngủ không đủ giấc mắt sẽ có quầng thâm, xấu... Không không không, không phải anh chê em xấu, Nam Nam như thế nào cũng đẹp cả, tóm, tóm lại em mau đi ngủ đi."
"Tiểu Ngọc." Bách Nam bất đắc dĩ, "Anh không đi ngủ đúng giờ đã bao lâu rồi?"
Đầu dây bên kia yên lặng một chốc, sau đó là tiếng tức giận bất mãn của Ban Ngọc, "Có phải anh hai đi mách lại với em rồi không? Nam Nam, em đừng giận, anh, anh không thức quá khuya đâu, chỉ là trễ hơn ngày thường có một xíu xiu thôi..."
"Tiểu Ngọc." Ngữ khí cậu nghiêm túc hẳn lên.
"Thôi được rồi... thực ra không chỉ có một chút... Anh sai rồi, Nam Nam em đừng giận anh, anh, anh chỉ là nhớ em quá, mãi mà em không về..."
Bách Nam xoa xoa trán, trong lòng đầy tràn áy náy, "Tiểu Ngọc, xin lỗi anh."
"Nam Nam, em không cần xin lỗi... Anh, anh mới là người không nên để em lo lắng." Ban Ngọc nắm chặt di động sốt ruột giải thích, giọng càng ngày càng nhỏ.
"Sau này em sẽ không xa anh lâu như vậy nữa." Bách Nam vuốt lên ngọc hồ lô móc trên điện thoại, nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ, tưởng tượng ra vẻ mặt lúc này của Ban Ngọc, bất giác dịu giọng, "Tiểu Ngọc, em nhớ anh lắm."
Ban Ngọc ngẩn người, cúi đầu nhìn cuốn album mở ra đặt trên bàn trà, cầm lấy bức ảnh đặt trên cùng, rầu rĩ ủ ê, "Anh cũng nhớ em... Nam Nam, em nhớ về sớm đấy, anh muốn cùng em đón năm mới."
"Được."
Hai ngày sau, tại đại sảnh bỏ phiếu, thành viên ban tổ chức có mặt đông đủ, cánh truyền thông giăng sẵn trận địa, đại biểu từng quốc gia căng thẳng nhìn số phiếu không ngừng nhảy nhót trên màn hình lớn, nín thở chờ đợi.
Đúng mười hai giờ trưa, các vị giám khảo chốt những phiếu bầu quý giá cuối cùng. Bách Nam và đại diện nước R đang ngang bằng số phiếu lập tức phân cao thấp, lần đầu tiên trong lịch sử, nước Z đạt giải quán quân cuộc thi đấu BJD tuy không mấy nổi tiếng nhưng mang đẳng cấp quốc tế này.
Dưới hàng ghế tuyển thủ, Tịch Dung kích động vỗ bàn một cái, hô lớn xoay người dùng sức ôm chặt Bách Nam, đám trợ lý phía sau cũng ôm nhau hô vang kích động, nở nụ cười tươi với ống kính truyền thông.
Đèn flash chớp không ngừng, ban tổ chức và giám khảo cũng mỉm cười đứng dậy cho bọn họ một tràng pháo tay chúc mừng chân thành nhiệt liệt nhất.
Vẻ mặt của đại diện nước R khó coi trong một cái chớp mắt, có điều thua vẫn là thua, tuy tâm trạng không tốt nhưng vẫn đứng dậy đi tới nói chúc mừng bọn họ.
Bách Nam mỉm cười, lịch sự trả lời, "Cảm ơn."
"Lần sau chúng ta lại so tài, nhất định tôi sẽ thắng được cậu."
"Tôi rất mong chờ."
Đại diện nước R hừ một tiếng, về lại ghế của mình.
