Sau khi thức dậy, Cố Lam tắm rửa thay quần áo rồi đẩy mở cửa phòng ngủ ra thì nhìn thấy Tần Tu Nhiên đang ngồi bên bàn ăn, vừa uống cà phê vừa lướt điện thoại.
Nghe thấy tiếng mở cửa của Cố Lam, Tần Tu Nhiên ngẩng đầu lên rồi không mặn không nhạt cất tiếng chào: “Chào.”
Vừa nói, Tần Tu Nhiên vừa giơ tay chỉ vào đ ĩa thức ăn ở bàn ăn phía đối diện: “Ăn sáng đi.”
Nghe thấy thế Cố Lam vội xua tay từ chối: “Không được, tôi còn phải vội đi bắt tàu điện ngầm...”
“Tôi sẽ đưa em đi.”
Tần Tu Nhiên ngắt lời cô rồi chậm rãi đặt điện thoại xuống: “Cùng nhau ăn đi.”
Cố Lam bởi vì quá ngạc nhiên mà chẳng kịp phản ứng lại. Cô do dự đi đến bên bàn ăn, nhìn thấy bữa sáng phong phú trên đ ĩa, trong phút chốc, cô cảm thấy không dám tin: “Đây đều là do anh làm ư?”
Nghe thấy vậy, Tần Tu Nhiên dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn cô. Anh cầm dao dĩa cắt phô mai và lạp xưởng trên đ ĩa rồi giải thích: “Tôi bảo Đào Nhiên tìm đầu bếp.”
“Đầu bếp?” Cố Lam tò mò nhìn xung quanh: “Người đâu?”
“Đi rồi.”
“Vậy lát nữa ai rửa bát?”
“Sẽ có dì giúp việc dọn dẹp.”
“Không phải.” Cố Lam kinh ngạc nhìn Tần Tu Nhiên: “Anh đã mời hai người, một người nấu ăn, một người quét dọn vệ sinh sao? Nhà chúng ta không có bao nhiêu việc, không cần nhiều người như vậy, anh bảo đầu bếp kia tiện thể quét dọn nhà cửa không được sao?”
Nghe thấy những lời này, con dao của Tần Tu Nhiên ma sát với đ ĩa ăn tạo ra những tiếng chói tai. Cố Lam cảm thấy khó chịu nên lập tức bổ sung: “Chỉ là tôi gợi ý một chút thôi.”
“Em có ăn hay không?” Tần Tu Nhiên rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa mà ngẩng đầu lên nhìn cô.
Cố Lam nhanh chóng cầm dao dĩa lên rồi bắt đầu điên cuồng càn quét thức ăn trên đ ĩa.
Rõ ràng là đ ĩa cơm của cô lớn hơn đ ĩa cơm của Tần Tu Nhiên. Tần Tu Nhiên vừa ăn vừa nói với cô về các lịch trình tiếp theo: “Sáng nay bác sĩ Trương gọi điện cho tôi, nói đã xem dữ liệu được trả về từ máy dò tìm và các kết quả kiểm tra khác của em, đại khái là buổi tối hôm trước em đã bị cảm lạnh nghẹt mũi, ngoài ra còn bị viêm mũi một chút. Tối nay tôi đưa em đến bệnh viện lấy thuốc, nhân tiện tập vận động khoang miệng một chút.”
“Vận động khoang miệng?” Cố Lam không thể hiểu nổi: “Đây là loại vận động gì vậy?”
“Làm mạnh các cơ bên trong khoang miệng, duy trì đường thở thông thoáng, tiến hành phòng ngừa và điều trị chứng ngủ ngáy.” Tần Tu Nhiên giải thích: “Tuy rằng trước mắt em vẫn chưa được coi là chính thức mắc hội chứng tạm thời ngưng thở nhưng tôi nghĩ là em có khuynh hướng này, tốt nhất vẫn là đề phòng một chút.”
“Ồ…” Cố Lam nghe một cách lơ đãng. Đối với sức khỏe của bản thân, cô vẫn quyết định chấp nhận đề nghị của Tần Tu Nhiên.
Thấy cô không “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược”, Tần Tu Nhiên cảm thấy có chút vui vẻ, sau đó anh đưa ra kết luận cuối cùng: “Nếu như em không ngủ ngáy, vậy thì đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau đi.”
Trong lòng Cố Lam cảm thấy cực kì căng thẳng. Tần Tu Nhiên rút khăn giấy ra lau môi sạch sẽ, giống như đang xử lý công việc vậy: “Sau này, buổi sáng mỗi ngày tôi đều sẽ đợi em dậy ăn cơm, sau đó đưa em đi làm. Tôi phải đến công ty trước chín giờ nên em đừng thức dậy quá muộn.”
“Thực ra tôi có thể...”
