Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 115: Nguyệt vị kết thúc




Không ngờ Vị Nhi lại ăn phải Thôi Tình quả, Thương Tử Nguyệt nhìn đôi má hồng hồng của y, bắt đầu dao động. Trước đó, tuy là họ đã ở cùng nhau lâu như vậy, nhưng vì một nguyên do nào đó mà cho tới nay vẫn không… Vậy hiện tại thì thế nào đây?
Vị Nhi nhắm chặt đôi mắt, khó chịu, lắc lắc thân thể, y theo bản năng mò mẫm xuống phía dưới. Thương Tử Nguyệt nhìn Vị Nhi đang động tình, cảm giác người hắn cũng đang biến hóa.
“Ưm…” Âm thanh khe khẽ trào ra khỏi đôi môi đỏ ửng, Vị Nhi bắt đầu tự an ủi mình ngay trước mặt Thương Tử Nguyệt, “Tử Nguyệt ca…”
Nghe người nọ gọi tên mình bằng âm thanh đầy ***, Thương Tử Nguyệt không kìm được lòng, hôn y. Hắn kéo đôi tay còn đang tự an ủi mình ra, bắt đầu vỗ về thứ tượng trưng cho nam giới đang chờ đợi.
“Ưm…” Thật khác với lúc y tự thân vận động. Vị Nhi run lên, bắt đầu chui vào lòng Thương Tử Nguyệt, “Tử Nguyệt ca…”
“Vị Nhi, Vị Nhi ngoan của ta!” Hôn hết lượt này tới lượt khác lên người khiến hắn tiếc thương, Thương Tử Nguyệt bắt đầu cởi mấy món quần áo khiến họ vướng bận.
Không biết là do tác dụng của Thôi Tình quả, hay do dục vọng đã vùi chôn bao nhiêu năm qua của Vị Nhi đột nhiên bùng phát. Khắp vai, cổ của Thương Tử Nguyệt đều là dấu răng của Vị Nhi, đến cả sau lưng cũng đầy những vết cào cấu.
Lúc hai người hoàn toàn lõa thể, Thương Tử Nguyệt có thể trông thấy thân thể gầy yếu của thiếu niên. Nhưng Vị Nhi lại chẳng thể nhìn thấy người trong lòng, do vậy, y chỉ có thể dùng tay chạm vào, dùng môi tiếp xúc, kế đó, dùng răng cắn đối phương.
“Ngươi là mèo à?” Thương Tử Nguyệt yêu thương nhéo nhéo cái mũi nhỏ đang đổ đầy mồ hôi của Vị Nhi, Vị Nhi bất mãn, cau mũi, giống y như một con mèo nhỏ đang bị người ta quấy rầy giấc ngủ của mình.
Nghe Thương Tử Nguyệt nói mình như vậy, Vị Nhi nhíu mày, giọng điệu ngọt chết người quanh quẩn bên tai người nọ, “Ưm… Ngươi còn chờ gì nữa?”
Xem ra là Vị Nhi đang bất mãn chuyện Thương Tử Nguyệt cứ tiếp tục kéo dài như thế, y cứ cọ cọ hạ thân vào người người nọ, thỏa mãn, ngâm khe khẽ. Trước giờ chưa bao giờ nghĩ Vị Nhi sẽ có một mặt như thế, Thương Tử Nguyệt cũng gấp lên. Hắn lấy Mân Côi cao (1) ra, bôi trơn cho hậu đình mới lần đầu hoan ái.
Ngón tay hòa lẫn Mân Côi cao tiến vào, khiến Vị Nhi kêu lên.
“A… Ư…”
Thương Tử Nguyệt chẳng những không dừng lại, mà còn tăng thêm động tác trên tay. Hắn hôn nhẹ lên má y, thốt ra những lời Vị Nhi luôn mong mỏi, “Ta thật sự thích ngươi, Vị Nhi, ngươi có hiểu hay không?”