So với cảnh tượng tương đối hòa bình bên này, phía nước H lại như ăn phải thuốc súng, bọn họ chỉ thua đội của Bách Nam và nước R một phiếu, nghĩ rằng có thể sớm đuổi kịp rồi vượt qua, kết quả... Chuyện làm người ta phẫn nộ hơn lại là, hai đội châu Âu vốn kém phiếu hơn sau khi chốt hạ cũng được tăng điểm, đạp bọn họ xuống hàng cuối cùng!
Năm đội chung kết, vào giây phút quyết định bọn họ lại xếp chót!
"Tôi không phục!" Đại diện đội H giơ tay kháng nghị, lớn tiếng nói, "Tôi không chấp nhận kết quả này!"
Ban tổ chức lập tức chú ý đến trận xôn xao, người phụ trách đi tới lịch sự hỏi, "Xin hỏi các vị có kiến nghị gì với kết quả bình chọn? Lần bỏ phiếu này đồng bộ trực tiếp trên official website, hoàn toàn công bằng công khai, xin hỏi các vị cảm thấy có vấn đề chỗ nào?"
Đại diện nước H nghẹn họng, cả giận, "Búp bê nước Z dùng quá nhiều trang sức hoa lệ hấp dẫn hết lực chú ý, không hợp với quy định thi đấu, giải quán quân trao cho bọn họ chắc chắn có sắp đặt!"
Những người xung quanh nghe thấy lời này đều yên lặng —— Lý do gì mà rách nát thế, thái độ ghen ghét cũng quá rõ ràng rồi, hơn nữa phối sức gì đó... Đến lễ trao giải mới công bố hình ảnh búp bê của từng đội thi đấu, người nước H dùng loại lý do này, bộ có bệnh à?
Người phụ trách cuộc thi rõ ràng có cùng thắc mắc, hỏi, "Xin hỏi vị này, tác phẩm của các đội khác chỉ mới công bố bản thiết kế và một phần quá trình chế tác, về vấn đề phối sức quá hoa lệ rườm rà của cậu Bách Nam nước Z... Trước hết không bàn đến việc anh biết được tình huống tác phẩm của đội khác từ nguồn nào, chỉ là thế này, bản thân phối sức cũng là một phần của quá trình chế tạo búp bê, vấn đề không hợp quy định theo như lời anh nói, xin lỗi, vấn đề này cũng không tồn tại."
Truyền thông xôn xao chĩa camera về hướng này, Bách Nam cũng nhìn qua, cười như không cười.
Đại diện nước H đỏ cả mặt, vẫn cứng cổ, "Nhưng rõ ràng tác phẩm của chúng tôi ưu tú hơn... Cậu ta mới hơn hai mươi tuổi, có thể hiểu biết về chế tác búp bê đến đâu?"
Người phụ trách đen mặt, "Thưa anh, anh đang hoài nghi tiêu chuẩn bình chọn của ban giám khảo sao? Còn nữa, kỳ thị tuổi tác cũng là một dạng kỳ thị, tôi không thể đồng ý với cách nói này của anh."
Một vị giám khảo có phiếu bầu trong cuộc bình xét cũng không nhịn được mở miệng, "Thưa anh, chúng tôi thừa nhận tác phẩm của anh rất ưu tú, nhưng tác phẩm của cậu Bách Nam đích xác khiến người ta phải kinh ngạc, búp bê của cậu ấy giống như có linh hồn, nắm bắt toàn bộ tâm trí chúng tôi. Tôi nghĩ sau khi được chiêm ngưỡng tác phẩm, anh cũng sẽ tán đồng với ban tổ chức thôi."
Bậc thang đã xếp rồi mà đại diện nước H vẫn không muốn bước xuống, chỉ cảm thấy những người này đang châm chọc tác phẩm của anh ta không sống động bằng Bách Nam, càng thêm bất mãn hơn, "Tóm lại tôi vẫn không phục, kết quả thi đấu nhất định có sắp đặt!"