“Em có thể ngủ trên xe.” Tần Tu Nhiên biết cô muốn nói bản thân cô có thể đi tàu điện ngầm nên đã nói ra kết quả so sánh giữa hai phương án: “Thời gian đi tàu điện ngầm lâu hơn so với thời gian tôi đưa em đi, nếu như so với chuyện đi tàu điện ngầm thì có thể em còn phải dậy sớm hơn.”
Nghe đến đây, Cố Lam lập tức cảm thấy phương án của Tần Tu Nhiên rất tốt, cô gật đầu nói: “Anh nói rất đúng, chúng ta nên tăng cường tình cảm, giao lưu nhiều hơn, sau này tôi phải nhờ vả anh rồi!”
Tần Tu Nhiên hơi nhếch khóe miệng, dựa vào ghế, tay đặt trên đầu gối, khẽ gật đầu: “Được đấy.”
Vừa nói, anh vừa giơ tay nhìn đồng hồ: “Em còn có thể ăn thêm năm phút nữa.”
“Không thành vấn đề.”
Cố Lam giơ tay làm động tác “yên tâm” rồi một hơi uống cạn ly sữa bên cạnh.
Chưa đến ba phút ầm ầm ào ào gió cuốn mây tan, thức ăn trên mặt bàn đã bị Cố Lam tiêu diệt sạch sẽ. Cô đứng dậy, đang định lao ra ngoài thì nghe thấy một tiếng: “Đợi đã.”
Một ly nước chanh xuất hiện trong tầm mắt cô. Cố Lam sửng sốt một chút sau đó nghe thấy Tần Tu Nhiên dặn dò cô như dặn dò một đứa trẻ con: “Uống nước đi, tránh bị sâu răng.”
Cố Lam hơi bất ngờ nhưng cô cũng không lãng phí thời gian. Sau khi ừng ực nuốt nước xuống, cô nhìn thấy Tần Tu Nhiên đã đang đứng ở cửa.
Trong tay Tần Tu Nhiên xách chiếc túi mà vừa rồi Cố Lam đặt lên bàn, thậm chí cả đôi giày mà cô định mang cũng đã được đặt bên cạnh chiếc ghế đẩu.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, cô theo chân Tần Tu Nhiên đi một mạch xuống lầu rồi lên xe. Đến khi đứng trước cửa công ty lúc đúng tám giờ bốn mươi phút, cô vẫn còn hơi ngơ ngác.
Tần Tu Nhiên đưa túi cho cô, cúi đầu nhìn máy tính rồi dặn dò cô: “Tối nay sáu giờ mười phút tôi sẽ đến công ty cô đón em, nếu như em làm tăng ca thì báo trước cho tôi biết. Buổi tối tôi đưa em đi ăn cơm trước, sau đó bảy giờ đến bệnh viện, tám giờ về nhà. Tám giờ ba mươi sẽ có người đến nhà đo kích cỡ cho em. Thứ bảy này em sắp xếp thời gian đi nhé.” Tần Tử Nhiên vừa nói vừa quay đầu nhìn cô: “Ban nãy tôi nhận được tin tức, thứ bảy là sinh nhật của ông tôi, mời em đến đó.”
“Ồ.” Cố Lam cảm thấy từng lời Tần Tu Nhiên nói đều văng vẳng bên tai, cô gật đầu một cách máy móc: “Tôi biết rồi.”
“Tôi sẽ bảo Đào Nhiên chuẩn bị quà tặng giúp em, nếu như em có ý kiến gì thì có thể nói trước với cậu ấy.”
“Được rồi.”
“Vậy tôi đi trước đây.”
Tần Tu Nhiên gật đầu, Cố Lam vẫy tay: “Bye.”
Tần Tu Nhiên cũng không nhiều lời. Anh kéo cửa sổ xe lên, để Vương Cương rời đi luôn.
Sau khi Tần Tu Nhiên rời đi, Cố Lam quay đầu nhìn thấy biển hiệu của công ty mình. Thế giới của cô dâng lên một loại cảm giác tuân theo nề nếp đầy mới lạ.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ đến công ty trước.
Mặc dù có quy định về giờ làm việc nhưng lúc nào cô cũng toàn đến muộn.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy cuộc sống của mình lại có nề nếp đến như thế.
Cô bước vào công ty với tâm trạng hoang mang ngơ ngác, thậm chí là còn mang theo một chút cảm giác phi lý, đợi đến lúc chín giờ ba mươi thì Giản Ngôn cũng đã lao vào công ty, thông báo bắt đầu cuộc họp buổi sáng. Lúc đó, Cố Lam đã trở thành người đầu tiên bước vào phòng họp.
Cô vẫn ngồi ở góc nhỏ nơi cô thường ngồi mỗi khi đến muộn như cũ, như thể không tồn tại.
