Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 48:




Những chỗ ăn chơi gần đây đều đã đi vào quỹ đạo, cũng bắt đầu sinh lợi nhuận , người phụ trách, quản lý chính cũng không tệ lắm. Đợi đến khi Tiểu Thạch quay lại , anh sẽ càng nắm rõ về thông tin nhân sự hơn , sau đó sẽ điều chỉnh lại một chút .
Hôm nay buổi tối, Tứ Phương cùng Vương Tu ,Vương Hạo Tường đi thị sát quán bar ,KTV trên đường Tân Giang vài vòng. Nhìn qua một lượt có thể nói việc làm ăn đã khôi phục không ít , múa hát rầm rộ , không thể nhìn ra cái chết Trần Tự Huy đối nơi này có cái gì ảnh hưởng.
Tứ Phương cùng Vương Hạo Tường nói, “Thuốc phiện tôi sẽ gọi người chuyên nghiệp đến quản lý, các anh chỉ phụ trách phân phối , không được tự làm một mình , hàng tháng, mức tiêu thụ thu vào phải rành mạch , tôi hy vọng không có sổ sách không đến mức lộn xộn .”
Vương Hạo Tường vội vàng gật đầu.
Hiện tại về vấn đề thuốc phiện Tứ Phương đã có cách nghĩ khác ngược lại so với Hạ Hữu Quân, cũng khác so với suy nghĩ trước kia của anh . Trước kia anh cảm thấy cách làm của cha anh còn có lòng trắc ẩn trong đó , nhưng khi trải qua chuyện Trần Tự Huy , anh đã nghĩ thông suốt , chỉ có màu đen cuối cùng , mới có thể củng cố thế lực vững chắc hơn, mới có thể hoàn toàn khống chế cục diện. Thuốc phiện là thứ không thể thiếu đối với một số người , vĩnh viễn không thể cấm được , ở Vĩnh Châu, anh không làm , tự nhiên sẽ có người làm, để người khác làm tốt, kiếm được tiền , sẽ giống Trần Tự Huy càng muốn mở rộng địa bàn hơn nữa , sẽ khiêu khích đến bang hội. Để cho người khác kiêu ngạo, không bằng tự chiếm lĩnh một vùng , Vĩnh Châu nhất định phải bền chắc như thép, ai muốn lật cũng không lật đổ được .
Tứ Phương lấy KTV làm khu vực thị sát trọng điểm, nhìn lá rụng biết mùa thu đã đến, nhìn tình hình kinh doanh , có thể phản ánh được tất cả những tình hình lớn khác , dù sao cũng là do một người quản lý .
Khi đến toilet lầu hai, ở trong góc sáng có một người đàn ông ôm một phụ nữ sờ mó lẫn nhau , Người phụ nữ cố rên rỉ thành tiếng, làm người đàn ông ôm cô ta càng thêm hưng trí ngẩng cao.
Tứ Phương đang bước qua trước mặt họ , đột nhiên anh ngừng lại, nhìn đôi nam nữ kia . Người đàn ông phát hiện có người dừng lại nhìn thẳng vào bọn họ , không khỏi tức giận mắng, “Con mẹ nó, không thấy tôi đang muốn làm à , mắt mày …” Còn chưa nói xong , đã bị thủ hạ Vương Tu đá ngã bò trên mặt đất, cổ bị dẫm lên, Người đàn ông kia rốt cục từ trong hưng phấn tỉnh táo lại , biết bản thân đắc tội phải nhân vật lớn , trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ, “Thật xin lỗi, tha mạng a, các ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân , ta vừa rồi có điểm thái quá …”
Tứ Phương cũng không thèm nghe hắn nói , anh nhìn vào người phụ nữ , người phụ nữ giống với đa phần phụ nữ khác , có một mái tóc uốn dài, trang diễm đậm , mặc váy siêu ngắn , giày cao gót mười phân , hai tay lúc này không ngừng kéo áo , khẩn trương đứng dựa ở bên tường.
Tứ Phương nhẹ giọng hỏi “Cô là ai?”
Người phụ nữ khẩn trương nói, “Tôi bán thân ở đây .”
