Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 128: Không để ngươi đau khổ




Lam Dục Quỳnh bỗng nói một câu, “Đúng vậy, cho đến hiện tại hắn vẫn còn nhớ tới ngươi!” Rồi lại như rất phiền não, “Khi nào thì ta mới có thể hoàn toàn đi vào tim hắn!”
Giáo chủ Nam Thiên giáo, Kha Phượng Viêm đã nghe danh từ lâu. Trên giang hồ, Nam Thiên giáo là một tổ chức mà người ta vừa nghe đã kinh sợ, nếu không phải bọn họ không hề dính líu tới triều đình, nhất định bọn họ đã sớm thành cái đinh trong mắt hoàng đế các quốc gia.
Đồn rằng, giáo chủ Nam Thiên giáo thị huyết thành tánh, tàn bạo vô tình, kể mãi không hết. Nhưng nam tử tao nhã trước mắt này, sao lại không hề đáng sợ như trong đồn đãi.
Trừ phi…có hai tình huống.
Thứ nhất, lời đồn thất thiệt. Thứ hai, người này che giấu quá kỹ.
Biết Kha Phượng Viêm đang nghi ngờ mình, Lam Dục Quỳnh mỉm cười, không nói. Kha Phượng Viêm nhìn cánh cửa đóng chặt, lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò.
Thở dài một tiếng, Tuyệt Nhi, ngươi thật khiến ta hết cách rồi.
……….
Trong gian phòng nhỏ, bầu không khí thật tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của con người. Mạc Tuyệt ngồi trên ghế, siết chặt chén trà trong tay. Vừa bước vào nhà, Lam Dục Quỳnh đã thấy một Mạc Tuyệt như vậy.
Lam Dục Quỳnh bước tới, ôm y, muốn truyền cho y hơi ấm của mình.
“Hắn đi chưa?” Mạc Tuyệt tựa vào người Lam Dục Quỳnh, nhắm hai mắt lại.
“Dường như vẫn còn đứng bên ngoài!” Lam Dục Quỳnh nói.
Mạc Tuyệt trầm mặc một hồi, mới nói khẽ, “Sao hắn không chịu hiểu?”
“Hắn yêu ngươi!” Lam Dục Quỳnh nâng mái tóc đen của Mạc Tuyệt lên, thật mềm mại.
“Ta đã không còn yêu hắn!” Lần này Mạc Tuyệt rất nghiêm túc.
Lam Dục Quỳnh cúi đầu, “Tuyệt Nhi…”
“Nhưng tim ngươi vẫn còn vì hắn mà đau đớn, không phải sao?” Lam Dục Quỳnh nhéo nhéo vành tai Mạc Tuyệt, “Đến khi nào thì Tuyệt Nhi của ta mới có thể không đau lòng vì hắn, để ta yên tâm đây!”
“Tại sao lại yên tâm?” Mạc Tuyệt khó hiểu, ngẩng đầu lên.
“Bởi vì…” Lam Dục Quỳnh vươn hai tay nâng gương mặt ngờ vực của y, “Bởi vì, sau này khi ở cùng Tuyệt Nhi, ta sẽ không để Tuyệt Nhi đau lòng!”
Bởi vì, ta sẽ không để cho ngươi đau lòng. Lam Dục Quỳnh đã nói với Mạc Tuyệt như vậy.
Trong thoáng chốc, lệ ứa đầy hốc mắt. Mạc Tuyệt nhắm hai mắt lại, dường như không muốn để lam Dục Quỳnh trông thấy dòng lệ của mình.
“Sao huynh, như vậy…”
“Mỹ nhân muốn nói gì?” Lam Dục Quỳnh đưa tay che đi đôi mắt của y, giúp y ngăn dòng nước mắt.
Mạc Tuyệt nói, “Huynh thật khờ!”
“Mỹ nhân cũng thật vô tình, tại hạ ngưỡng mộ mỹ nhân như vậy, mỹ nhân lại nói tại hạ khờ. Chẳng lẽ, mỹ nhân đã quen gọi người thích mình là đồ ngốc rồi sao?”
“Ai gọi người thích mình là đồ ngốc!”
“Mỹ nhân quả nhiên không thích kẻ ngốc, mỹ nhân thích tại hạ!”
“Ai nói thích ngươi chứ?”
“Mỹ nhân bạc tình phụ nghĩa! Ban nãy mới nói sẽ theo tại hạ đi khắp tứ phương, giờ lại quẳng tại hạ sang bên, tại hạ thật đáng thương!”
“Huynh…cưỡng từ đoạt lý!”
Cách đôi tay của mình, Lam Dục Quỳnh hôn lên đôi mắt Mạc Tuyệt, không biết độ ấm từ môi hắn có thể truyền vào người y không, “Nhưng sau này tại hạ vẫn sẽ yêu mỹ nhân!”
Vẫn là ta yêu ngươi đi, như vậy, ngươi sẽ không đau khổ nữa. Lam Dục Quỳnh đã nói với Mạc Tuyệt như vậy.
