Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 114: Phượng viêm xuất hiện




Trên một chiếc cầu nhỏ trước Túy Quan lâu, Mạc Tuyệt chắp tay phía sau, tà áo bay bay. Gió đêm thổi tới, làm bay mấy lọn tóc đen, giống như tơ tình chém mãi không dứt.
“Tuyệt Nhi!” Vẫn giọng nói quen thuộc, vẫn giọng điệu dịu dàng như thế.
Kha Phượng Viêm.
Đêm không trăng, vô cùng tĩnh lặng. Trên cầu, hai người đứng cách nhau rất gần, nhưng lại rất xa. Mạc Tuyệt không quay đầu lại nhìn người tới mà luôn nhìn về cánh cửa sổ bên gian phòng của Vị Nhi.
“Ngươi còn tới đây làm gì!”
Kha Phượng Viêm nhìn người hắn ngày nhớ đêm mong, hắn muốn chạm vào, muốn ôm vào lòng mình, nhưng, hắn chẳng thể đưa tay lên nổi.
“Theo ta về nhà!” Kha Phượng Viêm không hổ là đế vương, một câu ngắn gọn nhưng súc tích. Tuy nhiên, Mạc Tuyệt chỉ cười khẽ.
“Trở về làm gì?”
“Ta… chúng ta sẽ sống cùng nhau!” Kha Phượng Viêm không biết nên trả lời câu hỏi của Mạc Tuyệt thế nào, trở về làm gì? Chẳng lẽ trở về để đối mặt với hậu cung của hắn?
“Nhan Vị Ngữ, thần đồng nổi tiếng một phương trước đây, sau bởi vì gia tộc bất hạnh, trong một đêm bị cường đạo cướp sạch, gia đình ly tán, bị bán vào Túy Quan lâu. Từ đó về sau, gọi là: Vị Nhi!” Mạc Tuyệt kể lại thân thế của Vị Nhi.
Kha Phượng Viêm nhíu mày, “Tuyệt Nhi?”
“Một đứa nhỏ có đôi mắt rất đẹp!” Mạc Tuyệt xoay qua, cho Kha Phượng Viêm một nụ cười nhàn nhạt.
Mạc Tuyệt, Mạc Tuyệt, Mạc Tuyệt.
Cuối cùng, Kha Phượng Viêm không thể khống chế được bản thân nữa, hắn vươn tay ra ôm người nọ vào lòng.
“Tuyệt Nhi, ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi!” Kha Phượng Viêm hít một hơi thật sâu như đang tham lam hút lấy hơi thở Mạc Tuyệt, hắn thật muốn để y hòa nhập vào thân thể hắn.
“Ngươi bảo Lưu Đan tới dò đường trước, sau đó tới đây?” Mạc Tuyệt cũng không giãy khỏi cái ôm đó.
“Ừm, Thanh Dật đã đàm phán với Kỳ Cảnh thành công rồi. Trong lúc Thanh Dật quay về, ta đã bảo hắn đi tìm ngươi trước, chờ Thanh Dật về tới, ta lập tức đi ngay!” Kha Phượng Viêm vuốt vuốt sợi tóc bên tai Mạc Tuyệt, nói, “Ta không thể chờ thêm một khắc nào nữa, ta muốn sớm được gặp ngươi!”
Mạc Tuyệt nhích người qua một chút, để y có thể nhìn thấy ánh mắt người nọ, “Vị Nhi đã phá hủy đôi mắt Thương Tử Nguyệt yêu nhất!”
Kha Phượng Viêm sửng sốt, hắn biết Thương Tử Nguyệt.
“Bởi vì Thương Tử Nguyệt rất yêu đôi mắt ấy!” Mạc Tuyệt thở dài, “Thật ra, ta đã sớm biết Vị Nhi sẽ làm như thế, nhưng ta không hề cản hắn, ngươi có biết vì sao không?”
Kha Phượng Viêm lắc đầu, không biết.
“Bởi vì…” Mạc Tuyệt nhìn cánh cửa sổ đã mở ra, nghe tiếng vọng từ trong ra ngòai.
“Vị Nhi! Vị Nhi! Sao ngươi lại làm vậy?” Đó là tiếng của Thương Tử Nguyệt.
Thương Tử Nguyệt ôm Vị Nhi đã mất đi tiêu cự, cả người run lên. Tay hắn dừng trước đôi mắt người nọ, như muốn vuốt ve.
“Sao ngươi ngốc quá vậy!”
Vị Nhi nở nụ cười, nháy đôi mắt còn đầy máu, “Tử Nguyệt ca, ngươi xem, giờ ta có còn giống hắn hay không?”
Thương Tử Nguyệt ôm chặt Vị Nhi, nức nở, “Không giống, không giống!”
Trước giờ, Thương Tử Nguyệt chưa bao giờ thấy hối hận như hôm nay, chính sự ích kỷ của hắn đã hại một người, hại một người từ nay về sau chẳng thể nhìn thấy thế gian này nữa.