Đại diện nước R ghét bỏ nhìn đại diện nước H, khinh bỉ nói, "Cái kiểu tự cao tự đại khó hiểu này sớm muộn gì cũng kéo ngã bọn họ."
Bách Nam nghe vậy nghiêng đầu nhìn người nọ một cái, mỉm cười đứng dậy nói, "Đối với loại không phục này, tôi muốn dùng tác phẩm nói chuyện hơn. Vài ngày sau là đến lễ trao giải rồi, đến lúc đó toàn bộ tác phẩm dự thi sẽ được công bố, kết quả có phải sắp đặt hay không, tôi tin ánh mắt của khán giả sẽ phán xét công bằng."
Giọng cậu không lớn không nhỏ, chỉ vừa vặn cho cánh truyền thông và đại diện nước H nghe thấy, sau đó bên nước H lại kích động xoay người trừng mắt với cậu, "Nước Z giả dối, mấy người bớt kiêu ngạo đi!"
Tịch Dung bước lên ngăn trước mặt Bách Nam mỉm cười ưu nhã, ánh mặt lạnh lùng, "Đối với dạng người tâm thuỷ tinh như các vị, người nước Z bọn tôi thích nhất là kiêu ngạo, thu thái độ ghen ghét kia lại đi, chúng ta chờ đến lễ trao giải rồi biết." Nói xong hừ lạnh một tiếng, xoay người vỗ vỗ vai Bách Nam, đưa cậu ra khỏi đại sảnh bỏ phiếu ồn ào.
Lần xôn xao này khiến tin tức về cuộc thi đột nhiên trở nên rầm rộ trong nước, cư dân mạng kích động mắng to đám người nước H vô sỉ, thông cảm với Bách Nam nằm không cũng tự nhiên trúng đạn.
Ban Ngọc tức giận đấm gối ôm, "Quá xấu xa! Chỉ biết bắt nạt Nam Nam! Còn cái tay Tịch Dung kia nữa, vì sao lại vỗ vai Nam Nam? Đồ đáng ghét!"
"Mọi người đều ủng hộ Nam Nam, Nam Nam là đỉnh nhất!!" Khúc Văn Hân ôm di động không ngừng kéo kéo, phất tay hô khẩu hiệu.
Ban Giác đen mặt nhìn hai mẹ con làm trò, xoay người đi ra ngoài trang trí Tết —— Bỏ cuộc rồi, nghiện chơi mạng gì đó thật sự không có thuốc chữa.
Từ sau ngày công kích nhau, thái độ của đội nước H đối với Bách Nam càng thêm gay gắt, mỗi ngày đến chỗ ban tổ chức làm ầm ĩ kháng nghị cuộc thi lần này không công bằng. Cánh truyền thông thấy có náo nhiệt lập tức bám riết, mỗi ngày nằm vùng gần khách sạn chờ phỏng vấn những người liên quan đến cuộc thi.
Lúc này tâm trạng Bách Nam lại không tệ lắm, ngày về nước đã gần kề rồi nên không cần quan tâm đến những chuyện lung tung rối loạn bên ngoài. Hơn nữa, không thể không thừa nhận cậu rất nhớ Ban Ngọc, rất nhớ gia đình ấm áp kia.
Đáng tiếc, luôn có người chê chuyện không đủ lớn, muốn phá cho càng hôi càng tốt.
Chỉ là một cuộc thi quy mô không quá lớn, nhưng đại diện đội nước H vẫn mặt dày chạy về đại sứ quán nhà mình khóc lóc kể lể, sau đó lôi người mình sang đại sứ quán nước Z kiếm chuyện, náo loạn với ban tổ chức thêm một hồi.
Cuối cùng chuyện rắc rối này đến tai cả chính phủ nước sở tại.
Ban tổ chức cuộc thi vô cùng tức giận, cực kỳ tức giận, mấy người nước H này hoàn toàn coi thường quyền hạn của bọn họ và tính công bằng minh bạch của cuộc thi! Hoài nghi kết quả thi đấu và quá trình bình xét có sắp đặt? Vậy được, chúng ta cùng kiểm tra! Tra cho kỹ vào!
