Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 28:




Nói là muốn tùy tiện đi dạo, nhưng vừa lên xe taxi, Tứ Phương đã nói muốn đi đến bách hóa Vĩnh Thái.
Tái Văn quay qua hỏi anh “Đi vào trong đó làm gì vậy ?”
“Mua quần áo “
“Anh muốn mua quần áo sao?”
“Là em muốn mua.”
Tái Văn nói “Em ít khi đến chỗ đó mua quần áo lắm .”
Nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ mà , thích mua sắm đã là thiên tính. Bây giờ người đàn ông của mình lại yêu cầu mua quần áo, thật sự cô rất vui vẻ. Cô nhào vào trong lòng anh , vui vẻ nhìn anh cười.
“Em chỉ mang theo tiền lẻ, không mang ví tiền.” Tái Văn vuốt cái túi tiền lẻ trong tay ảo não nói, cô còn tưởng rằng chỉ mua chút đồ vụn vặt thôi chứ .
Tứ Phương vỗ vỗ đầu cô ”Không sao , anh có mang theo tiền .”
Tái Văn ngẩng lên nhìn anh , thanh âm hỏi anh rất nhỏ “Anh lấy rồi phải không?”
Tứ Phương ôm cô, gật đầu.
Vào bách hóa Vĩnh Châu, Tứ Phương kéo nàng đến thẳng tầng 3 khu vực dành riêng cho phụ nữ , Tái Văn rất ít khi đến nơi này mua quần áo, tất cả đều rất đẹp cô thật sự bị choáng ngợp .
Nhưng cũng không cần Tái Văn tự mình phải chọn, Tứ Phương đã lựa hết cho cô. Cô chỉ cần đi sau gót anh , chỉ cần anh nhìn trúng cái nào, cô sẽ cầm lấy đi vào mặc thử, chỉ cần anh vừa ý thì sẽ mua . Phong cách anh lựa chọn thường chỉ có một phong cách rất , đơn giản hào phóng lại không kém phần thanh lịch , màu sắc tươi sáng ,có một chút trong sáng lại không kém phần gợi cảm .
Chọn xong hết quần áo, lúc đi ra ngoài , Tái Văn đột nhiên kéo lấy cánh tay Tứ Phương “Em mới thấy anh trai ở đại sảnh , anh ấy đang cầm tay một cô gái , nhìn cô gái kia rất cao ,thành thục và rất xinh đẹp .”
Tứ Phương nói, “Phải không? Như vậy không phải rất tốt sao ?”
Tái Văn gật đầu, “Uh, như vậy thật tốt .” Yêu thương một người phụ nữ , Tái Vũ có lẽ sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình . Anh em họ đã rất lâu rồi chưa gặp nhau , bây giờ cũng hiếm khi gọi điện thoại , anh ấy có lẽ đã nghĩ thông suốt rồi .
Thật ra Tái Vũ cũng nhìn thấy cô , vẻ mặt hạnh phúc của cô khi ôm lấy Hạ Tứ Phương, cô ấy trông thật hạnh phúc .
Mấy hôm trước Hạ Tứ Phương được thả ra , anh biết. Cô ấy lại được ở bên anh ta . Rất nhiều lần anh vô cùng hâm mộ Hạ Tứ Phương, Tái Văn thương anh ta như vậy, ấm áp và bền chặt . Anh thường xuyên ao ước, nếu Tái Văn có thể thương anh đến như vậy thì tốt bao nhiêu .
Một giọng nữ cắt ngang dòng suy nghĩ của anh “Tiên sinh, phu nhân ngài có lời nhắn cô ấy đang đi thử đồ ở trong phòng thử .”
Phu nhân? Thật sự là chê cười. Tái Vũ trào phúng cười lạnh một tiếng, đi đến gian phòng thử đồ .
Bên trong người phụ nữ thấy anh tiến vào, liền xoay người sang chỗ khác nói với anh ”Tái Vũ, mau, giúp em kéo khóa kéo lên một chút.”
Tái Vũ tiến đến cầm lấy móc khóa được kéo hờ dưới lưng kéo lên , đến chỗ cổ, người phụ nữ cầm lấy bàn tay của anh , xoay người lại, đem tay anh đặt vào phía ngực của cô nhẹ nhàng ấn , “Tái Vũ, em ở Bắc Kinh rất nhớ anh , anh có nhớ em không ?”
Khuôn mặt Tái Vũ vẫn không có chút thay đổi, cũng không đáp lại .
