Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 109: Mạc tuyệt du lịch




Mạc Tuyệt ôm Mạc Ương, cùng Ngọc Băng, Ngọc Sương bắt đầu cuộc hành trình của họ.
Hôm nay tiết trời rất tốt, ba nam tử dẫn theo một đứa trẻ dừng chân nghỉ tạm ở một quán trọ.
Ngọc Băng hay nói nhiều hơn Ngọc Băng, hắn nhìn thấy con đường phía trước rất phồn hoa, cảm khái, “Nơi này cách xa các cuộc phân tranh, đúng là tĩnh lặng thật!”
Ngọc Sương uống tách trà trong tay, tiếp lời: “Đây là địa bàn của Vân Vụ sơn trang!” (Óe, cái sơn trang này lại xuất hiện ở đây =)))
Trong các bang phái võ lâm gần đây, Vân Vụ sơn trang mới vừa thành lập cách đây không lâu. Trang chủ Thương Tử Nguyệt còn rất trẻ, vào năm mười tám tuổi sáng lập Vân Vụ sơn trang, đến hai mươi tuổi biến sơn trang thành cái tên không ai không biết tới. Người này võ nghệ cao cường, am tường buôn bán, cho nên việc làm ăn của Vân Vụ sơn trang rất thịnh vượng. Bình thường, Thương Tử Nguyệt hào phóng, phong lưu, cho nên cũng gây ra không ít món nợ tình trường.
“Không biết có thể gặp được Thương Tử Nguyệt không ha!” Ngọc Băng khẽ thở dài.
Tiểu nhị đưa thức ăn tới, thấy ba người họ là người xứ khác đến, nói: “Mấy công tử mới tới đây lần đầu đúng không?”
Ngọc Sương gật đầu.
“Chẳng trách các vị lại không biết! Thương trang thủ thích nhất là những người điềm đạm, đáng yêu, mấy năm nay người đã say mê Nhã quan ở Túy Quan Lâu, giờ chắc là đang ở nơi đó!”
Tiểu nhị càng nói càng hăng, “Có thể nói Nhã quan chính là một giai nhân hiếm thấy, không biết có bao nhiêu người đã đổ trước phong thái của hắn, thậm chí là bỏ mấy trăm lượng ra chỉ để nghe một khúc của hắn thôi!”
“Vị Nhã quan đó gọi là gì?” Mạc Tuyệt mang mạng che mặt, thấy hứng thú, lên tiếng hỏi.
“Chúng ta đều gọi hắn là Vị Nhi thiếu gia!”
Phải là một người thế nào mới có thể trở thành một Nhã quan bán nghệ không bán thân? Mạc Tuyệt thấy thú vị, thưởng cho tiểu nhị mấy bạc vụn, “Sao Thương trang chủ lại không rước hắn về nhà?”
“Cái này thì không ai biết, vì cho tới giờ trang chủ vẫn chưa chuộc hắn về trang của mình!” Tiểu nhị ra vẻ thần bí, “Nghe nói là Vị Nhi thiếu gia không muốn theo trang chủ về!”
Sau khi tiểu nhị lui ra, Ngọc Sương mới nói khẽ, “Công tử định đến xem Vị Nhi thiếu gia đó một lần à?”
“Để chiều ta đi xem thử, Ương Nhi giao lại cho các ngươi trông chừng!” Mạc Tuyệt vén một góc khăn lên, uống một hớp rượu. Có người vô tình trông thấy đôi môi ấy, ngây ra.
Ngọc Băng ngồi bên cạnh, cười thầm: “Công tử nhớ mang theo mạng che mặt nha!”
Dung mạo tuyệt mỹ dưới lớp khăn che ấy cười khẽ, tiếc là, không ai nhìn thấy.
Túy Quan Lâu.
“Vị Nhi, ta nhớ ngươi quá đi mất!” Một nam tử anh tuấn mặc cẩm bào màu lam sậm, dây lưng bên hông kết chỉ vàng, đang dựa sát vào nam tử đánh đàn, tình ý chân thành.