Lễ trao giải vì thế mà bị dời lại.
Ban tổ chức triệu tập toàn bộ tuyển thủ dự thi, mời truyền thông, còn sang hẳn đại sứ quán mời đại biểu hai nước, sau đó gọi hết ban giám khảo tham gia bỏ phiếu bình xét tái hiện công khai lại toàn bộ quá trình, không giữ lại bất cứ thứ gì hết.
Lần tra xét này nhìn qua rất tuỳ hứng, nhưng là dịp để ban tổ chức tỏ rõ thái độ, đây là cuộc thi tầm cỡ quốc tế đã được duy trì gần một thế kỷ! Tuy không được quảng bá rầm rộ nhiều người biết đến, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ dễ dàng để bị nói ra nói vào!
Cuộc thi cứ như vậy nổi tiếng, độ chú ý tăng cao, sau đó kéo theo các tuyển thủ dự thi cũng nổi tiếng, quần chúng chưa từng chú ý đến những cuộc thi như thế này tỏ vẻ bọn họ cũng được mở ra cánh cửa thế giới mới —— Hoá ra búp bê cũng có thể làm thành tác phẩm nghệ thuật đẹp như vậy!
Quá trình xét duyệt bình chọn rất nhàm chán, rất phí thời gian. Bách Nam hiếm khi nóng nảy nhíu mày lật xem ngày tháng trên điện thoại,, không nói lời nào.
Tịch Dung cẩn thận nhìn cậu, "Vụ này nhiều nhất hai ngày là xong, nhất định có thể kịp cho cậu về nhà ăn Tết."
Bách Nam mím môi, gật đầu, "Hy vọng là thế."
Hai ngày sau, quá trình bình thẩm lần hai kết thúc, sự thật chứng mình kết quả lần thi đấu này đúng là có gian lận, bởi vì trong số ba mươi lăm giám khảo sưu tầm búp bê thì hai vị có thân thích là người nước H, vì thân thích nhà mình yêu cầu nên đã bầu phiếu cho đội nước H.
Tất cả trầm trồ.
Đại diện nước H đỏ cả mặt, người của đại sứ quán đen mặt bỏ về.
Người đứng đầu ban tổ chức cuộc thi ra mặt xin lỗi, tước quyền bỏ phiếu của hai vị giám khảo kia, hứa hẹn về sau sẽ nghiêm khắc sàng lọc lại quy trình xét chọn bình thẩm đại chúng.
Quả thực là một cái tát vang dội, Bách Nam nhìn đại diện nước H mặt mày xám xịt rời đi, tâm trạng cực kỳ kém —— Chính vì người này mà lịch trình về nhà của mình bị chậm trễ... Đáng ghét!
Lễ trao giải lại được chuẩn bị, để bõ giận nên ban tổ chức đã nâng trình độ long trọng cho lễ trao giải lên một bậc nữa, dùng nhiều tiền mời truyền thông, tăng giá trị giải thưởng, còn đặc biệt mời cả hai vị nghệ nhân bậc thầy đến buổi lễ trao giải cho đội quán quân.
Lời mời Bách Nam kéo hết cái này tới cái khác, Tịch Dung nhìn Bách Nam đang ngồi trong phòng gọi điện thoại, thở dài, từ chối toàn bộ.
"Ngày mai sợ là không về được."
"Anh biết... Anh đã xem tin tức rồi, mấy người nước H thật đáng ghét..."
"Tiểu Ngọc, xin lỗi anh."
"... Không sao mà, Nam Nam, vậy, vậy em có kịp về ngày mùng Hai không? Màn Thầu nhớ em lắm, còn có Giai Giai vừa quen bạn trai mới, nói là đến Tết sẽ mang về nhà cho mọi người gặp."