Nếu yêu một người khiến ngươi đau khổ, vậy hãy để ta tới yêu ngươi đi, hãy để ta gánh chịu hết những đau đớn ngươi đang gánh lấy.
Nếu tình yêu của ta có thể khiến ngươi ấm áp, vậy ta sẽ mãi mãi yêu ngươi. Ta mong ngươi mãi mãi hạnh phúc.
Tuyệt Nhi, cuộc đời của Lam Dục Quỳnh ta, quả nhiên không uổng.
Gió, không biết bao giờ lại thổi. Tuyết, chẳng biết khi nào rơi xuống thật dày. Người tuyết trong viện bị ánh nắng hòa tan, trận tuyết phía sau cũng che nó lại, trở về với dáng vẻ ban đầu.
Kha Phượng Viêm vẫn nhìn cánh cửa đó, cứ như hắn không cảm thấy lạnh. Bởi vì so với cái lạnh bên ngoài, tâm hắn lạnh hơn nhiều lắm.
Hắn đang chờ, chờ Mạc Tuyệt mở cửa.
Tuyệt Nhi, ngươi mở cửa, được không?
Tuyệt Nhi, ngươi nhìn ta một cái đi, được không?
Tuyệt Nhi, cho ta một chút lòng tin, chỉ một chút thôi, để có thể tìm về lòng tin của ngươi.
Tuyệt Nhi, ta chỉ cần một chút là đủ rồi. Hãy để ta biết, giữa chúng ta vẫn còn ràng buộc.
Tuyệt Nhi…
Sắc trời, ngày một tối dần. Kha Phượng Viêm đã đứng từ trưa đến giờ, cả người hắn đã lạnh cóng. Ám vệ đang ẩn nấp lo lắng cho hắn, rồi lại không biết phải làm thế nào.
Tuy nhiên, dường như Kha Phượng Viêm không muốn đi, cũng chẳng muốn vào nhà, hắn cứ đứng nhìn như vậy. Hắn tin, Mạc Tuyệt nhất định biết hắn vẫn còn đang ở đó. Nhưng hắn không biết, Mạc Tuyệt có bước ra hay không.
Ngay khi ám vệ định liều chết khuyên Kha Phượng Viêm trở về, cửa sổ đã mở ra.
Đôi ngươi đã tối đen của Kha Phượng Viêm trong phút chốc hiện lên tia sáng.
Mạc Tuyệt nhìn hắn, lòng cũng ngổn ngang.
“Sao không đi?”
“Chờ nhìn ngươi một chút!” Giọng nói run lên vì lạnh, khàn khàn. Nhưng Kha Phượng Viêm vẫn phải cám ơn ông trời, vì sau cùng cũng khiến Mạc Tuyệt mở cửa sổ ra.
“Đi đường cẩn thận!” Nói xong câu đó, Mạc Tuyệt đóng cửa sổ lại.
Giờ cả người Kha Phượng Viêm đã lạnh run, hoa tuyết rơi trên mi hắn bị nhiệt độ hòa tan thành nước, thuận theo tròng mắt chảy xuống, giống như một giọt lệ.
Khóe miệng câu lên, Kha Phượng Viêm ngã về sau…
Kha triều, phủ Thừa tướng.
Minh Hề biết cái chết của Mi Chỉ – tỷ tỷ mình có liên quan tới Chúc Liên, y cũng biết Chúc Liên là sủng phi của Kỳ Cảnh, cũng là nam phi trước đây của Kha Phượng Viêm.
Về cái chết của người thân, y muốn biết chân tướng. Có nói thế nào thì Mi Chỉ cũng là công chúa một nước, sao có thể để nàng chết không minh bạch như vậy?
Nhưng hiện tại, còn ai nhớ rõ chuyện này? Cho nên, y chỉ có thể dựa vào chính mình. Vì dù sao, y cũng từng là vua Tây quốc, cũng sẽ có người trung thành với y. Hơn nữa, Tây quốc từng thuộc về Kỳ triều, như vậy chuyện về Mi Chỉ, chắc chắn có người biết được.
Trong lúc vô tình, Minh Hề có một gã sai vặt, tên là A Phúc. Biểu ca của A Phúc từng là thái giám trong hoàng cung Kỳ triều. Về sau, vì xảy ra sự kiện Mi Chỉ ám sát Hoàng văn quân, hắn ta bị liên lụy, thiếu chút nữa đã thành vong hồn dưới đao, nhưng nhờ phúc lớn mạng lớn, cho nên đã tránh được một kiếp. Sau nữa, hắn có kể lại mọi chuyện cho A Phúc nghe, rồi cùng nhau bỏ trốn tới nước phụ thuộc là Tây quốc tránh nạn. Cho đến khi Tây quốc bị Kha triều đoạt về, A Phúc mới vào phủ Thừa tướng làm gã sai vặt.
Sau một phen truy vấn, A Phúc đã kể lại hết những gì biểu ca hắn nói cho Minh Hề nghe. Thì ra hôm ấy, Mi Chỉ bất cẩn làm tổn thương Chúc Liên, bị Chúc Liên nhẫn tâm thiêu chết.