Đôi mắt vốn đang nhắm chặt lại vì câu nói ấy mà mở to ra, nhưng nó đã mất đi sắc thái của ngày xưa rồi. Nhìn đôi ngươi trống rỗng ấy, Thương Tử Nguyệt vô cùng đau lòng, cuối cùng thì hắn đã gây ra chuyện gì mà khiến cho y tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi ngay cả đôi mắt cha mẹ ban cho cũng không cần. Hôn lên đôi ngươi hắn từng yêu mến, Thương Tử Nguyệt chỉ biết thốt lên câu: Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.
Vị Nhi khẩn trương, đến cả hậu đình cũng co chặt lại. Thương Tử Nguyệt ôm lấy y, nói khẽ, “Ráng nhịn một chút!”
Vừa dứt lời, hắn từ từ đẩy vào.
“…Ưm…” Vị Nhi chỉ cảm thấy rất đau, nhưng y biết, đau đớn ấy là do ai mang tới. Có lẽ đây là lần đầu tiên và duy nhất giữa họ, nghĩ thế, y ráng nén xuống cơn đau, liều mạng thả lỏng chính mình.
“Ta yêu ngươi, yêu ngươi, yêu ngươi…” Vị Nhi ôm vai Thương Tử Nguyệt, mơ hồ biểu đạt hết tâm ý của mình, “Rất yêu ngươi…”
Những lời ấy đã hoàn toàn châm lên dục vọng của Thương Tử Nguyệt, vật dưới thân hắn cũng theo đó mà mất đi tính nhẫn nại, muốn rong ruổi, muốn tàn sát khắp nơi. Hắn cúi đầu, cắn răng, nói khẽ vào tai Vị Nhi: “Ta không muốn làm ngươi bị thương, đừng nói nữa!”
Dường như Vị Nhi không nghe thấy câu ấy, y cứ nói mãi không ngừng, “Ta yêu ngươi Tử Nguyệt ca, yêu ngươi, yêu ngươi…”
Đây là lần duy nhất y thổ lộ tình cảm của mình với Thương Tử Nguyệt, sao y có thể không nói cho được chứ, cho dù có làm y bị thương thì thế nào? Hắn đã mang đau đớn đến cho y nhiều năm như vậy, chút này có đáng là gì.
Xen lẫn giữa tiếng ngâm khe khẽ, giữa những lời yêu thương sâu đậm, Thương Tử Nguyệt như mất hết lý trí, giờ trong đầu của hắn chỉ có một suy nghĩ đó chính là giữ lấy nam tử yêu hắn, gọi tên hắn. Thân thể giao thoa chính là một dạng nghi thức và nghi thức ấy cũng chỉ có hai người họ tỏ tường.
Thương Tử Nguyệt nhìn Vị Nhi đang đổ đầy mồ hôi, nhìn đối phương đang thở dốc vì những động tác của mình, nhìn một Vị Nhi đang không ngừng thốt ra lời yêu thương say đắm, lòng hắn ngổn ngang, không nói thành lời, hắn muốn chăm sóc cho y, bảo vệ y, muốn… mãi mãi giữ lấy y như vậy. Lúc sắp lên tới đỉnh, Vị Nhi đưa chân câu lấy eo Thương Tử Nguyệt, hai tay cũng nắm chặt vai hắn, động tác này, không khỏi khiến Thương Tử Nguyệt nhớ tới một người – Lưu Đan, khi còn là thiếu niên, lúc hoan hảo Lưu Đan cũng như thế, cũng giao hết tất cả cho hắn.
“…Lưu… Đan…” Thương Tử Nguyệt vừa thốt ra câu ấy, đã lên tới đỉnh.
Trong khoảnh khắc, Vị Nhi như ngã vào hầm băng.
