Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 116: Cuộc hành trình mới




Lưu Đan theo Kha Phượng Viêm hồi cung. Trên đường, thấy vết đỏ in bên má Lưu Đan, Kha Phượng Viêm hỏi: “Mặt ngươi sao vậy?”
Lưu Đan cúi đầu, “Không có gì!”
“Lưu Đan!” Trong giọng nói của Kha Phượng Viêm có chút nghiêm khắc, “Ngươi và Thương Tử Nguyệt có quan hệ gì?”
Lưu Đan hoảng sợ, ngẩng đầu lên, sau đó quỳ xuống trước mặt Kha Phượng Viêm. Xe ngựa vẫn đang chạy, nhưng độ ấm trong xe ngày một giảm dần.
“Hoàng thượng, thần và Thương Tử Nguyệt chỉ là bằng hữu quen nhau từ thuở nhỏ!” Lưu Đan cũng không định nói dối.
“Chỉ vậy thôi à?” Thật ra thì Kha Phượng Viêm cũng không biết quan hệ giữa họ là gì, nhưng từ lúc Lưu Đan gặp lại Thương Tử Nguyệt, dường như có gì đó khác thường. Lưu Đan cắn môi dưới, nói: “Trước lúc thần tiến cung từng có hôn ước với Thương Tử Nguyệt. Nhưng, đó đã là chuyện trước đây rồi!”
Tuy hoàng đế không để ý tới một phi tử nào đó, nhưng cũng không có nghĩa là không để ý tới quá khứ của vị phi tử ấy. Và Kha Phượng Viêm cũng thế.
“Lần này ngươi tới đây là để gặp hắn?”
“Không, không phải!” Lưu Đan vội vàng giải thích, “Giờ Thương Tử Nguyệt đã có nam thê, thần và hắn không có gì cả!”
Kha Phượng Viêm không nhìn Lưu Đan, hắn thả mành xe xuống, khiến bên trong xe tối om. Cảm giác đó, lại khiến Lưu Đan càng thêm lo lắng, hắn run lên, theo Kha Phượng Viêm nhiều năm như vậy, tất nhiên hắn cũng biết tính nết Kha Phượng Viêm thế nào.
“Hoàng thượng, sở dĩ dạo này thần thấy bất an như thế, đó là vì thần, mà đã hại một người mất đi ánh sáng. Đó chính là nam thê của Thương Tử Nguyệt!” Lưu Đan biết mình không thể gạt được Kha Phượng Viêm, cho nên đã thú nhận.
“Vị Nhi?” Kha Phượng Viêm nhớ rõ cái tên ấy. Đêm đó, Mạc Tuyệt từng nói Vị Nhi vì một người không yêu mình, cuối cùng còn hủy đi đôi mắt.
“Đúng vậy!” Lưu Đan cúi người, “Hắn hiểu nhầm rằng thần và Thương Tử Nguyệt…”
“Ngẩng đầu lên!” Kha Phượng Viêm cắt ngang.
Lưu Đan không dám không nghe, vội vàng ngẩng đầu lên. Kha Phượng Viêm nhích gần lại, nhìn vào mắt đối phương, “Mắt của Vị Nhi giống ngươi? Nghe nói đôi mắt đó đã làm đảo điên không ít người!”
Vừa nghe, đã hiểu ngay ý trong câu nói của Kha Phượng Viêm ám chỉ là đôi mắt Lưu Đan không mê người như thế. Lưu Đan nghe xong, chẳng những không buồn, lại còn nở nụ cười, “Thần cũng không hiểu, sao hắn lại thấy giống thần!”
Tìm được cớ, Lưu Đan lại tiếp lời, “Hoàng quý quân biết chuyện, đã giáo huấn thần. Thần cũng đã biết lỗi, cho nên vừa rồi vẫn luôn cảnh tỉnh bản thân!”
Nghe tới tên Mạc Tuyệt, Kha Phượng Viêm lập tức bình tĩnh lại. Nhìn hai dấu đỏ hồng trên mặt Lưu Đan, hắn đưa tay sờ, giống như muốn xuyên qua đó chạm vào Mạc Tuyệt.
“Đánh bằng gì?” Thật hiếm khi Kha Phượng Viêm lại dịu dàng như thế.
“Cành liễu!”
Nghĩ lại thì chắc là Mạc Tuyệt phải giận lắm cho nên mới để lại mấy dấu trên khuôn mặt thanh tú của Lưu Đan như vậy. Bất chợt, Kha Phượng Viêm thấy lòng mình ấm áp, Tuyệt Nhi của hắn, mãi là như thế. Có Tuyệt Nhi ở hậu cung, sẽ không ai dám làm càn. Kha Phương Viêm thích một Mạc Tuyệt có thể thống trị hậu cung, thích một Mạc Tuyệt có thể sánh vai, đứng cùng với hắn.
“Có đau không?”
Lưu Đan chẳng hiểu tại sao Kha Phượng Viêm lại đột nhiên dịu dàng đến vậy, hắn gật đầu, “Ưm!”
