Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 61:




Buổi tối ăn xong cơm chiều, Cao Đông Thành hướng Cao An An nói, “Cô lập tức đến thư phòng của tôi một chút.” Sau đó hắn bước lên lầu trước.
Qua một lúc , Cao An An gõ cửa thư phòng, đem một ly trà râu ngô cho Cao Đông Thành .
Cao Đông Thành đưa tay nhận lấy , độ ấm thích hợp, không lạnh không nóng , hắn uống liền mấy ngụm .
“Ngồi đi” Cao Đông Thành đặt chén trà xuống .
Cao An An ngồi xuống sô pha bên cạnh.
Cao Đông Thành nhìn cô , “Có chuyện muốn cùng cô thương lượng một chút.”
“Chuyện gì?” Cao An An khó hiểu hỏi, Cao Đông Thành từ khi nào lại muốn cùng cô thương lượng , từ trước đến nay hắn vẫn luôn phân phó mọi việc mà .
“Cô cùng tôi đến Los Angeles một thời gian được không ?”
Cao An An khó hiểu, ” đến Los Angeles làm gì ?” Trước mắt công ty đang gặp khó khắn nên cần ra nước ngoài tìm nguồn vốn sao ?
Cao Đông Thành đứng lên, đi tới ngồi bên cạnh Cao An An , ” bên Los Angeles có tin tức tốt, bên đó đã nghiên cứu ra phương pháp chữa bệnh tiểu đường, tôi muốn thử một lần, có lẽ việc điều trị rất lâu , nhưng mỗi ngày phải tiêm insulin, mỗi ngày phải lo lắng đề phòng sống hay chết , quá đủ rồi .”
Này quả thật là một tin tức tốt, “Nếu có thể trị dứt bệnh thì tốt quá , nhưng mà tôi không phải là người chuyên nghiệp, không thể giúp được gì, ngài đi cùng Trương bác sĩ có lẽ sẽ tốt hơn ?”
Cao Đông Thành nói, “Trương bác sĩ cũng cùng đi , chúng ta ba người cùng đi .”
Cao An An bất an nghĩ không hiểu vì sao lại phải đi lúc này , hiện tại cục diện công ty đang rối tinh rối mù, trong ngoài đều gặp khó khăn , lại mặc kệ công ty đi Mỹ, có vẻ có điểm kỳ lạ ? Huống chi hiện tại kết quả DNA của cô còn chưa có , mấy ngày nay trong lòng cô đều đang chờ đợi kết quả, sao có thể đến Los Angeles được ?
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, đến Mỹ chữa bệnh cho Cao Đông Thành là chuyện tốt, cô nhỏ giọng hỏi, “Chúng ta ở Los Angeles bao lâu ?” cô hy vọng có thể nhanh quay lại
“Khoảng chừng một tháng ” Cao Đông Thành nhìn cô nói.
“Lâu như vậy sao ?” Cao An An chần chờ nói, “Thời gian lâu như vậy , bên này còn chưa có kết quả.”
“Kết quả DNA ?”
“Đúng vậy, ngoài ra việc công ty thì sao ?”
Cao Đông Thành tựa vào sô pha, day day huyệt thái dương, ” Chuyện công ty cô cũng đừng quản nữa , tôi có thể xử lý .”
Cao An An không lên tiếng, việc này cô cũng quản không được, Cao Đông Thành nếu đã nói như vậy , hắn hẳn đã có quyết định của mình.
Cao Đông Thành đưa bàn tay tới vuốt ve đuôi tóc của cô , “Tối hôm nay cô suy nghĩ cho cẩn thận, sáng mai nói cho tôi biết “
Cao An An khẩn trương, cô nhân cơ hội đứng lên, “Vâng, tôi đi ra ngoài trước “
Cao Đông Thành nhắm hai mắt lại, “Đi đi “
Trở lại phòng mình, Cao An An trầm tư một lúc , quyết định gọi điện thoại cho Tứ Phương ,
Lần này hắn nhận điện thoại rất nhanh , “Tái Văn?”
“vâng ”
“Ăn cơm chưa ?”
“Ưh, ăn rồi ” không biết vì sao, buổi sáng nói chuyện với Tứ Phương Cao An An lại cảm thấy tự nhiên với Tứ Phương hơn một chút , có thể anh gặp nhiều miễn cưỡng, nhưng vẫn luôn lo lắng đến sự cảm nhận của cô , đáp ứng thỉnh cầu của cô , điều này làm Cao An An cảm thấy, trước kia khẳng định anh rất sủng cô .
