Editor: Magi điên ( Osin)
Bê-ta: Nami-chan
“Này...... Đây là cái gì?”
“Thoạt nhìn có điểm giống một con diều”. Bạch Luật Nghi dụi dụi đôi mắt còn đang nhập nhèm vì mới ngủ dậy.
“Nhưng là cái này thật đặc biệt, thật uy phong nga, hơn nữa cũng rất lớn, Luật Nghi đại ca, đây là ngươi mua cho ta phải không”.
Bạch Luật Nghi đưa tay quẹt nước miếng còn dính bên mép. Y vừa mới tỉnh ngủ, ngủ đến thiên hôn địa ám, còn không biết hiện tại đã là giờ gì,sau đó lại bị một tiếng thét chói tai của A Hổ làm cho giật mình tỉnh giấc. Còn A Hổ thì như một con cún to, hướng trên người y mà nhào tới, vẻ mặt hưng phấn giơ lên con diều có màu sắc tươi sáng bên cạnh mà kêu to.
“Không có, không phải là ta tặng, ta vừa mới tỉnh ngủ.” Y nói thật. Trên thực tế, chính mình cũng không biết là do ai tặng.
“Nếu không phải của ngươi, vậy cái này là ai tặng cho ta? Vật này đặt bên giường ta, chính là muốn cho ta phải không?” A Hổ vạn phần quý trọng mà vuốt ve con diều. Hai bên nó có dải lụa xinh đẹp không cách nào hình dung, nếu có thể cho nó bay lên trời, nó nhất định sẽ trở thành con diều được chú ý nhất trên bầu trời.
“Tiểu thiếu gia, thỉnh ăn sáng.”
Trương Trung đẩy cửa phòng ra, gọi hai người bọn hắn dậy ăn điểm tâm. Dù sao Bạch Luật Nghi cho rằng, vấn đề mà mình không biết, thì đương nhiên là cần người giải đáp, tại sao miệng sinh ra ở trên người, đáp án phần lớn là để hỏi tới, không phải sao? Người hiện đại chính là luôn muốn tự mình cố gắng, không thể khiến cho bản thân bị bức bách mà chết được.
Bạch Luật Nghi hỏi hắn: “Con diều này là do ai tặng cho A Hổ?”
Trương Trung nhìn khắp xung quanh không có người mới dám mở miệng, “Là viên chủ lúc nửa đêm, đi khắp trong thành tìm kiếm danh gia làm diều nổi tiếng, cố ý mua cho bằng được.”
“Là… là phụ thân mua sao?”. Ánh mắt A Hổ gần như giật mình đến choáng váng, hoàn toàn không dám tin vào lời nói của Trương Trung.
Bạch Luật Nghi chậc lưỡi vài tiếng, nói ra những lời không dễ nghe, “Là trời muốn hạ hồng vũ, hay là mùa hè muốn nổi cơn bão tuyết a? Cái tên 『bạch mục nam』(1) sao lại có thể làm ra được loại chuyện này”. Sau chuyện tình đêm qua, y cũng đã tự động đem đối phương gọi là “bạch mục nam”.
Trương Trung đối với A Hổ cũng rất thương yêu, bằng không cũng sẽ không đi nghe tin tức khắp nơi trên phố, biết được y thuật của Luật Nghi rất tốt, hắn liền vội vã thỉnh viên chủ mời Bạch đại phu đến khám bệnh cho A Hổ.
“A Hổ thiếu gia, viên chủ chẳng qua là công việc quá bận rộn, chứ không phải là không thương yêu người, có khi chỉ cần khiến nguời uống được một ít dược, là những người làm công bên ngoài liền có thể được thưởng thêm ngân lượng. Nếu như không thương yêu người, viên chủ liệu có bỏ ra nhiều ngân lượng như vậy, ở trên thân thể của người hay sao?”
“Thật là như vậy sao? Cha không phải là chán ghét ta sao? Bởi vì ta một chút cũng không giống cha hùng tráng uy vũ (mạnh mẽ quyền thế).” A Hổ như thế nào cũng không dám tin tưởng, ngẫm lại thái độ lãnh đạm của cha đối với mình, còn có thân thể của chính mình còn chưa tốt hơn.