“Ha ha, nếu như đã không giống, vậy có phải Tử Nguyệt ca nên rời khỏi đây hay không?” Vị Nhi đẩy Thương Tử Nguyệt ra, đưa tay tìm chiếc bàn đứng dậy, nào ngờ lại đụng phải mãnh vỡ tách trà trên đất.
“Ưm!” Vị Nhi rút tay về, thổi thổi nơi bị đâm trúng. Thương Tử Nguyệt vội vàng nắm lấy tay Vị Nhi, ngậm vào trong miệng. Cảm giác ướt át ấy, khiến tim Vị Nhi đập thật nhanh.
“Ngươi đi đi, trở về tìm Lưu Đan công tử đi!” Vị Nhị nén đau xót nói ra câu ấy.
“Chúng ta đi tìm đại phu chữa mắt cho ngươi!” Thương Tử Nguyệt muốn ôm Vị Nhi lên, nhưng lại bị đẩy ra lần nữa.
“Ta không cần ngươi thương hại, mắt là của ta, ta không muốn trị!” Vị Nhi cố đứng dậy, nhưng lại chẳng biết nên đi hướng nào.
“Sao ngươi lại hành hạ bản thân thế chứ?” Thương Tử Nguyệt thấy Vị Nhi tự đày đọa bản thân như thế, nổi giận.
Nhưng một câu đó của hắn, đã khiến Vị Nhi quay đầu lại, ánh mắt đó, giờ chẳng còn vẻ thanh thuần như ngày xưa, “Ta đã tự hành hạ bản thân ta nhiều năm rồi! Ta cẩn thận sắm vai người trong lòng ngươi, gọi tên ngươi như hắn vẫn gọi, nhìn người bằng ánh mắt hắn nhìn người, ta ti tiện thế đó!” Cả người Vị Nhi run lên, hai tay che mắt, giọng điệu bi ai, “Ta đã dùng đôi mắt này câu dẫn người, cho dù phải làm một thế thân ta cũng muốn ở lại cạnh ngươi, nhưng ngươi thì sao?”
Vị Nhi tựa vào bàn, giống như mất hết sức lực, “Ngươi có biết tên của ta không?”
Giống như có thứ gì đó vỗ thật mạnh vào tim Thương Tử Nguyệt, đau đến sắp ngừng thở. Không nghe đối phương trả lời, Vị Nhi cười ảm đạm, “Đôi mắt mà ta hủy không phải là của hắn, là của ta, nó là của ta!”
Thưởng Tử Nguyệt nhìn Vị Nhi như sắp hỏng mất, cổ họng hắn như có gì chặn lại, hơn nữa, giờ trước mắt hắn chính là huyết lệ của Vị Nhi.
“Đừng khóc, xin ngươi đừng khóc, Vị Nhi, ngươi đừng khóc!” Thương Tử Nguyệt bối rối, đưa tay lau dòng huyết lệ đang không ngừng chảy ra, nhưng có thế nào cũng lau không sạch, hắn sợ, rất sợ, tâm, rất đau, rất đau. Thậm chí còn sợ, còn đau hơn cả lúc Lưu Đan bỏ hắn năm đó. Đúng vậy, hắn sợ, hắn sợ phải trông thấy huyết lệ của Vị Nhi, hắn sợ cái dáng vẻ tuyệt vọng của Vị Nhi, hắn sợ… mất đi Vị Nhi.
Mạc Tuyệt thấy cảnh ấy, trong mắt không có một chút dao động gì, nhìn Kha Phượng Viêm, nói trọn câu đáp án: “Đôi mắt mà Thương Tử Nguyệt yêu nhất đã không còn tồn tại, đó là ánh mắt đã trói buộc hai người họ, nó bị hủy đi, cũng chưa hẳn là không tốt!”
“Nhưng, Thương Tử Nguyệt rất hối hận!” Kha Phượng Viêm thở dài một hơi.
“Biết sẽ hối hận, vậy sao lúc trước còn làm?” Giọng điệu của Mạc Tuyệt run lên, “Nếu đã phạm lỗi, vậy chuyện mất đi là không thể vãn hồi!”
Không biết hai người họ đang nói mình, hay nói hai người Thương Tử Nguyệt.
Kha Phượng Viêm nhìn Mạc Tuyệt, chua xót, “Hãy cho hắn một cơ hội sửa chữa sai lầm!”
“Ha ha!” Mạc Tuyệt nở nụ cười, “Đôi mắt bị hủy đi có tính là cho hắn một cơ hội hay không?”
“Đó là làm tổn thương lẫn nhau, Vị Nhi đã hành xử không lý trí rồi!” Kha Phượng Viêm lắc đầu.
“Để ta đi đi!” Mạc Tuyệt nâng đôi ngươi lên, gằn từng chữ một, “Ngươi muốn ta hủy đi thứ gì?”
Kha Phượng Viêm mở to hai mắt, nhìn Mạc Tuyệt, khó tin.
“Vị Nhi vì cắt đi thống khổ mà hủy đi đôi mắt Thương Tử Nguyệt yêu nhất, ta muốn đi, phải hủy đi thứ gì mà ngươi quý trọng?” Giọng Mạc Tuyệt lạnh như băng, lạnh đến nỗi khiến Kha Phượng Viêm run lên.