Lúc Thương Tử Nguyệt bừng tỉnh lại, hắn hoảng loạn, trong cả quá trình, hắn đều nghĩ tới Vị Nhi. Chỉ là động tác cuối cùng đó đã khiến hắn nhớ tới Lưu Đan và cái tên ấy cũng do hắn lỡ miệng thốt nên. Hắn ôm Vị Nhi, không ngừng giải thích, “Vừa rồi, người ta nghĩ tới luôn là ngươi, Vị Nhi, ngươi phải tin tưởng ta!”
“Vị Nhi, ta yêu ngươi thật mà, ngươi sờ thử xem!” Thương Tử Nguyệt kéo tay Vị Nhi đặt lên ngực mình, để y nghe tiếng tim hắn đập, “Xin lỗi, vừa rồi, ta xin lỗi!”
Vị Nhi rút tay lại, nói khẽ, “Cám ơn ngươi đã giải độc giúp ta!”
Sau đó, xoay người ngủ.
“Vị Nhi, ngươi đánh ta đi, ta là đồ khốn, ta xin lỗi!” Thương Tử Nguyệt không biết nên dỗ dành Vị Nhi thế nào, hắn chỉ biết từ phía sau ôm lấy y.
“Tử Nguyệt ca, ngươi có thể buông tha cho ta không?” Giọng nói trầm lắng của Vị Nhi vang lên, “Ngươi buông tha cho ta đi!”
“Ta yêu ngươi, không có cách quên ngươi!” Vị Nhi ôm đầu gối, tìm kiếm nơi để thân thể mình ấm áp.
“Nhưng ngươi không hề thương ta, có lẽ ngươi không biết, nhưng mà ta thì biết!” Ngữ điệu của Vị Nhi rất bình tĩnh, bình tĩnh nhất từ trước đến nay, “Ta đã mù rồi, ta không thể nhìn thấy ngươi, ta chỉ có thể chạm vào ngươi để cảm giác là ngươi đang tồn tại!”
“Tử Nguyệt ca, ta không muốn chết! Nhưng nếu chết là cách duy nhất để giải thoát, ta cũng không ngại chuyện phải thử nó một lần!” Câu nói của Vị Nhi rất tuyệt tình, nhưng Thương Tử Nguyệt cũng hiểu những gì Vị Nhi nói là sự thật. Hắn nhìn Vị Nhi đang cuộn tròn trên giường, lại chẳng thể vươn tay ra ôm lấy y.
“Nếu không thương ta, xin hãy buông ta ra, cứ như đang tội nghiệp cho một kẻ mù!” Vị Nhi nức nở, “Tử Nguyệt ca!”
“Đừng khóc, đừng khóc!” Thương Tử Nguyệt chỉ có thể vuốt ve hai má y, khóe mắt y, “Ngươi không thể khóc!”
“Ta không khóc!” Vị Nhi vẫn cúi đầu, “Không phải ta đã không còn nước mắt rồi sao?”
Lệ chí vẫn còn, nhưng nước mắt đã sớm cạn rồi.
Thương Tử Nguyệt siết chặt tay, hắn biết, tâm Vị Nhi đã bị hắn làm tổn thương triệt để, hắn biết tâm của Vị Nhi đã chết rồi, hắn biết nếu cứ tiếp tục như thế, chắc chắn Vị Nhi sẽ chọn cách rời khỏi thế gian này.
“Xin lỗi!” Giọng Thương Tử Nguyệt thật trầm.
“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” Vị Nhi cắn môi, “Đến chết cũng không tha thứ cho ngươi!”
Bị người nện một quyền vào tâm sẽ có cảm giác thế nào? Giờ Thương Tử Nguyệt đã cảm nhận được rồi, cuối cùng, hắn lưu luyến, nhìn Vị Nhi một chút, “Ta cũng sẽ không tha thứ cho chính mình!”
Một cơn gió thổi vào, mang đi tất cả tình yêu say đắm. Thương Tử Nguyệt đã đi.