"Có lẽ là kịp."
"Anh chờ em trở về."
"Ừ."
Cúp điện thoại, Bách Nam ngồi lại lên giường, tâm tình hạ xuống.
Ở bên kia bán cầu, Ban Ngọc vùi người vào sô pha ngẩn người nhìn tấm lịch đánh đầy dấu, vẻ mặt tủi thân, "Đã gần ba tháng rồi, rõ ràng đã nói cùng nhau đón năm mới..."
Tịch Dung mua vé máy bay cho đám trợ lý về kịp đón Tết, sau đó quay đầu nhìn Bách Nam, "Xong Lễ trao giải là một đợt phỏng vấn dày đặc, còn có triển lãm tác phẩm, triển lãm tôi có thể giúp cậu từ chối, nếu tính toán như vậy... Tôi giúp cậu mua vé ngày mùng Một nhé?"
"Không, mua vé chuyến buổi trưa ngày trao giải đi." Bách Nam tắt lịch bay, lắc đầu nói.
Tịch Dung nhíu mày, "Ngày trao giải? Chẳng phải ở nhà là ba mươi Tết... Khoan đã, lễ trao giải đến chiều mới kết thúc, cậu muốn mua vé buổi trưa?"
"Phỏng vấn buổi chiều tôi không tham gia đâu, nhận thưởng xong phải về ngay."
"Này, cậu nóng lòng về nhà thế cơ à? Nhận thưởng rồi đi ngay không lịch sự lắm đâu."
"Có người đang đợi tôi." Bách Nam nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm túc, "Hơn nữa... Tôi rất muốn gặp anh ấy."
Thật lâu sau, Tịch Dung dời ánh mắt, gật đầu, "... Được, tôi mua giúp cậu."
Ngày diễn ra lễ trao giải, truyền thông tề tụ.
Chín giờ sáng, tác phẩm của các đội dự thi cuối cùng đã được công bố hoàn toàn, lộ diện trước mặt quan khách.
Tác phẩm của Bách Nam được đặt ngay chính giữa, phối sức không hề hoa lệ, chỉ có một bàn một ghế, búp bê có mái tóc đen dài hơi vén lên, búi bằng một cây trâm xanh biếc, ngoài ra không còn phối sức vật trang trí nào khác.
Bàn ghế là loại bàn ghế gỗ khắc hoa bình thường nhất, chẳng qua chạm khắc hơi tinh xảo, trâm cài mới nhìn qua cũng thật sự không có gì đặc biệt gây chú ý.
Cánh truyền thông và khán giả sửng sốt, đại diện nước H choáng váng không thể tin được, "Không, bản thiết kế tôi nhìn thấy rõ ràng không phải như vậy! Tôi nhìn thấy mấy đồ án hoa văn rất hoa mỹ, những giám khảo bình chọn cũng nhận xét búp bê có vẻ đẹp ấm áp hoa lệ!"
"Thật sự là đẹp ấm áp hoa lệ còn gì." Đại diện nước R ngồi bên cạnh gật đầu, cuối cùng đã bắt đầu công nhận Bách Nam là đối thủ, "Người nước H tự đại, mau nhìn kỹ tròng mắt búp bê và hoa văn trên quần áo đi, loại chi tiết tỉ mỉ đến bậc này đúng là tôi thấy hổ thẹn không bằng."
Đại diện nước H quan sát kỹ hơn, sau đó bị chấn động.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mà đôi mắt búp bê do Bách Nam làm luôn hàm chứa đủ loại cảm xúc, tác phẩm hôm nay cũng không ngoại lệ.
"Dịu dàng quá, rất giống ánh mắt người mẹ..."
"Không, tôi lại thấy giống ánh mắt người yêu..."
Có người đã tán thưởng thành tiếng, đại diện nước H không khỏi đồng tình trong lòng, sau đó mới kịp nhận ra, mặt tối sầm lại.