Kha Phượng Viêm quý trọng chính là Mạc Tuyệt!
“Chẳng lẽ…” Mạc Tuyệt kê sát vào tai Kha Phượng Viêm, nói: “Chỉ khi nào ta chết đi, mới có thể rời khỏi sao?”
“…Không…” Kha Phượng Viêm hơi nhích ra một chút, nắm lấy bả vai Mạc Tuyệt, lắc đầu, “Tuyệt Nhi, ta sẽ không bức ngươi, nhưng ngươi cũng đừng ép ta!”
“Ha ha!” Mạc Tuyệt bỗng nở một nụ cười tuyệt đẹp, để lộ dung nhan khuynh quốc khuynh thành, đôi mi giống như cánh bướm chập chờn khẽ mấp máy, “Ta bức ngươi cái gì? Ta chỉ muốn được tự do thôi!”
Kha Phượng Viêm nhìn vào mắt Mạc Tuyệt, nói: “Tuyệt Nhi, ngươi đừng làm tổn thương chính mình, ta sẽ không quấn lấy ngươi nữa, ta sẽ, luôn chờ đợi ngươi!”
Ta sẽ luôn chờ đợi ngươi.
Một câu chứa bao nhiêu yêu thương, Kha Phượng Viêm đã bao dung cho Mạc Tuyệt đến thế rồi sao?
Nhưng Mạc Tuyệt nghe xong lại biến sắc, phất ống tay áo, xoay người đi, “Vậy ngươi chờ đi!”
Tại sao đó rõ ràng là lỗi của Kha Phượng Viêm, đến cuối cùng lại giống như Mạc Tuyệt đang bướng bỉnh?
Tại sao người bị tổn thương là Mạc Tuyệt đến cuối cùng Kha Phượng Viêm lại đáng thương?
Kha Phượng Viêm thấy y bào màu tím biến mất trong màn đêm, hắn cười khổ. Tuyệt Nhi của hắn, đã muốn bay đi rồi sao? Trên chiếc cầu nhỏ, chỉ còn lại mình Kha Phượng Viêm với chiếc bóng cô đơn.
Về sau, Thương Tử Nguyệt mua cho Vị Nhi một căn nhà, để y ở lại đó chữa lành đôi mắt. Hắn mời đại phu tới xem, đại phu nói đôi mắt ấy đã hết cách chữa rồi. Đáng lẽ, nó vẫn còn một chút hy vọng, nhưng sau khi chảy huyết lệ, sẽ không thể hồi phục lại nữa. Tuy nhiên, đại phu cũng kê đơn, để Vị Nhi không tiếp tục chảy huyết lệ như thế.
Dù biết kết quả là vậy, nhưng Thương Tử Nguyệt cũng không buông tay, hắn nói với Vị Nhi, “Ta nhất định sẽ chữa lành đôi mắt cho ngươi!”
Mới đầu Vị Nhi còn mỉa mai, ‘Bởi vì đó là ký ức cuối cùng của các người!’ Nhưng về sau, Vị Nhi không nói gì nữa. Y đã sớm nói chia tay với Thương Tử Nguyệt, nhưng Thương Tử Nguyệt vẫn xem như không có gì, mỗi ngày đều tới chỗ của Vị Nhi, tự mình chăm sóc cho y.
Vị Nhi không thể chống lại nhu tình của Thương Tử Nguyệt, nhưng y sợ, y rất sợ. Y không muốn mình lại tiếp tục đau khổ như những năm về trước, y muốn rời khỏi nơi mang hơi thở của Thương Tử Nguyệt, y muốn làm những chuyện mà Thương Tử Nguyệt không biết tới.
Nhưng, đến một nơi không có hơi thở của Thương Tử Nguyệt, y thật có thể quên sao?
Ngày nọ, lúc Thương Tử Nguyệt đi bàn chuyện làm ăn, Vị Nhi đi dạo quanh nhà. Căn nhà Thương Tử Nguyệt mua ở dưới chân núi, Vị Nhi không cẩn thận nên đã bước ngoài. Người không nhìn thấy gì, khứu giác sẽ nhạy cảm hơn rất nhiều, y ngửi thấy một mùi hương rất ngọt, y lần theo mùi hương ấy hái được một thứ quả rất thơm.
Cúi đầu ngửi quả ngọt, Vị Nhi thấy vui trong lòng. Y xoa xoa mấy cái rồi cắn một miếng, ngọt quá. Vị ngọt khiến Vị Nhi nheo mắt lại, thỏa mãn cực kỳ. Thật ra thì lúc y bước ra ngoài, Thương Tử Nguyệt đã về tới, thấy Vị Nhi nở nụ cười vui vẻ như thế, hắn cũng vui lây.
Nhưng, Vị Nhi đã ăn phải quả gì? Do đứng ở rất xa nên Thương Tử Nguyệt nhìn không rõ, hắn cứ ngỡ đó là quả mơ bình thường, nhưng lúc hắn mang Vị Nhi về lại phát hiện cả người y đang nóng rực. Đại phu tới xem xong, sắc mặt đại biến, “Đây chính là… Thôi tình quả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.