Nam tử đánh đàn cũng không phải xinh đẹp tuyệt trần, nước da hơi trắng, thân hình mảnh mai, điểm duy nhất khiến người ta phải chú ý chính là đôi mắt. Đôi mắt ấy dịu dàng cứ như sẽ tùy thời ngấn ra những giọt nước trong suốt.
Thương Tử Nguyệt rất yêu đôi mắt thu thủy ấy, hắn hôn nhẹ lên mặt người nọ một cái, “Sao không nói gì?”
Vị Nhi không đẩy Thương Tử Nguyệt ra, cũng không nhìn hắn, chỉ lẳng lặng buông đàn xuống, “Hôm nay trang chủ không muốn nghe đàn sao?”
“Muốn nghe chứ, nhưng ta lại càng muốn ôm ngươi hơn!” Thương Tử Nguyệt phát huy ưu thế phong lưu công tử tới hết mức, hắn nâng mặt Vị Nhi lên, trong mắt chứa đầy nhu tình, “Mở mắt ra nào!”
Vị Nhi cứ luôn khép hờ đôi mắt, giờ nghe hắn nói vậy, mới mở dần ra.
Bị đôi ngươi ướt át ấy nhìn chăm chú, Thương Tử Nguyệt hốt hoảng, hắn nhìn thấy bóng mình trong đôi ngươi ấy, rõ ràng là…Sau đó, Thương Tử Nguyệt bình tĩnh lại, không ăn nói phóng túng như bình thường, cũng không lên tiếng. Thứ tình cảm chân thành ấy, đã đâm sâu vào tim Vị Nhi, vì hắn biết, cái nhìn ấy, không thuộc về mình.
Cuối cùng, Thương Thử Nguyệt thở dài một hơi, “Đêm nay Vị Nhi tự dùng cơm được không?”
“Được!” Vị Nhi cũng không cố giữ Thương Tử Nguyệt lại, vì hắn biết, hai người họ cũng chỉ là khách qua đường thôi.
Thương Tử Nguyệt rất thưởng thức cái tính hiểu chuyện, ngoan ngoãn đó của Vị Nhi. Lần đó, khi nhìn thấy đôi ngươi của người này cực giống với người nọ, hắn mới lén chuộc thân cho Vị Nhi, nhưng hắn cũng nói với tú bà ở đó rằng, cho dù có chuộc thân rồi thì Vị Nhi cũng sẽ ở lại nơi này, không được cho hắn ta biết. Vì không để Vị Nhi nghi ngờ, hắn vẫn cho phép Vị Nhi tiếp khách, chỉ là bán nghệ không bán thân. Được lợi như thế, tất nhiên là tú bà vui vẻ, cười toe toét.
Thương Tử Nguyệt đi khỏi, Vị Nhi theo quán tính đi về trước, quay lưng về phía cửa. Cứ như, nơi này cách Thương Tử Nguyệt rất gần, chỉ có cách lấy lưng đối lưng như thế, hắn mới bớt đau khổ phần nào.
“Vị Nhi thiếu gia, có người chỉ đích danh người! Mời người tới Nhã sảnh!” Gã đầy tớ đứng ngoài cửa truyền lời.
Căn phòng ngủ này chỉ có mình Thương Tử Nguyệt vào, mấy người khách bình thường khác đều vào Nhã sảnh ở kế bên nghe khúc. Vị Nhi điều chỉnh lại tâm trạng mình, ôm Huyết Ngưng tranh ra khỏi phòng. Gã đầy tớ nhận đàn xong, đi lên phía trước dẫn đường cho hắn.
Giờ Mạc Tuyệt đang ngồi trong một gian phòng trang nhã. Trà ở Túy Quan lâu này cũng khá lắm, vị nồng, vừa chạm vào đầu lưỡi đã cảm nhận được hương thơm tràn đầy.
Vị Nhi bước vào phòng, thấy khách của mình che mặt cũng không lấy làm lạ, những kì nhân dị sĩ trên giang hồ không muốn dùng diện mạo thật gặp người, chẳng có gì phải ngạc nhiên. Chờ tên đầy tớ đặt đàn lên, Vị Nhi cúi người thi lễ với Mạc Tuyệt, “Vị Nhi xin ra mắt vị gia này!”
“Mời Vị Nhi ngồi!” Mạc Tuyệt buông tách trà trong tay xuống, cách lớp mạng che mặt quan sát Vị Nhi.