Tứ Phương gật đầu, vẫn chăm chú nhìn vào cô . Cô ta bị anh nhìn đến kinh hồn bạt vía , không khỏi cũng lét lút ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, vừa thấy xong , cô ta không khỏi cảm thấy kinh hãi, người đàn ông này cô biết , rốt cuộc đã gặp ở đâu rồi ? Sao mà cô nghĩ mãi không ra .
Tứ Phương nhìn thấy biểu hiện của cô , trong đầu rất nhanh suy nghĩ , một số hình ảnh lúc trước hiện ra , Anh cũng đại khái biết cô ta là ai .
“Theo tôi .” Tứ Phương bình tĩnh nói, sau đó liếc cô một cái, xoay người đi trước .
Cô ta đứng dựa vào tường có chút không hiểu , còn chưa phản ứng kịp đã có người nhìn cô không vừa mắt , hung hăng đá vào mông cô một cái , kéo cô về đi phía trước.
Tứ Phương quay đầu, lạnh lùng nói một câu, “Không cần đánh cô ta .”
Vương Tu biết anh đã tức giận , trừng mắt liếc thủ hạ một cái, vội vàng đẩy cô ta đi về phía trước , ở bên tai nói, “Phải tính táo , hầu hạ cho tốt.”
Cô gái bị Vương Tu nhét vào ghế , ngồi ở bên cạnh Tứ Phương. Chiếc xe màu đen chống đạn dưới sự bảo vệ đi ra ngoài.
“Đi đến hiệu cắt tóc trước ” Tứ Phương ngồi phía sau nói.
“Ngài muốn đi cắt tóc sao?” Vương Tu nghi ngờ hỏi , không phải mỗi lần đều có thợ cắt tóc chuyên nghiệp tới nhà cắt tóc cho cậu ấy sao ? Anh ta chưa bao giờ cắt tóc ở bên ngoài .
Tứ Phương thản nhiên nhìn ngoài cửa sổ xe, không nói gì.
Vương Tu cũng nhanh ngậm miệng lại, kêu lái xe chạy đến hiệu cắt tóc lớn nhất Vĩnh Châu .
Đến cửa hiệu cắt tóc, Tứ Phương xuống xe, đi qua phía bên kia mở cửa, cô gái thụ sủng nhược kinh bước xuống xe, không nhịn được run lên , cô biết anh ta khẳng định là nhân vật lớn , ngay cả trong mắt mọi người nhân vật lớn như Vương Hạo Tường cũng phải cung kính trước mặt anh ta , có thể thấy, anh ta khẳng định là lão đại của lão đại.
Cô không biết vì sao anh ta lại để ý đến cô , có lẽ nào thấy cô không vừa mắt, muốn giết cô ? Cô nơm nớp lo sợ, không lúc nào không khẩn trương .
Một hàng vệ sĩ mặc comple đen bọc xung quanh hai người đi vào hiệu cắt tóc, ông chủ cửa hiệu lần đầu tiên thấy cảnh tưởng rầm rộ như vậy , vội vàng cười chạy tíu tít đến chào đón, “Xin hỏi có thể giúp gì cho ngài ?”
Tứ Phương chỉ vào tóc cô nói ”Làm cho chỉnh tề.”
Ông chủ cửa hiệu cắt tóc mời Tứ Phương ngồi nghỉ trên sô pha, chuẩn bị cà phê còn và tạp chí cho anh , sau đó tự mình ra trận, giúp vị tiểu thư này gội đầu ,trang diễm. Tứ Phương không uống cà phê, cũng không xem tạp chí, anh chỉ là lẳng lặng ngẩn người.
Sau khi gội đầu xong , ông chủ đi đến trước mặt Tứ Phương hỏi, “Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn chúng tôi cắt tóc cho cô ấy thành kiểu gì ?”
Tứ Phương đi đến sau ghế của cô , nhìn khuôn mặt trong gương nói ”Đem khuôn mặt này tẩy cho sạch sẽ” lại chỉ và tóc, “Màu đen , thẳng , gọn gàng .”