Trương Trung lại an ủi A Hổ, theo hắn thấy, viên chủ chẳng qua là cách biểu đạt không tốt lại thêm cá tính lãnh đạm, nhưng tuyệt đối không lạnh lùng mặc kệ tiểu thiếu gia. Từ những dược liệu quý hiếm đắt như giá trên trời, ở trên người tiểu thiếu gia, không biết đã uống bằng mấy ngôi nhà của những người bình thường.
“Tiểu thiếu gia, người đừng nghĩ nhiều, người xem, hiện tại có đại phu tốt như vậy, thân thể của người cũng sẽ rất nhanh cường tráng hơn, đến lúc đó người có thể theo viên chủ xuất môn, viên chủ cũng có thể ăn nói với nương của người”.
A Hổ vuốt ve dải lụa của con diều, một mặt cúi đầu nghĩ tới lời nói của Trương Trung, còn Trương Trung giúp hắn rửa mặt, thay giày.
“Tiểu thiếu gia, viên chủ đã bảo nữ đầu bếp ngày hôm nay làm điểm tâm người thích nhất, tiểu nhân dẫn người đi ăn, được không?”
“Hảo!”
“Ta cũng cùng đi, xem cái tên bạch mục nam này rốt cục là đang giở trò quỷ gì.”
Sự tín nhiệm của y đối với Bách Tỷ Ngạn, nói ngắn gọn, chính là ZERO, chính là số không. Y không thể tin tưởng lời xằng bậy của Trương Trung được, bạch mục nam này chắc chắn đang giở thủ đoạn hạ lưu đê tiện nào đó.
Ra khỏi phòng, vòng qua hành lang, đi vào phòng ăn, nhìn thấy Bách Tỷ Ngạn đang ngồi ở chủ vị, A Hổ có chút khiếp sợ, Bách Tỷ Ngạn nhẹ giọng hỏi: “Đêm qua có ngủ ngon không, A Hổ.”
“Rất tốt, thưa cha.”
“Vậy ngồi xuống bàn ăn cơm đi.”
Tất cả mọi thứ thoạt nhìn có vẻ thực quy củ, lúc Bạch Luật Nghi ngồi xuống, còn dùng lực trừng cái tên bạch mục nam kia một chút. Tốt nhất là y cùng hắn lại bắt đầu ầm ỹ, kéo dài hỏa chiến hôm qua, y hận không thể là người bắt đầu, hôm nay y nhất định sẽ đem tất cả ủy khuất của A Hổ mắng ra hết mới thôi.
“Bạch đại phu, cảm tạ ngài hôm qua mang tiểu nhi xuất môn du ngoạn, thật là làm phiền ngài. Nếu như xuất môn có dùng đến ngân lượng, ta sẽ bảo phòng thu chi thanh toán cho ngài.”
Oa a! Hắn thế nhưng lại ôn tồn gọi y là Bạch đại phu, hơn nữa lại nói bằng tiếng người, chuyện này thật sự là trời muốn đổ hồng vũ, trên mặt đất núi lửa muốn phun trào mà. Y nguyên bản là định nói cái gì đó kích động đối phương một chút, không thể ngờ được Bách Tỷ Ngạn lại chuyển hướng A Hổ, nói nhỏ: “Hôm qua đi thả diều thực rất thích sao?”
“Thực...... thực thích.”
A Hổ khiếp sợ gật đầu, một mặt nhìn lén người cha thân sinh ra mình, hôm qua cha còn vì chuyện con diều mà giận giữ, không ngờ được hôm nay lại thân thiết hỏi chuyện thả diều của hắn, chẳng lẽ Trương Trung nói là sự thật, con diều mới kia là do cha mua cho hắn sao.
“Nếu sáng hôm nay ta không có việc gì, phụ tử chúng ta sẽ cùng nhau đi thả diều”.