Bề ngoài cũng coi như tuấn tú, nhưng cũng chưa đủ khiến người ta không thể thoát ra được. Như vậy, nhất định hắn có điểm hơn người khác.
“Tại hạ vừa mới tới đây, nghe danh rằng tiếng đàn do Vị Nhi công tử khảy ra như tiếng trời, cho nên mới tới đây bái phỏng!” Mạc Tuyệt dẫn đề.
Vị Nhi nghiêng nghiêng đầu, “Một khúc thông thường, Di Tình vậy!”
“Mời Vị Nhi thiếu gia!” Mạc Tuyệt bán tựa vào ghế, thả lỏng toàn thân, chờ nghe Vị Nhi khảy đàn.
Tuy là không nhìn thấy dung mạo của Mạc Tuyệt, nhưng mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của người này đều khiến người ta phải chú ý, cũng giống như tư thế tựa vào ghế đó…Thật khiến người ta phải suy nghĩ xa xôi.
Vị Nhi đặt hai tay lên đàn, từng tiếng vang ngân lên, làn điệu du dương tỏa khắp phòng, lúc này, Mạc Tuyệt mới hiểu tại sao mấy người đó lại cam nguyện bỏ ra mấy trăm lượng bạc chỉ để nghe một khúc nhạc. Rất khác những gì đã từng nghe trong quá khứ, dường như Vị Nhi đã giao hết thảy sinh mệnh của mình cho chiếc đàn ấy, một khúc nhạc dùng cả sinh mệnh khảy nên, sao có thể giống như bình thường?
Nhưng Vị Nhi thiếu gia này, dường như không được vui cho mấy. Mạc Tuyệt nhìn nam tử đã hơn hai mươi trước mặt, trong lòng lại thấy tiếc thương, lại là một người không như sở nguyện.
Một khúc xong, Vị Nhi giương mắt nhìn Mạc Tuyệt. Chỉ một cái nhìn, đã khiến hai người họ kinh ngạc, ngây ra. Mạc Tuyệt kinh ngạc vì không ngờ người nọ lại có đôi ngươi dịu dàng như đi vào lòng người, thổi quanh trái tim, vuốt ve mơn trớn nó, khiến cả người như khoan khoái hẳn.
Còn Vị Nhi ngây ra là vì chẳng biết từ lúc nào Mạc Tuyệt đã tháo chiếc mạng che mặt xuống, để lộ dung nhan khuynh đảo bao người. Vị Nhi chưa từng thấy người đẹp như vậy, tất cả những người đứng đầu ở Túy Quan lâu đều không thể so một góc với y. Vẻ đẹp ấy, là hoặc nhân, là nhiếp hồn, nhưng nó cũng ẩn kèm theo nguy hiểm, tỏ rõ y không phải nhân vật có thể chạm tay vào. Lúc y chớp đôi mi, lại giống như một đóa sen thuần khiết, chỉ có thể đứng nhìn ở một nơi rất xa.
Vị Nhi hồi phục tinh thần chậm hơn Mạc Tuyệt, thấy người nọ cứ ngơ ra nhìn mình, Mạc Tuyệt thấy buồn cười, đi về trước, quơ quơ tay trước mặt hắn, “Hoàn hồn đi!”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Vị Nhi cuống quýt cúi đầu, “Đã mạo phạm gia rồi!”
“Ha ha, là tại hạ đã mạo phạm tiểu mỹ nhân!” Mạc Tuyệt trêu đùa, “Hôm nay cũng đã trễ rồi, tại hạ không quấy rầy Vị Nhi nghỉ ngơi, mai lại tới nghe khúc vậy!”
Mạc Tuyệt lại mang mạng che mặt vào, trước đó, y đã mỉm cười với Vị Nhi, hại Vị Nhi đỏ mặt.
Mấy ngày sau đó, Mạc Tuyệt và Vị Nhi đã dần dần quen thuộc, những lúc ngẫu nhiên sẽ thấy hắn cười. Vị Nhi rất ít khi cười, nhưng những lúc ở cùng Mạc Tuyệt, hắn sẽ cảm thấy rất vui vẻ, đã nhiều năm rồi, hắn chưa hề thấy vui như thế.