Thợ cắt tóc gật gật đầu, hắn đại khái biết anh muốn kiểu tóc gì, chỉ cần dài thẳng bình thường
Thợ cắt tóc nhìn Tứ Phương nói, “Cám ơn, mời ngài ngồi, chúng tôi bây giờ sẽ làm tóc cho cô ấy .”
Tứ Phương cũng không ngồi xuống , anh đứng ở bên cạnh, nhìn động tác thợ cắt tóc. Thợ cắt tóc bị anh nhìn đến khẩn trương, thỉnh thoảng phải lấy bình tĩnh, mới có thể tiếp tục cầm kéo cắt .
Làm tóc xong, Tứ Phương không nói đẹp hay không đẹp , thản nhiên nói một câu, “Đi thôi.”
Thợ cắt tóc mồ hôi lạnh chảy ròng, cúi đầu khom lưng, đem đàn đại thần này tiễn ra cửa, lúc này mới dám thở lớn , vội vàng tìm nước uống.
Đợi lên xe, Tứ Phương phân phó lái xe, “Đi đến cửa hàng ”
Lái xe dùng ánh mắt nhìn Vương Tu dò hỏi, ý tứ là: Vĩnh Châu nhiều cửa hàng như vậy, là muốn đi đến cửa hàng nào ?
Vương Tu nhìn lái xe nói, “Cao ốc Vĩnh Châu ” lái xe biết chỉ thị cụ thể, lúc này mới yên tâm khởi động xe.
Vương Tu liếc qua kính xe nhìn về phía sau , Tứ Phương ngồi ở bên trái, có vẻ không yên lòng , cô gái kia ngồi ở bên phải, tóc bị ép thẳng mượt , khuôn mặt đã tẩy trang , nhìn qua tuổi còn rất nhỏ . Vương Tu thu hồi tầm mắt không thèm để ý nữa , đột nhiên trong lòng hắn khẽ động, lại nhìn phía sau một lần , này, cô gái này là Hách Tái Văn sao ? Vì sao sau khi chỉnh đốn lại giống Hách Tái Văn đến như thế ?
Vương Tu đã thấy qua ảnh chụp Hách Tái Văn, cũng gặp qua người , chính là mái tóc thẳng mượt này , tướng mạo ngũ quan cũng có năm phần quen biết, nhưng có thể khẳng định cô gái này không phải là Hách Tái Văn, trừ phi cô phẫu thuật thẫm mĩ . Hắn nghĩ Tứ Phương hẳn cũng rõ , nhưng hiện tại cậu ấy làm như vậy là ý gì ?
Lúc Vương Tu đang lúc đoán bừa lung tung , xe đã đến dưới Cao ốc Vĩnh Châu. Tứ Phương vẫn mở cửa xe cho cô gái kia , cô gái thật cẩn thận đi theo phía sau Tứ Phương vào cửa hàng , Tứ Phương trực tiếp đến lầu hai khu quần áo phụ nữ , anh hoàn toàn không hỏi ý kiến ai , tìm vài bộ quần áo mà Tái Văn mặc hằng ngày , đưa cho cô gái kia .
“Mặc vào” anh nói.
Cô gái thụ sủng nhược kinh đi vào gian thử đồ , đem quần áo Tứ Phương chọn mặc vào , sợ hãi đi ra cho Tứ Phương xem. Tứ Phương nhìn một lúc, lại nhẹ nhàng thở dài một hơi. Cô gái bị doa không dám ngẩng đầu nhìn Tứ Phương.
“Đi thôi” Tứ Phương nói. Lên trên xe, Tứ Phương vẫn không nói gì, lái xe cũng không khởi động xe, Vương Tu cũng im lặng chờ anh phân phó.”Em hiện tại nghỉ ở đâu?” Sau tòa thượng, Tứ Phương hỏi cái kia tiểu thư.
“Em ở tại xóm Bình An ” cô gái nói. Đó là xóm nhỏ trong thành phố, dân cư phức tạp.