Chủ đề lần này cho ban tổ chức đưa ra là 'cuộc sống', một đề tài rất mơ hồ. Bách Nam suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định làm một con búp bê không có động tác cụ thể, chỉ ngồi dựa vào chiếc ghế gỗ khắc hoa nghiêng đầu cười nhạt.
Cuộc sống phần lớn đều là tập hợp những ngày trôi qua không bình đạm thì yên tĩnh, nhưng đồng thời cũng thật dịu dàng. Không một ai có thể luôn trải qua những sự kiện oanh oanh liệt liệt, nếu anh là một kẻ lang bạt từ phương xa trở về, chẳng phải điều mong chờ nhất cùng lắm chỉ là một người nhà hoặc người thương ngồi mỉm cười chờ ở nơi mình thân thuộc nhất, được nghe một câu thăm hỏi ấm áp hay sao?
Cho nên, ở đây không có trang sức hoa lệ, không có đồ đạc cầu kỳ, chỉ có một người mẹ hoặc người vợ mỉm cười chờ đợi, vĩnh viễn không chối bỏ anh.
Cuộc sống rất dịu dàng, cho dù nó từng tổn thương anh, nhưng chỉ cần tiếp tục nỗ lực sống, sớm muộn gì anh cũng sẽ có được một đôi mắt dịu dàng nhìn mình như thế.
Bi thương khiến người thương cảm, còn ấm áp luôn làm người ta không nhịn được muốn tới gần.
"Người chế tác ra con búp bê này nhất định là một người rất dịu dàng."
"Đẹp quá, bỗng dưng tôi nhớ về mối tình đầu của mình."
Tịch Dung nghe những tiếng nghị luận chung quanh, mỉm cười nghiêng đầu nhìn Bách Nam, thấp giọng nói, "Tác phẩm rất tuyệt, tinh túy nằm hết ở ánh mắt, nắm bắt rất chuẩn."
"Không phải do tôi nắm bắt chuẩn đâu." Bách Nam lắc đầu, đôi mắt lộ ra ý cười, "Chỉ là tôi luôn nhận được một ánh mắt nhìn mình như vậy, tôi rất may mắn."
Tịch Dung nhìn thật sâu vào mắt cậu, sau đó chật vật dời mắt, nhìn lên búp bê trên đài trưng bày, "Tôi lại cảm thấy người được nhìn cậu như vậy cũng thật may mắn." Cậu không biết được đâu, lúc nhớ đến cậu ta, ánh mắt cậu cũng dịu dàng đến mức khiến người ta không nhịn được phải chìm đắm.
Giữa một rừng búp bê tinh xảo độc đáo, tác phẩm của Bách Nam thật sự không hề bắt mắt. Nhưng chỉ cần chú ý tới, ánh mắt sẽ như bị hút chặt vào không thể nhìn thứ gì khác nữa —— Không dời đi được, muốn nhìn kỹ hơn, muốn quan sát cẩn thận hơn nữa.
Sau khi nhìn kỹ rồi, từng chi tiết tỉ mỉ trên đồ vật mới được người ta chậm rãi phát hiện ra.
Vì sao ánh mắt của búp bê lại đặc biệt như vậy, cứ như biết nói? Cây trâm búp bê mang trên đầu nhìn qua rất tầm thường, nhưng vì sao càng xem càng thấy đẹp? Bộ quần áo màu vàng nhạt búp bê mặc rõ ràng cắt may rất mộc mạc, nhưng hoa văn trên làn váy trên cổ tay áo vì sao trông như đang chuyển động? Kiểu dáng ghế dựa rất bình thường, nhưng vì sao lại cho người ta cảm giác muốn vươn tay ra sờ thử một cái?
Thật nhiều câu hỏi vì sao cần lời giải.
Đáp án chính là vì những người chế tác thật sự bỏ rất nhiều công sức vào con búp bê này.