Đến khi mọi người bước vào phòng họp và ngồi xuống, Giản Ngôn là người cuối cùng bước vào. Cô ấy thậm chí còn không phát hiện ra sự tồn tại của Cố Lam nên mở miệng hỏi: “Cố Lam còn gọi điện thoại cho ai trong số các người nói cô ấy sắp làm tổng giám đốc rồi?!”
Nghe thấy những lời này, Cố Lam sững người. Mọi người đối mặt nhìn nhau thì nghe thấy Giản Ngôn vô cùng phẫn nộ mắng: “Cái cô Cố Lam này, nhân lúc tôi vào cục cảnh sát thì lại muốn chiếm lấy vị trí của tôi, nói cái gì mà công ty thu mua muốn cô ấy làm tổng giám đốc, nếu không thì sẽ hủy hoại cái công ty này? Tôi vẫn còn sống đấy, tôi xem ai dám huỷ hoại công ty này! Cô ấy chỉ tham lam tiền lương năm mươi ngàn tệ của tổng giám đốc thôi, điểm này Tiểu Cửu Cửu cho rằng tôi không biết sao? Nhân lúc cô ấy không có ở đây, tôi nói cho các người biết, công ty này, cho dù là Giản Ngôn tôi có nghỉ việc rồi thì cũng là Giản Ngôn tôi làm chủ! Sau này nếu như Cố Lam có lén lút nói chuyện gì với các người thì các người lập tức báo cáo cho tôi, hiểu chưa?!”
Mọi người không nói gì, cùng nhau nhìn về phía Cố Lam trong góc.
Giản Ngôn cau mày, khá bất mãn: “Tôi đang nói chuyện, các người nhìn ai vậy?”
Nói xong, Giản Ngôn quay đầu lại, cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Lam ở trong góc.
Cô ấy sững người một lúc, Cố Lam ngẩng đầu lên, ngượng ngùng cười: “À thì, tổng giám đốc Giản, em đang ở đây.”
Được Cố Lam nhắc nhở, rốt cuộc Giản Ngôn cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Cô ấy ho nhẹ một tiếng: “Ồ, cô đang ở đây à.”
Đang nói, cô ấy đột nhiên ý thức được vấn đề bèn nhíu mày: “Sao hôm nay cô đến sớm vậy?”
Không đợi Cố Lam giải thích, Giản Ngôn lập tức nói: “Nhàn rỗi không có việc gì mà đến sớm như vậy, đã phá vỡ quy tắc trước đây chưa từng đến sớm của chính cô, phạt 200. Sau này, tôi không cho phép cô đến sớm như vậy nữa! Tôi còn chưa chuẩn bị tí nào đâu.”
Cố Lam: “...”
“Nếu như cô đã ở đây.” Giản Ngôn nhìn xung quanh, giả vờ bình tĩnh: “Vậy thì cuộc họp buổi sáng sẽ không tổ chức nữa, hai chúng ta sẽ nói chuyện riêng với nhau. Mọi người đều đi làm việc trước đi.”
Có những lời này của Giản Ngôn, tất cả mọi người lập tức chạy đi, trong phòng hội nghị lúc này chỉ còn lại Cố Lam và Giản Ngôn.
Hai người im lặng một lúc, Cố Lam lên tiếng trước: “Chị về sớm vậy à?”
“Chứ không thì sao?” Nghe thấy những lời này, Giản Ngôn tức giận: “Nếu như tôi ở lại trong đồn cảnh sát thêm một thời gian nữa thì có phải là cô định bán công ty luôn không?”
“Không thể nào.” Cố Lam lập tức phủ nhận: “Em chỉ muốn làm tổng giám đốc thôi, em không thể nào bán công ty đi được.”
“Tôi thừa biết là cô muốn năm mươi ngàn nhân dân tệ kia đấy!”
“Ai mà không muốn chứ?” Cố Lam thành thật nói: “Chị làm lương cơ bản cao như vậy, cực kì hấp dẫn như thế thì chị không thể trách em được.”
Những lời này khiến Giản Ngôn nghẹn giọng. Giản Ngôn dừng lại một chút, cuối cùng nói: “Không thể có lần sau đâu đấy.”
“Vâng.” Cố Lam có đôi chút mất mát, cô nhớ ra: “Thẩm Phỉ kia không bị sao chứ?”
“Không sao, giải quyết rồi.” Giản Ngôn xua tay: “Chị có tính toán rồi, cho anh ta đội mũ bảo hiểm rồi đánh thôi, việc quan trọng nhất bây giờ chính là vấn đề thu mua...”
“Chuyện đó em đã giải quyết rồi.” Cố Lam ngắt lời cô ấy.
Giản Ngôn nghe không hiểu: “Cô giải quyết rồi? Giải quyết như thế nào vậy?”