Kha Phượng Viêm nở nụ cười, cúi đầu hôn lên dấu đỏ, đừng chút một, thật nhẹ nhàng. Lưu Đan biết nụ hôn ấy thuộc về ai, hắn cũng biết Kha Phượng Viêm tới đây là muốn đưa Mạc Tuyệt về. Nhưng, hắn không hiểu cuối cùng thì Mạc Tuyệt đã nói gì, lại có thể khiến Kha Phượng Viêm phải về tay không như vậy?
“Hiện giờ, chắc Thanh Dật cũng đã khải hoàn trở về rồi, trẫm còn chưa ban thưởng cho hắn, về nên bổ sung mới được!” Kha Phượng Viêm nâng Lưu Đan lên, nói.
Lưu Đan ngồi xuống, tình cờ nghĩ ra một chủ ý, “Vậy chi bằng tứ hôn Minh Hề cho Thanh Dật!”
“Ý này được lắm, nhưng Minh Hề…” Kha Phượng Viêm cảm thấy Minh Hề quá bướng bỉnh, không biết Sở Thanh Dật có thu phục được hay không.
“Thần đã cảnh cáo Minh Hề rồi, giờ chắc y cũng đã hiểu, nếu không có Sở Thanh Dật, y chẳng thể sinh tồn được!”
Kha Phượng Viêm gật đầu, “Làm tốt lắm!”
Lưu Đan nở nụ cười ngại ngùng. Thấy hắn ta như vậy, Kha Phượng Viêm biết ngay là người này đang nghĩ điều gì, “Ngươi muốn thưởng thế nào?”
“Nghe nói có người tiến cống cho hoàng thượng rất nhiều rượu ngon…” Lưu Đan hám rượu đã chuyển mục tiêu bòn rút sang Kha Phượng Viêm.
“Ha ha, trẫm sẽ giữ Hoa Điêu ngon nhất lại cho ngươi!”
“Tạ hoàng thượng!”
Kha Phượng Viêm cảm thấy lòng mình trống vắng, nhưng với tình huống hiện thời, không cho phép hắn nghĩ tới nhi nữ tình trường. Chờ ngày giang sơn thống nhất, hắn sẽ đi tìm Tuyệt Nhi. Chỉ mong, đừng quá muộn.
Bấy giờ, ngược với hướng của Kha Phượng Viêm, Mạc Tuyệt đi tới một đích đến khác. Mạc Tuyệt đang chuyên tâm đọc sách, còn Ngọc Sương lại đang khoác thêm áo cho Mạc Tuyệt.
“Công tử, kế tiếp là tới Kỳ triều?”
“Ta sẽ liên hệ với các bằng hữu trên giang hồ trước, xem có thể để chỗ bột nổ này lại hay không!” Mạc Tuyệt thấy hơi đau đầu, ấn ấn thái dương.
Ngọc Băng vội vàng chạy tới xoa giúp y, nói: “Công tử vất vả thế làm gì, cứ giao chỗ bột nổ đó cho bệ hạ, để ngài tự nghĩ cách là được rồi!”
Ngọc Sương liếc hắn ta một cái, nói: “Ngươi toàn nghĩ ra mấy chủ ý vứt đi không thôi!”
Mạc Tuyệt như bừng tỉnh, nhéo nhéo đôi má non mềm của Ngọc Băng, “Băng Nhi thông minh thật, sao ta lại không nghĩ ra cơ chứ?”
Được Mạc Tuyệt khen, Ngọc Băng nghịch ngợm, nhìn Ngọc Sương, mỉa mai, “Chủ ý của ta cũng không phải vứt đi đâu nha!”
Còn không đợi Ngọc Băng khoe xong, Mạc Tuyệt đã nói thêm, “Tuy nhiên, có lẽ là nên liên lạc với Sở Thanh Dật, bảo hắn lo liệu!”
Ngọc Sương than nhẹ một tiếng, “Công tử đúng là tự làm khổ mình!”
Làm vì Kha Phượng Viêm nhiều như vậy, nhưng lại chẳng thể đối mặt với hắn. Muốn gặp hắn, lại chẳng thể cùng hắn trở về. Ngọc Sương thật không biết Mạc Tuyệt đang nghĩ gì.
“Ta không sao cả, Sở Thanh Dật là tâm phúc của hắn, nếu giao cho người này, chắc chắn sẽ làm rất tốt!” Quyết định xong, Mạc Tuyệt lập tức nghĩ cách liên lạc với Sở Thanh Dật.
“Công tử, người nói, sao Vị Nhi lại phải hủy đi đôi mắt?” Ngọc Băng thấy không hiểu liền hỏi: “Nếu là ta, ta vẫn muốn nhìn người ta yêu mến!”
“Chậc, người ngươi yêu mến là ai?” Ngọc Sương liếc Ngọc Băng một cái.
Ngọc Băng đỏ mặt, trừng lại, “Nói với ngươi làm gì?” Lại nói tiếp: “Với lại, cũng không phải hủy đi đôi mắt là có thể buông xuống tất cả!”
Những lời của Ngọc Băng khiến Mạc Tuyệt trầm tư, đúng vậy, hủy đi đôi mắt là có thể buông bỏ sao? Vị Nhi ngốc thật!