“Chuyện gì?” Tứ Phương hỏi.
“Cao tiên sinh muốn tôi đến Los Angeles, hắn muốn đến đó điều trị bệnh tiểu đường, có lẽ sẽ ở lại đó hơn một tháng “
“Cái gì?” Tứ Phương kêu lên sợ hãi.
“Chuyến đi gồm ba người, đồng hành còn có một vị bác sĩ gia đình, ở bên kia một tháng.” Cao An An nói.
“Không thể” Tứ Phương nói như đinh đóng cột, anh rất hiểu điều này có ý nghĩa gì . Trước kia anh có bao nhiêu ý muốn đến như vậy, cùng Tái Văn ra nước ngoài, vĩnh viễn cũng không trở lại. Cao Đông Thành sớm không điều trị , trễ không điều trị , cố tình lúc hai người nhận ra nhau lại muốn xuất ngoại chữa bệnh, chuyện này có mục đích . Cao Đông Thành người này , cái gì đều làm được, Tái Văn cùng hắn ra nước ngoài , khẳng định sẽ không về được.
“Không cần đi được không?” Tứ Phương xin cô .
Cao An An cũng biết hiện tại mà xuất ngoại, quả thật là không thích hợp, nhưng Cao Đông Thành đã yêu cầu như vậy, không đi có thể được không, “Bây giờ tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ” Cao An An thấp giọng nói.
“Em bây giờ ở đâu ?”
“Ở nhà “
“Tốt” Tứ Phương nói, “anh cúp máy trước .”
“Anh …” Cao An An không hiểu ý anh , gác điện thoại sao ? anh không ý kiến gì sao ? không biết muốn làm gì?
“Lập tức gặp” Tứ Phương nói.
Cao An An vội vàng hỏi anh , “anh bây giờ muốn tới đây sao? Đã trễ thế này?”
Tứ Phương nói , “Lập tức gặp “
Cao An An khuyên anh không được, chỉ có thể chờ anh đến
Tứ Phương tắt di động, lập tức hỏi A Vũ, “Nhà Cao Đông Thành bây giờ có mấy bảo vệ ở đó ?”
A vũ nói, “Có năm người . Chúng phân tổ, thay phiên trông coi.”
“Tốt, gọi mọi người ở đây bây giờ đến nhà Cao Đông Thành.”
Một bên Vương thúc lo lắng hỏi, “Tứ Phương, sao vậy ?”
Tứ Phương nheo lại ánh mắt cười cười, “Không có gì, tôi chỉ là nghĩ không muốn vòng vo với Cao Đông Thành nữa , hôm nay cứng đối cứng cũng phải chấm dứt mọi chuyện , hắn thật sự đã chạm được đến điểm mấu chốt của tôi . Hôm nay Tái Văn nhất định phải quay lại Vĩnh Châu, chẳng sợ về sau cô ấy cãi nhau với tôi, chẳng sợ ta mỗi ngày cầu xin cô ấy ,chỉ cần cô ấy trở về, mọi việc đều có thể .”
Vương thúc lo lắng nói, “Như vậy không tốt đâu?” Ông sợ gây ầm ỹ lớn , sẽ khiến cảnh sát chú ý.
“Có được hay không cũng đều như vậy.” Tứ Phương phân phó Vương thúc, “Kêu mọi người chuận bị xe , sau khi tiếp cận Tái Văn chúng ta liền lập tức quay về Vĩnh Châu “
Lần này Tứ Phương đến ấn chuông cửa nhà Cao Đông Thành, người ra mở cửa vẫn là bảo vệ lần trước, hắn vừa thấy Tứ Phương, không chút nghĩ ngợi đã nói, “Cao tiểu thư không ở nhà “
Có giáo huấn lần trước, hắn lần này cực kỳ cảnh giác, cửa cũng không hoàn toàn mở ra, chỉ mở một khe nhỏ .
Tứ Phương nhìn A Vũ đứng bên phải gật đầu , A Vũ nhanh chóng từ góc chết phía bên phải xông lên, lấy súng kề vào đầu bảo vệ .
Bảo vệ kinh hãi , nhưng lại không để ý nguy hiểm, muốn thu đầu lại ,đóng cửa.
A Vũ nắm lấy cổ bảo vệ , đưa chân vào trước, xông cửa vào .
Tứ Phương qua cửa , trực tiếp đến đại sảnh, A Vũ vội vàng dùng báng súng đánh ngất bảo vệ , bước nhanh đuổi kịp Tứ Phương.