A Hổ lập tức ngẩng đầu, mắt lóe sáng, rồi lại lập tức cúi đầu, do dự nhỏ giọng nói, từ nhỏ đến lớn, cha luôn bận rộn mọi việc, làm sao có thời gian cùng hắn chơi đùa.
“Cha cần giải quyết rất nhiều việc, liệu có rảnh không?”
“Cho nên ta mới nói 『nếu như』.” Bách Tỷ Ngạn bình tĩnh tính toán, nếu để mọi việc hoãn lại xử lý sau, có lẽ còn có chút thời gian, nhưng là thật sự không thể chắc được.
Vừa nghe đến hai chữ “nếu như”, vẻ mặt rạng rỡ của A Hổ liền biến mất, Bạch Luật Nghi nghe xong thiếu chút nữa đau tim. Tên bạch mục nam này đúng là bạch mục nam, ngay cả dỗ tiểu hài tử mà cũng thất bại như vậy, đúng là chưa từng nuông chiều ai, thực là một tên nam nhân ngu ngốc không biết dỗ dành người khác.
Y oán hận dùng chiến đũa chọc chọc vào chiếc bánh bao trong bắt, trừng mắt nhìn tên nam nhân ngu ngốc trước mặt, cười ngọt ngào như mật nói: “A Hổ, cha ngươi đã bảo là sáng nay hắn vô cùng rảnh rỗi nga, vậy đợi lát nữa chúng ta cùng đi thả diều a”.
“Ta chưa nói là ta vô cùng......”
Lời nói của Bách Tỷ Ngạn bị chặn đứng, bởi vì Bạch Luật Nghi ở dưới bàn cố sức dùng chân đá hắn một cái. Đá xong, Bạch Luật Nghi thốt lên một tiếng đau đớn, cảm thấy xương chân của mình dường như muốn nứt ra, chân cái tên bạch mục nam này thật cứng quá, cứng đến mức khiến y cảm thấy đá hắn như đá sắt thép, y đau đến nỗi thiếu chút nữa nước mắt tuôn ra.
Mà Bách Tỷ Ngạn bị y đá một cái như vậy, sửng sốt nhìn y, nhưng là hiển nhiên cũng đã hiểu được ám hiệu, hắn liền thay đổi lời nói, “Sáng nay chắc ta có rảnh.”
“Là thật phải không? cha?”
Khi A Hổ ngẩng đầu lên, hai tròng mắt kia tỏa sáng tràn đầy kỳ vọng. Bạch Luật Nghi đau đớn xoa xoa cái chân, cảm thấy sáng nay sự thống khổ của y cuối cùng cũng được đền đáp. Sau khi ăn sáng xong, y liền lải nhải bắt bạch mục nam mang theo A Hổ, cùng nhau đi ra ngoài thả diều.
“Đặt tên con diều này là Tiểu Hổ, được không?”
A Hổ có được con diều, trên đường đi bắt đầu nói nhiều hơn, ngoài ra còn bận rộn giúp con diều nghĩ ra một cái tên thật hay. Bởi vì tên A Hổ có chữ Hổ cho nên Bách Tỷ Ngạn mới mua một chiếc thật oai phong lẫm liệt, con diều hình miêu hổ, làm cho A Hổ lập tức thay hắn lấy tên là Tiểu Hổ.
“Được, đương nhiên được, đó là một cái tên rất hay.”
Bạch Luật Nghi ở một bên nói một câu nghe xuôi tai, nhưng mà lão cha hắn thật giống một tên mộc đầu nhân (kẻ đầu gỗ) , Bạch Luật Nghi một phen hung hăng đánh vào tay hắn, lần va chạm này khiến y tuôn nước mắt một phen.
Tên bạch mục nam này toàn thân nhất định đều là làm bằng sắt, đánh một lần là khiến y đau muốn chết, đánh thêm vài cái nữa, chắc y sẽ chết luôn.
Hiểu được gợi ý của sự va chạm này, Bách Tỷ Ngạn cuối cùng cũng nói một câu tiếng người, “Ân, Tiểu Hổ rất được.”