Vuốt gương mặt mình, Vị Nhi nở nụ cười tự giễu, bị đoạt đi tư cách rơi lệ, là ông trời đang trừng phạt y vì y đã hủy đi đôi ngươi mà Thương Tử Nguyệt yêu quý nhất sao?
Thương Tử Nguyệt cho người chăm sóc Vị Nhi, bản thân hắn lại không xuất hiện thêm lần nào. Vào những lúc hắn quá nhớ, hắn sẽ đứng ở rất xa, ngây ra nhìn Vị Nhi, nhìn y mới đầu còn chưa quen, sờ sờ hoa cỏ, về sau, y đã có thể nhận ra nó là gì, Thương Tử Nguyệt thấy lòng mình ấm hẳn. Có thể đứng ở một nơi rất xa nhìn y, hắn đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
Vướng mắc giữa Thương Tử Nguyệt và Nhan Vị Ngữ cứ thế mà kết thúc ở đấy, việc làm ăn giữa Mạc Tuyệt và Thương Tử Nguyệt cũng đã bàn bạc xong. Kế tiếp, Mạc Tuyệt muốn đến một chỗ, đó chính là nơi lần trước Kha Phượng Viêm tới và đã tìm được Lưu Đan.
Mạc Tuyệt đứng bên một gốc liễu, quay lưng về phía Lưu Đan, hỏi: “Hôm ấy ngươi đã nói gì với Vị Nhi?”
Lưu Đan không ngờ Mạc Tuyệt lại tới tìm mình vì chuyện này, hắn khẩn trương, nắm chặt nắm tay, “Không, không có gì!”
Mạc Tuyệt thở dài, vuốt ve cành liễu, “Lưu Đan, thái độ làm người của ngươi ta còn không rõ hay sao?”
Lưu Đan rất kính sợ Mạc Tuyệt, tuy là Mạc Tuyệt rất đẹp, tuy là Mạc Tuyệt cho người ta có cảm giác yêu mị, nhưng Lưu Đan vẫn rất sợ y.
“Điện hạ…”
Rắc một tiếng, Mạc Tuyệt đã bẻ nhành liễu xuống, kế đó phất lên mặt Lưu Đan. Lưu Đan không dám né, tùy ý để mặt mình in lên một dấu đỏ hồng. Giọng Mạc Tuyệt lạnh như băng, “Nói!”
Lưu Đan quỳ xuống, không dám nhìn Mạc Tuyệt, “Hôm ấy thần nói, nói…”
Tử Nguyệt ca rất thích đôi mắt của ngươi, sao có thể bỏ ngươi được chứ? Có đôi mắt này, mãi mãi, ngươi cũng không cần phải rời khỏi huynh ấy. Có một thế thân bên cạnh, vẫn tốt hơn là không có gì.
Mạc Tuyệt nghe xong, lại phất cho Lưu Đan một roi, lạnh lùng nói: “Dùng thủ đoạn như thế để đối phó một đứa trẻ, bản quân thấy ngươi đã sống trong cung quá thoải mái rồi đấy!”
“Thần biết sai rồi, điện hạ, điện hạ!” Lưu Đan biết, dù Mạc Tuyệt không ở trong cung, nhưng chỉ cần y nói một câu, cũng đủ biếm hắn vào lãnh cung.
“Lưu Đan ơi Lưu Đan, ngươi có biết, vì một câu nói của ngươi, đã khiến Vị Nhi tự hủy đi đôi mắt của mình!”
Lưu Đan mở to hai mắt, hắn vì ghen tị Vị Nhi có thể đứng bên cạnh Thương Tử Nguyệt nên mới nói thế. Nhưng, hắn không buộc Vị Nhi đi tới bước này.
Cũng vào lúc ấy, từ trong đôi mắt Lưu Đan, Mạc Tuyệt đã nhìn thấy được bóng dáng của Vị Nhi.
Chú thích:
(1) Mân Côi cao: Dầu bôi trơn hiệu hoa hồng =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.