—— Tròng mắt búp bê làm từ bốn loại nguyên liệu khác nhau, trâm cài dùng kỹ thuật điêu khắc vi mô từ từ chạm khắc, hoa văn trên áo là đồ án tự thiết kế rồi thêu tay, thời gian chế tác tổng cộng mất gần một tháng. Bộ bàn và ghế gỗ càng không cần phải nói, hãy nhìn vào hoa văn khắc trên góc bàn, chỗ dựa lưng, tay vịn, đòn gác chân, không có chỗ nào là giống nhau.
Quá chi tiết, quá dụng tâm.
Từ chủ đề đến kỹ thuật chế tác, con búp bê này hoàn toàn xứng đáng với giải quán quân.
Tất cả các đội dự thi đều thán phục, ánh mắt truyền thông tập trung hết lên người Bách Nam, khán giả ôm mặt cảm thán —— Ối, chúng tôi lại phát hiện ra một thiên tài, chuyện quan trọng hơn là, thiên tài này vừa trẻ tuổi lại vừa đẹp trai!
Bách Nam đứng dậy dưới sự chú ý của tất cả mọi người, đi lên sân khấu nhận cúp từ tay vị nghệ nhân nổi tiếng, xoay người mỉm cười, "Cảm tạ tất cả quý vị ở đây đã công nhận, tôi đã từng nói, tôi vẫn thích dùng tác phẩm nói chuyện hơn."
Những người mấy ngày trước còn vây xem trò khôi hài đồng loạt nghiêng đầu nhìn đại diện nước H, ánh mắt tràn đầy chế nhạo, anh ta cúi đầu vừa xấu hổ vừa giận dữ.
"Đã từng có người nói tôi làm búp bê là mê muội theo đuổi một thú vui phù phiếm vô bổ, bây giờ tôi đã có thể đường đường chính chính nói cho bọn họ biết, tôi không phải như vậy."
Ánh mắt mọi người lại tập trung hết lên người Bách Nam.
"Tôi rất yêu cuộc sống hiện giờ của mình." Cậu vuốt lên chiếc nhẫn trên tay, nụ cười mang theo một tia xấu hổ, "Nhận được giải thưởng này đối với tôi là một vinh hạnh, có điều phải xin lỗi quý vị ngồi đây trước, phần tiếp theo của buổi lễ có lẽ tôi phải vắng mặt rồi."
Mọi người sửng sốt, không có câu chuyện xưa dốc lòng cảm động gì đó mà lại là thông báo về sớm à?
"Ở nước của tôi, năm mới sắp bắt đầu, mà người yêu và người nhà của tôi còn đang đợi tôi trở về, tôi đã đồng ý cùng bọn họ đón năm mới, cho nên..." Cậu cầm cúp, mỉm cười vẫy tay với tất cả quan khách, "Tôi phải về nhà sớm gặp anh ấy, xin lỗi. Còn nữa, chúc mừng năm mới."
Sau mấy giây yên tĩnh, tiếng vỗ tay vang như sấm dậy.
Đây có lẽ là bài diễn văn đoạt giải đặc biệt nhất bọn họ từng nghe qua, cậu thanh niên đoạt giải quán quân này quả nhiên mang lại cảm giác rất giống búp bê cậu ta làm, dịu dàng đến mức kỳ lạ... Chỉ đáng tiếc, cậu ta đã có người thương rồi.
Dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra sân bay, cậu vuốt ve lên di động một cái, mỉm cười tắt máy.
Sau mười một tiếng đồng hồ trên máy bay, Bách Nam bước chân xuống thành phố B một lần nữa. Các quảng trường lớn nhỏ đều đang tổ chức hoạt động đếm ngược mừng năm mới, đường phố hơi kẹt xe, cậu nôn nóng nhìn đồng hồ, không ngừng thúc giục tài xế lái nhanh một chút, lại nhanh thêm chút nữa.