“Dựa vào nhan sắc đó.” Cố Lam nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Tổng giám đốc Giản, chị không biết là em đã phải trả giá như thế nào vì công ty đâu, người mua lại công ty của chúng ta chính là Tần Tu Nhiên.”
“Tần Tu Nhiên?”
“Không sai.” Cố Lam gật đầu: “Anh ấy muốn mở rộng sang lĩnh vực văn hóa, nhìn thấy tương lai xán lạn của chúng ta nên muốn thu mua chúng ta. Để giữ lại cơ nghiệp và ước mơ của chị, em đã không chút do dự sử dụng sắc đẹp để thuyết phục anh ấy từ bỏ việc thu mua chúng ta!”
Giản Ngôn không nói năng gì. Cô ấy nhìn Cố Lam, nghe thấy Cố Lam chân thành hỏi: “Chị có muốn cân nhắc chuyện thưởng cuối năm cho em không…”
“Không cần cân nhắc.” Giản Ngôn ngắt lời cô, đồng thời nghiêm túc nhắc nhở: “Đầu óc của hai người Tần Tu Nhiên và Thẩm Phỉ này không được bình thường cho lắm, từ nay về sau cô bớt nói nhảm trước mặt Tần Tu Nhiên giùm cho chị.”
“Em không…”
“Tần Tu Nhiên đối xử với cô khá là nghiêm túc.” Giản Ngôn đột nhiên nói một câu khiến Cố Lam sửng sốt. Giản Ngôn giơ tay lên vỗ vỗ vào vai cô: “Trân trọng đi nhé.”
“Cũng…” Không biết tại sao Cố Lam đột nhiên cảm thấy có đôi chút bối rối. Cô lúng túng giải thích: “Cũng tạm được.”
“Nếu như cô nói hươu nói vượn một câu là anh ta có thể tới mua lại công ty đấy. Tôi biết công ty này của chúng ta là như thế nào mà. Anh ta thu mua chúng ta thì chỉ đơn giản là lãng phí tiền bạc mà thôi.” Giản Ngôn giải thích với Cố Lam: “Bây giờ anh ta quay về tranh giành gia sản chính là thời khắc mấu chốt, lúc này mà anh ta vẫn tình nguyện vì cô mà tiêu tiền lung tung, đối xử với cô cũng coi như thật lòng.”
“Anh ấy chính là người làm việc gì cũng khá là nghiêm túc...”
Cố Lam gãi gãi đầu, có vẻ có đôi chút buồn bực.
Giản Ngôn không nói nhiều lời, đột nhiên lại nhớ ra: “Thấy bảo thứ bảy là sinh nhật ông nội anh ta, có mời cô đến dự chưa?”
Không ngờ Giản Ngôn đột nhiên nói đến chuyện này nên Cố Lam ngây ngốc gật đầu: “Mời rồi.”
“Ừm.” Giản Ngôn dường như đang suy nghĩ gì đó.
Trực giác của Cố Lam cảm thấy không đúng: “Sao vậy?”
“Tôi cũng đi, hôm đó cô đi thì nhắn tin cho tôi.” Giản Ngôn nhắc nhở: “Đến lúc đó tôi sẽ cùng cô đi vào.”
“Ồ.”
Cố Lam gật đầu, đang suy nghĩ những lời nói của Giản Ngôn thì Giản Ngôn xua xua tay: “Đi làm đi.”
Cố Lam cầm lấy sổ ghi chép, xoay người bước ra ngoài. Đi được vài bước, cô không nhịn được mà quay đầu lại hỏi thêm một câu: “Nếu như hôm đó biểu hiện của em không tốt thì có ảnh hưởng gì đến Tần Tu Nhiên không?”
Không ngờ là Cố Lam lại hỏi điều này nên Giản Ngôn cảm thấy hơi kinh ngạc. Cô ấy nhún nhún vai: “Có thể là có đi?”
“Ồ.” Cố Lam gật đầu: “Em biết rồi.”
Nói xong, Cố Lam ôm cuốn sổ ghi chép đi ra ngoài.
Cô ngồi vào bàn làm việc suy nghĩ một lúc, sau đó gửi tin nhắn cho Tần Tu Nhiên: “Hôm thứ bảy ấy, tôi nên làm gì giờ?”
Tần Tu Nhiên chưa kịp trả lời.
Cố Lam không nhịn được mà vò đầu bứt tóc. Cô cảm thấy liệu có phải là mình hỏi nhiều quá không.
Cô đang định gửi đi một biểu tượng cảm xúc để làm dịu bầu không khí, giải thích một chút rằng thực ra bản thân cô kì thực cũng không bận tâm chuyện này cho lắm.
Nhưng chưa kịp gửi đi thì cô đã nhận được tin nhắn của Tần Tu Nhiên.
“Làm Cố Lam.”