Trong đại sảnh một mảnh im lặng, không có một ai , Tứ Phương đứng ở đại sảnh, hướng trên lầu gọi ”Tái Văn, Tái Văn, Tái Văn…”
Gọi vài tiếng, trong đại sảnh đã đầy người hầu, tò mò nhìn hắn, Cao An An cũng từ lầu hai nhô đầu ra, vừa thấy hắn, vội vàng chạy xuống lâu. Cao An An chạy đến trước mặt hắn nói, “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện , bọn họ đều đang nghỉ ngơi .”
Cô muốn bước về phía trước, muốn mang Tứ Phương đến hoa viên nói chuyện , Tứ Phương đuổi theo vài bước, lại giữ chặt tay cô, Cao An An xoay người lại nhìn anh một cái, không giãy dụa.
Lúc này trên lầu lại truyền đến tiếng Cao Đông Thành, hắn hét lớn một tiếng “Các ngươi muốn đi đâu?”
Cao An An xoay người muốn giải thích, Tứ Phương lại một phen ôm sát cô , đem cô lôi ra đại sảnh , không cho cô cơ hội giải thích.
Cao An An nóng nảy, “tôi nói với hắn một tiếng đã ”
Tứ Phương không nói một lời, trực tiếp ôm lấy cô , bước nhanh ra ngoài cửa lớn .
Ngoài cửa lớn đã đậu mấy chiếc xe, người đứng chật ních .
Vương thúc thấy bọn họ đi ra, mở cửa xe trước mặt ra, Tứ Phương đặt Cao An An vào ghế sau . Cao An An vội vàng rướn người từ ghế sau ra ngoài , nắm lấy tay áo anh hỏi ”Anh muốn làm gì ?”
Tứ Phương sờ sờ thái dương của cô nói ”Ngoan, nghe lời “
Sau đó không để ý biểu tình sốt ruột của cô , trực tiếp đóng cửa xe . Anh gọi Vương thúc, “Lập tức đem cô ấy về Vĩnh Châu “
Vương thúc tiến lên mở cửa xe, rất nhanh ngồi vào ghế điều khiển , khởi động ô tô.
Tứ Phương cùng người còn lại nói ”Một nửa người đi theo sau, cam đoan trên đường an toàn, mau “
Lập tức có mười người chia nhau ngồi vào 3 chiếc Hummer , một chiếc đi đầu, hai chiếc ở hai bên trái phải hộ tống xe ở giữa hướng về Vĩnh Châu.
Bốn chiếc xe đi chưa được năm trăm thước, cửa biệt thự đã mở ra, hai chiếc xe jeep từ bên trong đi ra, chạy nhanh đuổi theo bốn chiếc xe trước mặt.
Tứ Phương sắc mặt trầm trầm, từ người bên cạnh lấy một khẩu súng máy ,bước đến phía trước mặt hai bước luân phiên bắn phá hai chiếc jeep. Hai chiếc xe jeep bị nổ lốp xe, xiêu vẹo đâm vào cây ngô đồng ven đường
Vài bảo vệ từ trong xe bước ra , mặt mày đều xám tro liều mạng ho khan, Tứ Phương xem bọn hắn không có năng lực phản kích gì, không tiếp tục bắn, anh cầm khẩu súng quăng đến chỗ người bên cạnh, quyết định đi vào tạm biệt Cao Đông Thành.
A Vũ tiến lên ngăn anh lại, lắc lắc đầu, bảo vệ của Cao Đông Thành tuy rằng có huấn luyện cơ bản , nhưng lại không cùng một cấp bậc với bọn họ , căn bản không đáng để tấn công . Nhưng Tứ Phương lại nhất quyết vào trong nhà Cao Đông Thành, A Vũ vẫn có vẻ lo lắng, người ta nói ám tiễn (thủ đoạn ngầm hại người ) khó đề phòng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Dù sao Tái Văn đã quay về Vĩnh Châu , cũng không cần đi vào nữa
Tứ Phương liếc A Vũ một cái, anh biết hắn có ý gì, nhưng cứ buông tha Cao Đông Thành như vậy, thật là không thoải mái. Nhưng về phương diện khác, nếu thật sự cùng Cao Đông Thành đấu đến người chết ta sống, có lẽ Tái Văn sẽ áy náy.
Tứ Phương mở cửa xe ngồi vào ghế sau , anh nhìn A Vũ nói, “Chúng ta ở đây chờ nửa giờ, nếu Cao Đông Thành đi ra, các ngươi lập tức động thủ, nếu hắn không ra , hôm nay liền dừng ở đây “
A hạt gật đầu, đây có lẽ là nhượng bộ lớn nhất của Tứ Phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.