“Em thiếu tiền đến như vậy sao? Vì sao không tìm việc làm.” Tứ Phương hỏi
“Em , Em…” Cô gái cũng không biết nên nói như thế nào, cô cũng không thể nói với anh, cô từ rất sớm đã bắt đầu làm gái , cô đã không còn nghĩ đến chuyện đi làm một công việc đàng hoàn nào khác . Hiện tại một tháng một hai ngàn , đã không nuôi nổi bản thân . Cô lại hút thuốc phiện, tiêu phí rất lớn, bạn trai cũng là một kẻ nghiện, cả ngày ở nhà chờ ăn chờ uống, cô còn phải nuôi hắn.
“Em cần tiền đến thế sao sao? Tôi có thể cho em ” Tứ Phương lấy bút , chuẩn bị viết chi phiếu cho cô .
Cô gái liên tục lắc đầu, cuối cùng, cô đã nhớ anh ta là ai , có thể cho tiền cô một cách dễ dàng như vậy , chỉ cô một người vào sáu năm trước , anh xem cô biểu diễn màn xiếc chui ống đồng, lại trả cho cô rất nhiều tiền, sau lại có người tới tìm cô , nói muốn giúp cô tìm cha mẹ của mình , cô biết, đó nhất định là vị đại ca kia giúp cô, Cô không khỏi kinh ngạc hô , “Anh, anh là vị ca ca kia?”
Tứ Phương gật đầu, “Lúc ấy đã tìm được cha mẹ rồi, em vì sao không ở nhà sống cho tốt ?”
Tiểu Hoa nghẹn ngào nói, “Tuy rằng tìm được cha mẹ rồi, nhưng họ cũng là dân quê chân thật , trong nhà lại nhiều con , bọn họ bảo em đi ra ngoài làm công sớm một chút, nên em mới .. .”
Bởi vì tuổi còn nhỏ , ở đây lại không tìm được công việc phù hợp , tỷ tỷ ở cùng phòng trước kia làm thêm ở câu lạc bộ đêm,thấy cô không có việc gì làm, đã kêu cô đi làm luôn . Sau đó cô phải đi .
Mới bắt đầu, cô nghĩ chỉ làm hai năm sau khi có tiền sẽ không làm nữa , nhưng lúc đó cô lại bị mấy chị em đưa đi hút ma túy , đây thật sự là một cái động không đáy , làm thế nào cũng không thể thoát ra được . Sau đó cô chỉ còn có thể bất lực buông tay , đành được thể nào thì hay thế đó, lại đi tìm bạn trai , hắn cũng bị nghiện , cấp cho hắn ăn, cấp hắn uống, cấp hắn hút thuốc phiện, lại cấp tìm nữ nhân cho hắn, cô không cần hắn cho cô tiền , chỉ cần lúc cô đơn có thể cùng ở bên cô là được . Đối thế giới này, cô đã không còn nhiều mơ ước nữa rồi .
Tứ Phương lấy chi phiếu hai trăm vạn đưa cho cô, “Cầm đi, về sau sống cho tốt vào , anh không muốn nhìn thấy em trang điểm rồi làm mấy chuyện bán thân như vậy nữa , đừng để anh thấy em quá thảm hại như vậy lần nữa , anh sẽ không vui.”
Tứ Phương không thể nào giải thích nổi tâm trạng lúc này mình , cũng không hy vọng người khác có thể hiểu được . Một cô gái có khuôn mặt tương tự như Tái Văn, trang diễm diêm dúa , váy ngắn đến mức lộ quần trong , ở dưới thân vô số đàn ông rên rỉ, tất cả hình ảnh đó lại bị anh thấy được, làm cho anh thống khổ không thể tả nổi , giống như làm bẩn Tái Văn vậy .
Tiểu Hoa cũng không biết suy nghĩ của Tứ Phương, cô nắm chặt chi phiếu trong tay, vạn lần xúc động , trong sinh mệnh ngắn ngủi của cô , người giúp cô chỉ có người đàn ông trước mắt này, hơn nữa lại hai lần. Cô âm thầm quyết định, về sau nhất định phải sống tốt , vì trên thế giới này cuối cùng cũng có một người đối với cô có thiện ý .
“Em đi đi.” Tứ Phương nói.
“Vâng ” tiểu Hoa kìm nước mắt xuống , mở cửa xe đi ra ngoài. Cô đứng ở ven đường, nhìn theo chiếc xe hơi màu đen dần dần đi xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.