Mạc Tuyệt kể với hắn những chuyện xảy ra trong thiên hạ, với những người lâu rồi không nghe được tin tức bên ngoài như Vị Nhi mà nói tất nhiên là rất thú vị. Có đôi khi, hắn sẽ hỏi một số câu mà y biết, chẳng hạn như…
“Mạc công tử có từng thấy tranh của Hồng Phong công tử chưa? Năm đó, tranh của Hồng Phong công tử nổi tiếng khắp thiên hạ, tới giờ vẫn chưa có ai vượt qua hắn cả!”
“Gặp thì cũng đã gặp rồi, chỉ là không hẳn thần kì như người bên ngoài đồn đãi đâu!”
Vị Nhi gật đầu, “Tất cả đều do con người đồn đãi, họ cứ đồn mãi, sẽ trở nên thật thần kì!”
“Mắt của Vị Nhi rất đẹp, sao lại không dùng nó nhìn người?”
“Nhìn nhiều sẽ thấy chán!” Vị Nhi cười nhạt, “Còn không phải sợ Mạc công tử xem chán rồi sẽ không tới gặp Vị Nhi nữa hay sao!”
Mạc Tuyệt nở nụ cười, sóng mắt lưu chuyển, trông cực kì yêu mị.
“Vị Nhi đáng yêu thật!”
Sự biến hóa trong mấy ngày qua của Vị Nhi, Thương Tử Nguyệt cũng không chú ý tới, mỗi ngày, hắn đều tới gặp Vị Nhi, nhưng lại không làm gì cả, hành động nhiều nhất của hắn chính là hôn đôi mắt đó. Cũng chỉ có mình Vị Nhi biết, người Thương Thử Nguyệt hôn không phải mình, mà là một người khác.
“Vị Nhi ngoan, mau nói cho ta biết, hôm nay ngươi có nhớ ta không?” Đôi mắt phượng của Thương Tử Nguyệt rất thâm tình, giọng điệu dịu dàng, thân mật, ngọt ngào giống như họ là một đôi tình nhân ân ái.
“Mỗi ngày Vị Nhi đều rất nhớ trang chủ!” Nếu thứ ngươi cần chính là câu này, vậy thì ta sẽ cho ngươi.
Nghe câu trả lời của Vị Nhi, Thương Tử Nguyệt thấy lòng mình khoan khoái hẳn, “Ta rất thích ngươi!”
Rất thích sao?
Vị Nhi cong khóe môi lên, đáp lại câu của Thương Tử Nguyệt. Mỗi một câu đáp của hắn đều rất thực, nhưng mỗi một câu cũng hư không vô cùng.
“Vị Nhi cũng rất thích trang chủ!” Chỉ có câu này, mới là thật sự.
Thương Tử Nguyệt lại trông thấy đôi ngươi của Vị Nhi, cũng lần nữa đắm chìm trong đấy, “Gọi ta Tử Nguyệt ca!”
“…Tử Nguyệt ca!”
Chẳng có gì bất ngờ khi Thương Tử Nguyệt nở nụ cười. Nụ cười ấy thật đẹp, cứ như, cả thế gian này đều phẳng lặng. Nhưng trong lòng Vị Nhi, lại đang rỉ máu. Trong những năm sống trong sự dịu dàng của Thương Tử Nguyệt, mới đầu hắn còn tĩnh táo, hiểu rõ vị trí của mình, nhưng bắt đầu từ lúc nào, hắn lại rơi sâu vào trong đó? Người Thương Tử Nguyệt nhìn xuyên qua hắn, sẽ là ai?
Huyết Ngưng tranh là cây đàn Thương Tử Nguyệt tìm về cho Vị Nhi, cây đàn ấy có thủ công tinh tế, âm thanh ngân vang cũng dịu dàng hơn những cây đàn bình thường khác rất nhiều. Bao nhiêu năm qua, Vị Nhi luôn xem cây đàn ấy như sinh mạng, bởi vì đó là món đồ duy nhất mà Thương Tử Nguyệt mang về cho hắn.
Đâu biết, về sau, Huyết Ngưng tranh sẽ khảy nên một khúc nhạc truyền kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.