Thấy dường như Mạc Tuyệt đang nhớ tới chuyện gì không vui, Ngọc Sương vội vàng chuyển đề tài. Hắn ngồi xuống cạnh Mạc Tuyệt, chậm rãi hỏi thăm Ngọc Băng.
“Là cung nữ nào? Ngươi không sợ bệ hạ… ngươi!”
Mặt Ngọc Băng lại càng đỏ hơn, lắp bắp: “Ngươi, ngươi, không phải ngươi cũng chưa tịnh thân sao?”
“Nhưng ta không có không thành thật như ngươi!”
Mạc Tuyệt nhìn hai người đang tranh cãi, buồn cười. Lại nhìn gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Ngọc Băng, y cảm thấy quả nhiên không thể đắc tội tên Ngọc Sương này được.
“Ta… Ta…” Giống như nhớ tới chuyện gì đó, Ngọc Băng nhìn Ngọc Sương cười, lại còn dựa lên người đối phương, “Nó… chỉ không thành thật với ngươi thôi!”
Lần này, đổi lại là Ngọc Sương đỏ mặt, nhưng hắn cũng chỉ liếc Ngọc Băng một cái giống như cảnh cáo, không nói gì nữa.
Cứ như chiếm được tiện nghi, Ngọc Băng cười miết không ngừng.
Mạc Tuyệt biết, Ngọc Băng không đấu lại Ngọc Sương. Quả nhiên, chỉ một lát sau, Ngọc Băng đã quên sạch mọi chuyện, lại còn đòi ra trước xe ngựa ngắm cảnh. Trong khoảnh khắc Ngọc Băng ra ngoài, Mạc Tuyệt đã nhìn thấy nét dịu dàng trong mắt Ngọc Sương, chuyện ấy khiến y thấy thú vị.
“Sương Nhi, ngươi định làm thế nào?” Mạc Tuyệt híp mắt, nhìn người nọ.
Tất nhiên Ngọc Sương cũng biết là Mạc Tuyệt đang nói gì, hắn cúi đầu, cong khóe môi: “Để sau này hắn thành thật hơn một chút!”
Mạc Tuyệt nhướn đôi mi lên, “Hử? Sương Nhi định khi nào xuống tay?”
“Công tử!” Trên gương mặt lạnh lùng của Ngọc Sương nổi lên một nụ cười rợn người, “Đêm nay, người không phiền chứ!”
“Ha ha, sao lại phiền!” Mạc Tuyệt bán nằm, bảo: “Chỉ cần đừng để trễ nải lộ trình là được!”
“Không đâu! Nhưng ngày mai phải mượn nhuyễn tháp của công tử một chút!” Ngọc Sương còn vươn tay sờ sờ lên nhuyễn tháp, xác định là rất êm xong mới thu tay lại.
“Ha ha, Sương Nhi, ngươi đừng dốc sức quá, ta chỉ cho mượn một lát thôi đó!”
Ngọc Sương xoa xoa bả vai cho Mạc Tuyệt, “Ta sẽ xoa bóp cho công tử, một đêm!”
Mạc Tuyệt thoải mái, hừ một tiếng: “Bảy đêm!”
Ngọc Sương ấn mạnh tay trái, đổi một góc độ khác thoải mái hơn, “Ba đêm!”
“Được rồi!” Mạc Tuyệt vỗ vỗ lên tay Ngọc Sương, thở dài: “Tay nghề của ngươi, e là chẳng ai học được!”
Ngọc Sương cũng không rút tay lại, “Ngọc Sương là người của công tử, chỉ cần công tử thấy mệt, Ngọc Sương sẽ xoa bóp cho người!”
Mạc Tuyệt bất mãn, cong khóe môi: “Ngươi chỉ xoa bóp cho ta một chút, ta muốn ngươi xoa bóp cho ta tới lúc ta ngủ!”
Nhìn dáng vẻ gian trá của Mạc Tuyệt, Ngọc Sương cười cười, “Nhưng lúc xoa bóp, công tử lại thích nghe kể chuyện!”
“Như vậy mới vui chứ!” Mạc Tuyệt thích ý, híp đôi ngươi lại.
“Nhưng nghe kể chuyện xong, công tử lại muốn kể chuyện!” Nhớ tới đó, Ngọc Sương lại thấy đau đầu.
“Ý ngươi là truyện ta kể không hay?” Mạc Tuyệt trừng đôi mắt mê người.
Ngọc Sương vội vàng nói: “Ngọc Sương tài thô học thiển, nghe không hiểu mấy! Người hiểu rõ, e là chỉ có bệ hạ!”
Mạc Tuyệt hừ cho một tiếng,”Đêm nay phải dịu dàng chút, Băng Nhi còn phải hầu hạ ta đó!”
Ngọc Sương kéo áo khoác lên cho Mạc Tuyệt, nói: “Tuân mệnh!”
Ngọc Băng đáng thương, ở trên đoạn đường buồn tẻ, đã trở thành câu chuyện góp vui cho hai người họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.