Hay chuyện, Minh Hề trầm mặc. Y tin những gì A Phúc nói, đơn giản, hậu cung đấu đá thế nào y rất rõ. Nhưng tỷ tỷ đã vào lãnh cung sao lại có cơ hội tiếp xúc với Hoàng văn quân đang được hoàng thượng sủng ái? Chuyện này, nhất định có ẩn tình. Y chỉ không ngờ, Chúc Liên lại ác như vậy. Do đó, y đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải báo thù cho tỷ tỷ.
Nhưng hiện tại, y không có đến nửa chức quan trong người, sao có thể tiếp cận Hoàng văn quân Kỳ triều đây? Với lại, giờ hai triều Kha, Kỳ đang đối địch, y có muốn đi Kỳ triều cũng không được, vậy làm sao báo thù?
Cơ hội là do con người tự giành lấy, Minh Hề tin rằng, nhất định y sẽ có cơ hội.
“Đang suy nghĩ gì vậy? Sao mặt khó coi quá thế?” Vừa từ cung trở về, Sở Thanh Dật lập tức trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Hề đang nhăn nhó.
Dù đã thành thân được một thời gian, nhưng mỗi khi nhìn thấy Sở Thanh Dật, Minh Hề vẫn cảm thấy thẹn thùng, lần này, tất nhiên cũng không ngoại lệ. Y đỏ mặt, nhưng ngoài miệng lại nói cứng, “Không nói với ngươi!”
“Không nói với ta, vậy nói với ai đây?” Sau một ngày bận rộn, rảnh được một chút Sở Thanh Dật sẽ về nhà ôm Minh Hề.
Minh Hề vừa định đi ra ngoài không thèm ngó tới hắn, lại bị hắn đè xuống giường.
Hai má Minh Hề đỏ ửng, đỏ đến nổi như sắp nhỏ ra máu. Y giãy dụa, muốn bò dậy, lại bị Sở Thanh Dật ôm chặt.
“Hề Nhi không ngoan, phải phạt thế nào đây?” Biết Minh Hề xấu hổ, nhưng hắn vẫn cởi vạt áo y ra, để lộ khung ngực trắng noãn.
Tuy đã hoan hảo nhiều lần, nhưng Minh Hề vẫn còn có chút sợ hãi, nhất là lúc bị Sở Thanh Dật nhìn chằm chằm như vậy, y có cảm giác mình đã bị nhìn thấu hết.
“Ngoài động dục ra, ngươi còn biết cái gì nữa chứ?” Minh Hề nghiến răng, mắng hắn.
“Còn biết gì à?” Dường như Sở Thanh Dật đang tự hỏi những lời của Minh Hề, cẩn thận suy ngẫm, đáp: “Còn có thể…ăn Hề Nhi!”
Dứt lời, hắn hôn y, khiến người dưới thân run lên nhè nhẹ.
“Ngươi…” Lần nào cũng ở vị trí hạ phong, Minh Hề thật không cam lòng chút nào, y trừng người nọ, “Ta đói bụng, muốn ăn cơm!”
Minh Hề đáng yêu, lý do như vậy mà cũng có thể nghĩ ra cho được.
“Hề Nhi đừng vội, lập tức cho ngươi!” Thốt ra một câu lập lờ, nước đôi, hắn thỏa mãn nhìn gương mặt ngày một hồng của Minh Hề.
“A…” Nhân lúc Minh Hề đang ngơ ra, Sở Thanh Dật đã cởi mất lớp quần áo cuối cùng của y.
Minh Hề vươn hai tay che kín mặt, run lên. Nhưng Minh Hề lại không biết, hiện tại y thật giống một con cừu nhỏ chờ bị ăn, hấp dẫn ánh mắt dã lang.
Sở Thanh Dật không ngừng hôn lên người Minh Hề, hôn người mình yêu, đúng là vô cùng thỏa mãn.
Thân thể Minh Hề nóng dần lên, ánh mắt cũng bắt đầu mông lung, Sở Thanh Dật mỉm cười, thăm dò vào cơ thể y.
Thân thể không quen với chuyện bị dị vật tiến vào, Minh Hề cắn chặt môi dưới, tức giận, trừng mắt Sở Thanh Dật, “Không vào không được sao?”
“Ha ha, Hề Nhi thật biết nói đùa!” Sở Thanh Dật vừa khuếch trương, vừa trêu đùa, “Nơi này của Hề Nhi mê hoặc ta như vậy, mời gọi ta như vậy, sao ta lại nỡ nhẫn tâm không vào chăm sóc nó chứ?”
Câu đó lại càng khiến Minh Hề thêm thẹn thùng, “Ngươi…đừng vậy nữa!”
“Hề Nhi…chê ta chậm chạp? Vậy ta sẽ làm nhanh để Hề Nhi ăn no nha!” Sở Thanh Dật cố tình xuyên tạc câu nói của Minh Hề, vuốt ve đùi y, từ từ đẩy thứ tượng trưng cho nam giới của mình vào người y.
“A!” Minh Hề hét to một tiếng.
Sở Thanh Dật cúi người xuống hôn y, hôn thật sâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.