Tài xế bất đắc dĩ, "Cậu nhóc à, đừng nóng vội như thế, an toàn là quan trọng nhất."
Bách Nam mỉm cười xin lỗi, trong lòng vẫn không khỏi sốt ruột.
11 giờ 45 phút, cậu xuống taxi, kéo hành lý chạy như điên vào tiểu khu.
11 giờ 55 phút, cậu thở hổn hển dừng trước cửa biệt thự, buông hành lý, móc chìa khóa ra mở cổng nhà.
57 phút, cậu mở cửa biệt thự ra, nhón chân nhẹ nhàng đi vào phòng khách chỉ mở một ngọn đèn bàn nhỏ.
Ban Ngọc ngồi một mình xem Xuân Vãn đến mơ màng sắp ngủ nghe thấy tiếng động quay đầu, sửng sốt, cúi đầu dụi dụi mắt, ngẩng lên một lần nữa, chớp chớp mắt, sau đó ánh mắt ảm đạm nhanh chóng sáng ngời, ném điều khiển TV và gối ôm qua một bên, phi nhanh tới, "Nam Nam!"
Bách Nam mỉm cười nghênh đón cái ôm của hắn, tâm trí căng thẳng cuối cùng đã hoàn toàn thả lỏng, thấp giọng nói, "Tiểu Ngọc, em về rồi đây."
"Ừ." Ban Ngọc ôm chặt lấy cậu, rất không tiền đồ đỏ hốc mắt, cọ cọ lên mặt cậu, lại sờ sờ vai, càng dùng sức ôm chặt hơn, "Là thật, thật sự... Nam Nam, anh nhớ em lắm."
"Em cũng vậy." Bách Nam cũng ôm chặt hắn, thỏa mãn thở dài, "Em về cùng anh đón năm mới rồi đây... Chúc mừng năm mới, Tiểu Ngọc."
Ban Ngọc sụt sịt mũi, vừa muốn khóc lại muốn cười, mặt mày vặn vẹo, ngữ khí tủi thân nhưng đầy vui sướng, "Nam Nam, chúc mừng năm mới."
Trong TV đã đếm ngược đến giây cuối cùng, sau đó "Đùng" một tiếng, pháo hoa nổ vang.
Năm mới đến rồi.
Ban Ngọc lùi lại một chút tỉ mỉ nhìn ngắm cậu một lượt, mím môi, dùng sức hôn xuống, "Nam Nam, anh yêu em."
Bách Nam mỉm cười đón nhận, "Em cũng vậy."
Từ đầu mùa xuân đến cuối mùa đông, thời gian ngắn ngủi không đến một năm, cậu mất đi rất nhiều, nhưng cũng thu hoạch được rất nhiều thứ. Một năm mới bắt đầu, tương lai cậu còn rất nhiều mùa xuân và mùa đông nữa, cậu sẽ cùng Tiểu Ngọc trải qua những năm tháng hạnh phúc lâu dài.
"Tiểu Ngọc."
"Hửm?"
"Không phải anh đã đáp ứng em là không thức khuya sao? Chuyện hôm nay là thế nào?"
"......"
–oOo– HOÀN CHÍNH VĂN –oOo–
Chương cuối dài xỉu, dài bằng 3 chương bình thường luôn á các bạn bảo sao mình gõ hoài gõ hoài không thấy nó hết:D
Btw, ngày mai mình phải off đi công tác mấy ngày, không có máy gõ chữ nên ráng đẩy nhanh tiến độ chính văn cho khỏi mất mood. Câu chuyện tạm dừng viên mãn ở đây, còn 3 phiên ngoại nữa đi về từ từ mình up dần (cũng là chuyện cuộc sống hàng ngày hạnh phúc vui vẻ của nhà Nam Nam thôi chứ không có drama gì đâu =))). Thui  mọi người đọc truyện vui vẻ, luv u <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.