Tới bãi đất trống, không nghĩ đến bởi vì con diều của A Hổ quá mức khổng lồ, không phải người nào mới tập thả cũng có thể thả được, Bạch Luật Nghi cũng thử mấy lần, nhưng không cách nào làm cho nó bay lượn trên không trung, chứ đừng nói tới kỹ thuật của A Hổ.
“Mẹ nó, tại sao lại khó như vậy a?”
Bạch Luật Nghi đầu đầy mồ hôi, nam nhân ngồi bên cạnh bình tĩnh như một tảng đá, khiến tâm tình của y thoáng chốc xấu đi, thiếu chút nữa giận chó đánh mèo mà chửi ầm lên trước thái độ của tên bạch mục nam này.
Bọn họ mệt muốn chết, người này nếu cầm lon coca ngồi ở bên cạnh, liền thật sự giống như người đi xem thả diều trong công viên.
“Ta không thả nữa, ta mệt rồi, đổi cho ngươi.”
Y gì cũng không thèm quản mà vất cho Bách Tỷ Ngạn, chuẩn bị ngồi xem cái tên bạch mục nam này không thể thả diều được, sau đó hảo hảo cười nhạo hắn một phen.
Không thể tưởng được Bách Tỷ Ngạn chỉ cần thuận tay một cái là có thể thả được con diều, con diều hình hổ bay lên không trung, trong lòng y ác độc nguyền rủa nó mau mau té xuống.
“Bay lên đi......”
A Hổ vừa mới nói một câu bay, con diều lại lập tức rớt xuống, A Hổ chép miệng một cái, Bách Tỷ Ngạn cứ hai chân như vậy mà chạy, ở trước mặt Bạch Luật Nghi vụt qua một cái, chạy nhanh tựa như gió thổi từ phía đông rồi về phía tây,thấy vậy miệng y thiếu chút nữa rớt xuống, nguyên lại võ hiệp khinh công không phải là gạt người a.
Bởi vì nhờ tốc độ kia, nên con diều bay cao lên, hơn nữa tay của Bách Tỷ Ngạn còn cuốn hai ba lần như thế, chắc cũng sẽ không thể rơi xuống được, trên không trung nó ngẩng đầu mà bước chậm giữa những đám mây, tựa như một lão hổ trắng uy phong lầm lẫm, khiến cho A Hổ vui vẻ suýt chút nữa thét lên chói tai.
“Cha thực là lợi hại a!”
Ánh mắt của A Hổ tràn ngập sự sùng bái, còn Bách Tỷ Ngạn sau khi làm cho con diều bay ổn định, mới giao con diều đưa cho A Hổ chơi đùa.
Ống tay áo của hắn phiêu phiêu, tư thế oai hùng ào ào đi tới, tựa như siêu cấp ngôi sao là nhân vật chính trong những bộ phim thần tượng, vóc người thẳng lại cao, hơn nữa lại có thân hình mỹ nam như thế kia, khiến cho Bạch Luật Nghi suýt chút nữa như bị điện giật.
Chẳng qua là thiếu chút nữa mà thôi, y chùi một góc bên miệng mình, suýt chút nữa là chảy nước miếng thật khó coi, mẹ ơi, sau khi hắn đến thời cổ đại này, lâu lắm rồi không phát tiết sao?
Tại sao nhìn thấy một Bạch mục nam có con riêng thì liền giống như đói khát quá độ mà mất hết lí trí, nghĩ đến y đã trải qua bao ánh mắt tựa sóng to gió lớn, còn có kinh nghiệm thân chinh vượt trăm trận tình trường nam sắc….......
“Không thể tưởng tượng được đi thả diều lại thú vị đến vậy.”
Thanh âm mềm nhẹ trầm thấp như hoà nhập vào làn gió nhẹ, Bách Tỷ Ngạn trên mặt có chút mồ hôi, có thể là do hôm nay khí trời vẫn còn nóng, hắn liền nghiêng đầu, xuất ra khăn mặt để lau, động tác kia thật quá gợi cảm, hơn nữa lại cộng thêm khuôn mặt vô cùng anh tuấn, nhất định sẽ khiến cho nữ nhân chân như nhũn ra.