Người phụ nữ cười, “Em rất thích khuôn mặt lạnh lùng này của anh .”cô ra lệnh cho anh ”Hôn em .”
Tái Vũ đứng một lát, sau đó hôn lên . Người phụ nữ kéo bàn tay anh đi xuống …
“Ôm em ” cô ra lệnh.
Tái Vũ ôm cô .
Cô đẩy Tái Vũ ngồi xuống chiếc ghế dài được đặt bên trong gian thử đồ , rồi tách hai chân anh ra, đem thắt lưng quần của anh kéo ra, quần cùng quần lót cũng được kéo xuống dưới, tìm được cái mà cô muốn .
Người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn Tái Vũ cười, “Em thật nhớ bảo bối này nha , nhớ muốn chết ý . Cái lão già kia cả một năm rưỡi trời mà cũng không cứng lên được một lần, thật sự là muốn chết mà .”
Cô ngừng lại động tác, đứng dậy ngồi lên đùi anh, “Anh sờ mà xem, Anh sờ mà xem nó thật sự quá tuyệt “
Tái Vũ không hề động đậy
Người phụ nữ cũng không thèm để ý, cười, cô nhắm ngay vị trí, đặt mông ngồi xuống, “A” sau đó phát ra một hơi thật sâu.
Người phụ nữ này tên là Diệp Ngọc Kiều, trước kia chính là người tình của Đặng bí thư Tỉnh ủy, sáu năm trước, cũng không biết là ở đâu mà nhìn thấy được Tái Vũ, sau lại vẫn thường xuyên lén lút tìm đến anh. Lúc mới đâu, Tái Vũ căn bản cũng không từ chối cô ta , khả năng mỹ nữ này có tâm lý ngược đời , ngươi càng không từ chối cô nàng, cô nàng liền càng hăng hái hơn , cô tự nhiên nghĩ là biện pháp của mình đã làm cho Tái Vũ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ .
Chính vì vậy mỗi lần có cơ hội, cô đều bắt Tái Vũ đi ra ngoài , ở mấy chỗ kì lạ bí ẩn mà làm không biết mệt.
Ba năm trước đây, Đặng bí thư được điều đến chi bộ ở Bắc Kinh, cũng mang cô ta theo. Lúc ấy Tái Vũ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được thoát khỏi cô ta .
Nhưng thật sự không ngờ, ba năm sau , cô nàng lại trở về Vĩnh Châu tìm Tái Vũ. Núi cao mà hoàng đế xa, cô nàng ngược lại càng lớn mật hơn nữa.
Tái Vũ thật sự không hiểu bản thân hắn rốt cuộc có điểm nào để cô ta vừa ý , mà để cho cô ta vẫn nhớ mãi không quên như thế .
Tái Vũ trong lòng không ngừng chửi mắng cô ta , đồ đàn bà hèn hạ .
Mà người phụ nữ ở dưới thân hắn càng không ngừng luật động , không ngừng rên rỉ.
***
Ngày hôm sau, Tái Văn sớm kéo Tứ Phương rời giường, hôm nay nhất định phải đi bệnh viện.
Ăn xong bữa sáng, bọn họ lái xe đi bệnh viện. Bởi vì đi sớm, nên người rất thưa thớt . Bọn họ đi đến phòng khám bệnh chuyên gia khoa chỉnh hình, một vị bác sĩ tóc bạc đã nữa đầu kiểm tra cẩn thận chân trái Tứ Phương .
“Cái thanh nẹp cùng với thạch cao làm không cẩn thận, thời gian vết thương khép lại lại xảy ra vấn đề, xương cốt có phần hơi trật, thời gian bị đã lâu , đã không còn cách nào .”
“Thật sự không có cách nào sao bác sĩ?” Tái Văn lo lắng hỏi.
“Không có biện pháp , thời gian kéo dài quá .” Vị bác sĩ nói.
Từ trong phòng khám đi ra, Tứ Phương kéo lấy Tái Văn đang thương tâm phẫn nộ ngồi xuống chiếc ghế nghỉ ngoài hành lang.
“Bọn lang băm trong ngục giam, em nguyền rủa bọn họ không được chết tử tế, chân anh tốt như vậy , lại bị bọn họ làm thành thế này ”
Tứ Phương ôm cô ”Đừng nói nữa, đã như vậy rồi , quên đi.” Anh thật sự không hy vọng Tái Văn bởi vì anh mà trở nên hung dữ , cô vốn là người hiền lành , khuôn mặt lại bình thản cao quý như vậy .