Ít nhất là cũng làm cho một tên nam nhân hảo nam sắc như y miệng đầy nước miếng, như thế nào muốn nuốt đều nuốt không xong, phải liên tục nhắc nhở bản thân nam nhân này là một tên bạch mục nam, mới có thể ngăn lại dục vọng ngu ngốc của mình.
“Bạch đại phu, ánh mắt ngươi có vẻ căng thẳng, có phải khát nước không?”
Y không phải chỉ con mắt thẳng, mà ngay cả phía dưới cũng thẳng!!
Mà tên bạch mục nam này trước đây chưa bao giờ có thái độ tao nhã lễ phép như vậy. Đưa cho y một cái hồ lô nhỏ, thái độ hòa hảo thân mật kia chắc đầu tiên là muốn cùng y giảng hòa. Có lẽ là do đêm qua bị y chửi rủa thậm tệ cho một hồi, cho nên lương tâm hắn mới nổi dậy, biểu hiện ngày hôm nay so trước hoàn toàn bất đồng.
Ví dụ như hôm nay hắn mang A Hổ đi ra ngoài chơi, hơn nữa còn vì A Hổ mà thả diều, ngay cả sáng hôm nay lúc ăn cơm cũng ân cần thăm hỏi mấy câu. Rõ ràng là, hắn muốn tạo dựng quan hệ thân thiết mà.
Hơn nữa, tiểu hồ lô chính là bình nước thời cổ đại, hắn lại còn hữu hảo đưa nước cho y uống, giống như là sợ y khát quá hay sao.
Trong lúc này, y mới phát hiện, bạch mục nam này ngay cả ngón tay cầm bình hồ lô cũng vô cùng thon dài đẹp mắt, tuy rằng hơi mảnh mai, nhưng lại lộ ra khí thế cao quý vô cùng, mà nghe nói nam nhân có ngón tay nhỏ dài thì kỹ xảo làm tình đặc biệt cao siêu......
Y vội vàng lắc đầu, là do y đói khát quá lâu sao? Như thế nào đầu óc toàn nghĩ những chuyện như thế kia. Đáng chết, y đến cổ đại, bất quá cũng chỉ mới một, hai tháng mà thôi, có cần phải đói khát đến nỗi trở thành bộ dáng như thế này không? Hay là do y đã trở nên không quá kén chọn?
“Ta không khát, ngươi uống đi.”
Thanh âm khàn khàn của y vang lên, đối phương cũng không có từ chối, hắn cầm lấy hồ lồ hướng đến sát miệng mình, cái cổ như một mỹ cảm cuồng dã kia khiến cho cả người y như lửa nóng, nhất là sau khi uống nước xong hắn còn liếm liếm khóe miệng, khiến cho bản thân y hướng đến đối phương ngày càng có những suy nghĩ kỳ quái.
“Bạch đại phu, trước đó vài ngày đã đắc tội nhiều lần, mong ngài tha lỗi.” Người này thật giống như đã lựa chọn sẽ đối y lấy lòng. Bởi vì đây là lần đầu tiên, hắn hướng y mà tươi cười.
“Ngô...... Cái, cái gì?”
Phừn phựt!! Nghe được thanh âm lý trí của mình dường như bị cắt đứt phựt.
Người này trong mắt y cư xử không hề lạnh nhạt, hơn nữa ở thời điểm bình thường, thật sự là đẹp trai đến không có lương tâm. Đặc biệt lúc hắn cho y nhìn thấy nụ cười cởi mở đầy nam tính của mình, y căn bản là không có cách nào tưởng tượng khí chất lúc tươi cười của hắn lại đẹp đến như vậy, khiến y bị chấn động đến nỗi đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa gục dưới quần Tây trang của hắn.
A, sai rồi, là thiếu chút nữa là gục dưới trường khố (quần dài) cổ đại của hắn, nhìn thoáng qua quần dài của hắn, lúc này mới phát hiện, nam nhân này ngay cả chân cũng dài vô cùng, hắn căn bản là thân thể giống như trong Shoujo manga (2), tỷ lệ vóc người đã đạt đến cấp độ hoàng kim.
“Đêm qua ta luôn nghĩ mãi lời nói của Bạch đại phu, thực sự là ta không hề chu đáo, A Hổ tuổi còn nhỏ, lúc sinh ra đã mất đi mẫu thân, ta đáng nhẽ ra phải là trụ cột lớn nhất trong lòng hắn, chính là phải dành ra chút thời gian để làm bạn với hắn. Lời nói của đại phu tuy rằng khó nghe, nhưng là có thể khiến tại hạ cảm động đến rơi nước mắt.”
Miệng nói cảm kích là được rồi, ngươi đừng có ngồi gần như vậy, cũng đừng lại hướng ta tươi cười, cười khiến cho ta đầu óc nặng nề choáng váng, không phân biệt được đông tây nam bắc!
Bạch Luật Nghi phát hiện chính mình đối với suất ca thật không có tự tôn, cũng không còn nguyên tắc, đối diện với sắc liền ngu ngốc quên cả tên của mình, đối với người anh tuấn một chút là không còn đường sống để chống cự, hắn đối với y cười, y liền thiên toàn địa chuyển, thậm chí nhìn thấy lớp vải mỏng manh hắn mặc trên người, y bắt đầu ảo tưởng ***g ngực của hắn phải rất săn chắc đi.
Trấn định! Bình tĩnh! Đừng nữa có mà ngây ngốc hoa mắt nữa!
Người này chính là một cổ nhân đó, ngẫm lại xem thời điểm ngươi sinh ra, hắn đã chết mấy trăm năm, thậm chí là hơn một ngàn năm, như vậy nên bình tĩnh một chút có được không?
Hoàn toàn không thể mà, bởi vì A Hổ chạy tới, Bách Tỷ Ngạn đứng lên, khoảng cách gần hơn, y phục bao chặt cơ thể hắn, tấm lưng hoàn toàn lộ ra đường cong hoàn mỹ, vừa nhìn đã thấy thân thể tráng kiện không có miếng thịt thừa nào. Yết hầu của y như có một cục than đang đốt, thiêu đốt làm cho chính y tưởng như mình sắp biến thành món thịt nướng BBQ.
Hỏa này, nếu nói không sai, chính là dục hỏa, y sắp dục hỏa đốt người!
Người này nếu là thoát quần áo ra, dáng người hắn nhất định sẽ siêu cấp hoàn mỹ, nếu có thể sờ sờ cơ thể này, tay y cứ thế mà sờ hết chỗ này đến chỗ nọ xung quanh......Mồ hôi nóng hổi bắt đầu chảy từ trên trán xuống, y khát khao muốn chết, ngay cả hai tay đều ướt đẫm mồ hôi.
Oa nha! Y sắp phát xuân.
“Luật Nghi đại ca, ngươi nhìn thấy không? Tiểu Hổ bay thật là cao a.”
May là thanh âm của A Hổ đã cứu vãn lý trí của y, y ngẩng đầu nhìn lên, con diều kia quả nhiên là bay rất cao, mà A Hổ cả buổi sáng đều phi thường cao hứng, líu ríu nói không ngừng. Bách Tỷ Ngạn luôn bình tĩnh ngồi nghe, chỉ thỉnh thoảng trả lời vài câu, nhưng là được người cha thân sinh đáp lại mấy câu, cũng đã khiến cho A Hổ vui vẻ đến mức hai gò má đỏ bừng.
Đến giữa trưa, khí trời bắt đầu chuyển nóng, hơn nữa A Hổ cũng đã mệt mỏi rồi, Bách Tỷ Ngạn liền mang theo hai người họ trở về Bách viên dùng bữa trưa. A Hổ không giống như trước kia im lặng không tiếng động, lúc ăn cơm, giống như một tiểu hài tử bình thường, hắn nói rất nhiều, sau đó lại còn nói ra một chuyện, làm cho Bạch Luật Nghi trợn to hai mắt.