“Chờ chúng ta đến Canada, để cho bác sĩ ở nước ngoài khám lại đi.” Ánh mắt ướt sũng của cô nhìn anh nói.
“Ừ” Tứ Phương gật đầu.
Bọn họ ngồi nghỉ ngơi trên ghế một lát, lúc này lại có một bóng người dừng lại ở trước mặt bọn họ.
Tứ Phương cùng Tái Văn nghi hoặc ngẩng đầu, Tái Văn hơi sửng sốt, hóa ra đó là Trần Cúc Anh. Cô thấp giọng nói cho Tứ Phương “Là mẹ Tái Vũ ” Tứ Phương gật đầu.
“Trời, ta còn tưởng rằng là ai ? Hóa ra là cô .” Trần Cúc Anh thấy cô ngẩng đầu, châm chích nói.
“Có chuyện gì không ?” Tái Văn bình tĩnh hỏi.
“Trời , cánh cứng rồi , không còn biết ai là mẹ nữa , nhưng mà , ta cũng không có khả năng có loại con gái này.”
Tái Văn kéo Tứ Phương đứng lên, chuẩn bị bỏ đi , cô thật sự không muốn đụng chạm với Trần Cúc Anh. Tái Văn đã vài năm không trở về đó , lại càng không gặp mặt gì với bà ta , chào hỏi nhau một câu , bây giờ cô cũng không muốn nhiều lời với bà ta nữa .
Tái Văn cùng Tứ Phương rời đi một lúc, lại nghe thấy tiếng chậc chậc của Trần Cúc Anh ở phía sau, “Chậc chậc, đây là người đàn ông của cô đây sao, hóa ra là một thằng què a, khẩu vị của cô thật sự không nhỏ đấy .”
Tái Văn dừng bước xoay người lại , lại nhìn vẻ mặt trào phúng của bà ta khi cười nhìn mình . Không để ý đến việc bị Tứ Phương cản lại, cô bước lại, đứng ở trước mặt Trần Cúc Anh, “Bà vừa mới nói cái gì?” Cô lạnh lùng hỏi.
“Sao nào? Còn không cho ta nói sao ?” Trần Cúc Anh cười càng hăng ”Ta đây lặp lại lần nữa, ta nói khẩu vị của cô thật tốt quá, tìm được một thằng què, xem bộ dạng khập khiễng kia , thực khiến cho người ta ghê tởm.”
Tái Văn trừng mắt với bà ta, đột nhiên tránh bàn tay của Tứ Phương ra, một phát nắm lấy tóc của bà ta , cô thật ra không biết đánh nhau, cũng chưa bao giờ động tay chân , nhất thời nóng này mà túm lấy tóc của Trần Cúc Anh, cũng chỉ là hai tay dùng sức nắm chặt lấy tóc bà ta, trong lòng kích động thét lên ”Không cho bà lăng nhục anh ấy, không cho bà lăng nhục anh ấy…”
Trần Cúc Anh cũng ngứa gan , bà ta không tránh được khỏi bàn tay của Tái Văn, càng thêm điên cuồng hét ”Mau đến mà nhìn a, con mà đánh mẹ này , mau đến nhìn a, con mà đánh mẹ này …”
Tái Văn lại giống như không nghe thấy tiếng rống của bà ta , cô vẫn túm chặt tóc bà ta, trong miệng vẫn hét , “Tôi không cho phép bà lăng nhục anh ây …”
Tứ Phương một tay ôm lấy eo Tái Văn, một tay gỡ mấy ngón tay đang nắm tóc của cô , “Buông ra, mau buông ra” anh quát nhẹ.
Trần Cúc Anh từ trong tay cô tránh ra, vội vàng lui về phía sau, mái tóc của bà ta lúc này đã rối mù , ngón tay chỉ vào mặt Tái Văn, trong miệng hô to, “Đều đến xem đi , con mà đánh mẹ này , thật là mất hết tính người a, con mà đánh mẹ này ơi …”
Bác sĩ , bệnh nhân xung quanh đều dừng lại vây xem, trong miệng đều xì xầm bàn luận.
Tái Văn lạnh lùng trừng mắt với bà ta ”Bà không phải là mẹ tôi .”
Trần Cúc Anh chửi ầm lên, “Ai muốn làm mẹ cô chứ , mẹ cô ai cũng có thể làm chồng, vụng trộm với người đàn ông khác mới sinh ra cái loại nghiệt chủng là cô , mẹ dạng nào thì con dạng đấy , cô cũng là một loại không biết xấu hổ , cô…”
“Câm mồm” Tứ Phương gầm lên một tiếng , ánh mắt lạnh như băng của anh nhìn vào Trần Cúc Anh, giống nhau mang bà ta bầm thây vạn đoạn
Trần Cúc Anh bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho run sợ , nghĩ đến bản thân chỉ có một mình, nếu người này mà làm tới, bà ta sẽ thiệt thòi lớn. Bà ta suy tính trước sau , lập tức ngậm lại cái miệng đang hùng hùng hổ hổ chửi bới lại . Chính là trào phúng nhìn lại Tái Văn cười không ngừng.
Tứ Phương không nhìn lại bà ta, anh ôm sát Tái Văn, ôm lấy cô bước ra khỏi bệnh viện.
Từ bệnh viện đi ra, Tứ Phương lạnh băng nghiêm mặt, cũng không nói chuyện với cô ,lên taxi, anh buông tay cô ra, lẳng lặng ngồi vào một bên, nhìn bên ngoài cửa xe vẫn không nói chuyện gì với cô.
Về đến nhà, Tái Văn lấy lòng ngồi xổm xuống cởi giày cho anh, anh lại kéo cô lên , tự mình thay dép lê, lập tức đi vào phòng khách.
Tái Văn đi theo ở phía sau, trong lòng ê ẩm . Vừa mới rồi lời nói của Trần Cúc Anh thật sự quá khó nghe, anh ấy chắc chắn rất khổ sở .
Nhìn anh im lặng đứng ở phía trước cửa sổ phòng khách, Tái Văn rất khổ sở. Cô đi vào phòng bếp, tìm ấm nước nấu nước sôi, lại rửa chén, pha một ly sữa, cô dùng thìa quấy nhẹ, đến khi độ ấm vừa miệng , cô bưng ly đi đến phía sau Tứ Phương.
Cô nhìn phía sau lưng anh , nhẹ nhàng nói, “Không cần khổ sở, cũng không cần nghĩ nhiều được không? Bà ta vẫn hận em, nên mới nói những lời khó nghe như vậy, kỳ thật anh tốt lắm, anh thực sự hoàn mỹ…”
Cô thấp giọng nói xong, Tứ Phương đột nhiên xoay người lại, suýt dọa cho Tái Văn nhảy dựng cả lên . Anh trừng mắt nhìn cô, “Mấy lời nói đó anh căn bản không để ở trong lòng, lời nói của bà ta không liên hệ gì đến anh , anh giận em , em sao có thể tự nhiên đi lên đánh nhau với người khác chứ ?”
Tái Văn không cam lòng yếu thế cũng trừng mắt với anh “Em đánh đó, như thế nào ? Ai bảo bà ta nói anh như vậy chứ .”
Tứ Phương lớn tiếng nói, “Kia về sau thì sao ? Có phải mỗi người nói anh như vậy em lại cùng bọn họ đánh nhau một trận?”
Tái Văn tức giận, lập tức quẳng cái ly trên tay , cô la lớn, “Em sẽ đánh, em sẽ đánh, anh không cần xen vào…”
Tứ Phương một tay ôm lấy cô , đi qua đặt ở trên sô pha, hai tay nắm chặt khuôn mặt của cô , nhìn thẳng vào ánh mắt cô .”Anh không xen vào? Được sao ?”
Tái Văn cắn răng, không để ý tới anh .
Tứ Phương thở nhẹ dài một hơi, “Anh không cần như vậy được không? Người khác nói gì, anh căn bản đã mặc kệ, chân vốn đã như vậy, mọi người xung quanh nói gì thì mặc kệ họ , không liên quan gì đến anh hết , mà anh cũng không để ở trong lòng, em cũng không cần lo lắng anh khổ sở được không? Hả ?”
Tái Văn cúi đầu, không nói.
“Về sau không cần phải nóng này như vậy với người khác biết không? Em chưa từng đánh nhau với ai, em có biết em như vậy mới khiến anh thêm nhiều khổ sở hay không ?”
Tái Văn nâng tay, gắt gao ôm anh, nhẹ nhàng gật đầu.
Cô chiếp chiếp nói, “Anh nói vậy , về sau em đều nghe lời anh mà .”
Tứ Phương nở nụ cười, thật đúng là không trông cậy vào cô đều nghe lời anh , thời điểm tất yếu lại có thể nghe theo anh . Anh yêu thương ở cái miệng nhỏ nhắn của cô mà hôn , “Ừ, bảo bối thực ngoan.”
Tái Văn mỉm cười ngọt ngào .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.