“Cái gì? Hậu viện nhà ngươi có ôn tuyền (suối nước nóng)?”
Sau khi hắn đến thời cổ đại, thống khổ nhất chính là vấn đề tắm rửa, không có vòi nước thì làm gì có nước nóng, thật là một chuyện phiền phức a, đúng là văn minh thực tiện lợi, người thứ nhất nên cảm tạ, chính là người đã phát minh ra máy nước nóng.
Ở cổ đại, muốn tắm rửa bằng nước nóng không phải là chuyện đơn giản. Nếu như bản thân muốn tắm, thì cần phải điều động nào là hạ phó, tỳ nữ nâng lên mộc dũng, sau đó đổ nước nóng vào. Cho dù những hạ tỳ này nói rằng không mệt, nhưng y cảm thấy làm như vậy thật là hành hạ người quá đi, cho nên sau khi đến thời cổ đại, mặc dù rất yêu thích việc tắm rửa, nhưng y vẫn chưa từng tắm qua.
A Hổ gật đầu, chậm rãi kể về suối nước nóng nhà mình, “Đúng vậy a, phía sau ngọn núi có phun ra nước nóng, nước cũng vừa đủ độ ấm, khi đó tổ phụ liền cảm thấy nơi này thực thích hợp cho việc an dưỡng tuổi già, cho nên mới ở chỗ này xây dựng nên Bách viên.” Hắn liếc mắt nhìn Bách Tỷ Ngạn một cái, giống như là sợ chính mình nói sai cái gì, “Việc này là Trương Trung kể cho ta nghe.”
Bách Tỷ Ngạn đối hắn gật đầu, được tán đồng khiến cho trên mặt A Hổ lộ ra biểu tình vui mừng vô cùng.
“A Hổ nói không sai, chỉ là một nơi nhỏ hẹp, nên cũng chỉ có ta sử dụng. Nương của A Hổ là người phụ nữ chuẩn mực, không thể không cảm thấy xấu hổ mà lõa thân giữa ban ngày, bởi vậy nàng cũng không có dùng qua. Hiện nay cũng chỉ có ta với A Hổ dùng, nếu Bạch đại phu muốn sử dụng, có thể tự nhiên.”
“Ôn tuyền, vậy mà hâu viện nhà ngươi cũng có cả ôn tuyền, cái này đúng là hưởng thụ cấp năm sao a, tất nhiên ta phải tắm, ta nhất định phải tắm, hơn nữa còn phải tắm ba tiếng đồng hồ mới có thể đứng lên, ta đã lâu rồi không tắm rửa sạch sẽ.”
Y hưng phấn muốn chết, hận không thể để A Hổ lập tức dẫn y đi phao tuyền (tắm suối nước nóng), nhưng tiểu hài tử từ nhỏ đã nhìn quen suối nước nóng trong nhà mình, không hiểu y vui vẻ cái gì, sau khi cơm nước xong xuôi, A Hổ còn muốn Bạch Luật Nghi cùng mình đi nghỉ trưa, sau đó luyện mấy trang thư pháp, rồi lại quấn quýt lấy y đòi kể chuyện xưa, đến khi sắc trời tối sầm, làm cho Bạch Luật Nghi nóng lòng không thôi.
Y cần phải tắm rửa sạch sẽ a, y không thể đợi đến ngày mai nữa!!
Cuối cùng A Hổ rốt cục cũng thả y ra, y vội vàng cuốn vài bộ y phục, cực kỳ kích động phóng ra phía sau, chỉ thấy đằng sau cửa gỗ giản dị, đẩy ra chính là suối nước nóng lộ thiên.
Vậy mà bọn họ dám nói là nhỏ, ôn tuyền này căn bản là lớn đến nỗi có mở ra một khách sạn lớn rồi. Xem ra ở cổ đại này đất không quá đắt, cho nên kẻ có tiền đều ở những nơi siêu lớn, Bách viên chỗ này cũng rộng đến không thể tưởng tượng được, lúc y vừa mới tới Bách viên còn thường đi nhầm đường, trách không được bọn họ nói cái suối nước nóng này nhỏ, còn y đã cảm thấy phi thường lớn rồi.
Ở bên trong bố trí sạch sẽ, có một vài hòn non bộ cây cỏ xanh biếc. Bao quanh hồ chính, có hồ lớn, hồ nhỏ, chúng được ngăn cách bằng những hòn non bộ, hết thảy tựa như phong cách tao nhã của những khách sạn lớn.
“Đẹp quá, chỗ này thực là quá tuyệt vời!”
Y vui vẻ cọ rửa thân thể của chính mình, kiểm tra nhiệt độ nước phù hợp chưa, sau đó không chút suy nghĩ liền nhảy vào, nước ấm bao quanh thân thể, chính là nước từ suối nước nóng, khiến cho y phát ra long ngâm hổ gầm sảng khoái không gì sánh được.
“Thực tuyệt vời quá!”
Nước ấm trong hồ rất nóng, nhưng mà cũng không đến mức làm người bị phỏng, chẳng qua là tắm lâu sẽ hơi đổ mồ hôi, y vội vàng trèo lên đi ra, nhưng lại luyến tiếc rời suối nước nóng, liền đưa hai chân ngâm trong nước, nửa người trên hưởng thụ một chút gió mát lướt nhẹ qua da thịt mát rượi.
Y đang lau mồ hôi, chợt nghe thấy của gỗ vang lên một tiếng, nghĩ chắc là A Hổ cũng chạy tới tắm, đang định gọi, không thể ngờ được người đi vào thân so với A Hổ cao hơn nhiều, hơn nữa hắn còn dễ dàng cởi quần áo, nhìn thấy cơ bụng sáu múi của hắn mà nước miếng chảy ròng ròng.
Lúc Bách Tỷ Ngạn mặc quần áo, Bạch Luật Nghi nghĩ là dáng người hắn chắc cũng không tệ, không ngờ được lúc hắn không mặc quần áo, dáng người so với suy nghĩ của y càng thêm hùng tráng anh vĩ.
Y thưởng thức những bắp thịt kiện mỹ chặt chẽ trên cơ thể hắn, còn có hai nhũ hoa trước cơ ngực rắn chắc kia như hai quả mâm xôi hoang dại màu đỏ sẫm thật khiến cho kẻ khác thèm nhỏ dãi, tầm mắt dần dần không quy củ mà hạ xuống dưới, xuống chút nữa.
Ai bảo đối phương không mặc quần áo, lại cho y xem miễn phí. Nếu là ăn bào ngư miễn phí, bản thân y người hiện đại có tiện nghi liền nhặt, như thế nào lại có thể bỏ qua.
Y giống như một kẻ xoi mói đang coi lén, nhìn xuống hai quả mâm xôi hoang dã của hắn thoạt nhìn ăn chắc rất ngon, cơ thể rắn chắc kia thật là khiến xuân tâm của y nhộn nhạo, thiếu chút nữa cái mông cũng theo bản năng mà rung lên.
Mẹ ơi, ngoại trừ những nam nhân kiện mỹ trên áp phích ra, y chưa tận mắt thấy qua người nào có thể luyện thành cơ bụng như vậy.
Nghĩ đến sáng nay chính mình đá hắn một cước, lại đụng phải tay hắn một chút, tất cả đều cứng tựa như sắt thép, còn khiến cho tay của mình bị đau. Lúc hắn thả diều, cũng chỉ một tay khi triển khinh công, người này đúng thật là “Luyện công”, so với “luyện công” trong trò chơi online của y thực là một bất đồng lớn a.
END 4
Chú thích
(1) Bạch mục nam: Cái này mình cũng không chắc lắm. “Bạch” là trống không, “mục” là mắt, “nam” là nam nhân. Ở đây, chắc em Nghi cố ý bảo anh là một nam nhân không để cái gì vào trong mắt, có mắt mà như không:D:D
(2) Shoujo manga: Hiểu đại khái là truyện tranh dành cho thiếu nữ:”>:”> =))))). Thể loại này tại hạ ko chơi bao h =))))))