Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 129: Phượng viêm hôn mê




Kha Phượng Viêm lâm bệnh hôn mê bất tỉnh, thái y bó tay hết cách. Hoàng bảng dán ra, cho tìm thần y thiên hạ.
Hoàng cung Kha triều.
“Bệ hạ vẫn chưa tỉnh sao?” Lưu Đan ở ngoài điện hỏi thái y.
Thái y thở dài, đáp: “Sốt của bệ hạ không cao không thấp, dường như là không phải không tỉnh mà là không muốn tỉnh lại.
Lưu Đan gật đầu, ý bảo thái y lui xuống. Hắn đi vào nội điện, nhìn Kha Phượng Viêm vẫn luôn hôn mê, đón lấy túi chườm đá cung nữ đưa tới.
“Các ngươi lui xuống hết đi!”
Khi trong điện chỉ còn lại hai người, Lưu Đan lên tiếng, “Xuất hiện đi!”
Thoáng cái, một tên ám vệ đã xuất hiện.
“Điện hạ!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Theo Kha Phượng Viêm mấy năm qua, Lưu Đan cũng có tiếp xúc với ám vệ.
Ám vệ do dự, không biết có nên nói ra hay không. Lưu Đan xoay qua, nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén, “Bệnh của bệ hạ là tâm bệnh, nếu tâm bệnh không trị, e là bệ hạ sẽ không tỉnh lại, đạo lý này, ngươi không hiểu hay sao?”
Ám vệ cúi đầu, “Thuộc hạ hiểu! Cách đây mấy ngày, bệ hạ đã đi tìm Hoàng quý quân…”
Ám vệ kể lại đầu đuôi một lượt, Lưu Đan lâm vào trầm tư. Khúc mắc của bệ hạ quả nhiên vẫn là Hoàng quý quân, nếu Hoàng quý quân không xuất hiện, e là bệ hạ không chịu tỉnh.
“Giờ Hoàng quý quân đang ở đâu?”
“Thuộc hạ điều tra được, dường như Hoàng quý quân đang trên đường về triều!”
Lưu Đan thở phào một hơi, “Ừm, bổn quân hiểu rồi, ngươi lui xuống đi!”
Ám vệ vừa lui, tiểu thái giám đã tới truyền lời.
“Điện hạ, Phương dung thư cầu kiến!”
Phương Tự? Người từng tranh sủng thất bại? Lưu Đan cũng sắp quên mất hắn.
“Mời vào!” Lưu Đan ngồi xuống ghế, nhìn Phương Tự đi vào.
“Thần tham kiến Lưu Đan tiên sinh!”
Phương Tự quỳ hành lễ.
“Phương dung thư không cần đa lễ, ngươi tới thăm bệ hạ à?” Bị hắn hành lễ, Lưu Đan sửng sốt.
“Dạ, thần thấy lo cho bệ hạ!” Phương Tự trầm tĩnh hơn trước đây rất nhiều, cũng gầy hơn rất nhiều.
“Bệ hạ vẫn chưa tỉnh lại!” Mấy ngày rồi Lưu Đan lo chăm sóc cho Kha Phượng Viêm, người cũng tiều tụy hơn.
Phương Tự tới trước giường, nhìn Kha Phượng Viêm đang hôn mê, lấy túi chườm đá trên đầu hắn xuống, “Thần nghe thái y nói bệnh của bệ hạ là tâm bệnh, nếu là vậy, thì túi chườm này sẽ ảnh hưởng tới thân thể của bệ hạ!”
“Hử?” Lưu Đan chưa từng nghe thế bao giờ.
“Chỉ dùng nước lạnh là được rồi!”
Phương Tự chăm sóc cho Kha Phượng Viêm, động tác rất thành thạo, khiến Lưu Đan kỳ quái. Nam phi tiến cung mặc dù không có thân phận cao quý như nữ phi, nhưng đa phần đều là các thiếu gia công tử, chuyện chăm sóc người khác, theo lý chưa từng làm tới mới phải.
“Trước đây ngươi từng chăm sóc cho người khác sao?” Nhìn như chỉ hỏi qua loa.
“Chăm sóc cho mẫu thân ta!” Phương Tự đáp, sau đó không nói gì nữa.
Lưu Đan lại bắt đầu nghiền ngẫm về gia thế của Phương Tự.
Hắn là con thiếp của Phương tri huyện, mười tuổi tang mẹ, không bao lâu sau đã vào cung. Xem ra, lúc ở nhà, hoàn cảnh của hắn cũng không được tốt lắm. Lưu Đan không đồng tình, người xuất thân không tốt có ở khắp nơi, Phương Tự như vậy đã rất khá, ít ra cũng có cơ hội tiến cung. Nhưng, tiến cung thật sự tốt chăng?
Tử Nguyệt ca…
Trong đầu hắn bỗng toát ra một cái tên, hắn đã buông rồi, giờ này chắc Thương Tử Nguyệt và Vị Nhi đang hạnh phúc bên nhau.
Nhớ tới Vị Nhi, Lưu Đan cảm thấy tự trách. Do một suy nghĩ nhất thời của hắn, mà hại một người. Tuy nhiên, như vậy, Thương Tử Nguyệt có thể hiểu rõ lòng mình, hai người họ có thể hạnh phúc với nhau. Có người bầu bạn với Thương Tử Nguyệt cũng tốt, dù sao huynh ấy cũng không thể mãi mãi sống trong hình bóng của hắn được.
“Điện hạ, mỗi ngày, thần có thể tới đây chăm sóc cho bệ hạ không?” Phương Tự cẩn thận hỏi, thấy Lưu Đan không có phản ứng gì, hắn gọi khẽ, “Điện hạ, điện hạ?”
“Ừm!” Lưu Đan phục hồi tinh thần, cười bảo: “Bệ hạ cũng là phu quân của ngươi, đương nhiên là có thể!”
“Tạ điện hạ!” Phương Tự vui mừng, ngồi sang một bên, chăm sóc Kha Phượng Viêm.
Lưu Đan biết, sau khi Kha Phượng Viêm tỉnh lại nhất định sẽ trọng thưởng Phương Tự, hắn vốn có thể cự tuyệt, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại đồng ý. Có lẽ, người này cũng như hắn năm đó, vì mục tiêu trong lòng mà không ngừng cố gắng.
Mấy ngày qua, thần y tới không ít, nhưng đều bị thái y chặn ở bên ngoài. Những người vì hoàng kim mà tới, vốn chẳng có bao nhiêu thực học.
Mấy ngày qua, các thái y cũng vô cùng bận rộn, chẳng những bận vì bệnh tình của Kha Phượng Viêm, mà còn bận phải quan sát đám giang hồ đó, sợ có gian tế nước địch lẻn vào.
Về chuyện triều chính, đều do Sở Thanh Dật lo liệu. Cũng may Kha Phượng Viêm một đời minh quân, trên dưới một lòng, không có nảy sinh tình huống gì đặc biệt, thành ra Sở Thanh Dật lo liệu cũng coi như thuận lợi.
“Theo trinh thám hồi báo, hai ngày sau Hoàng quý quân sẽ về tới hoàng cung!”
Nghe vậy, Lưu Đan cũng thấy yên tâm, nói: “Nếu như vậy, thì bệnh tình của bệ hạ cũng có thể khá hơn rồi!”
“Nhưng bên cạnh Hoàng quý quân còn có một người!” Nói tới đó, Sở Thanh Dật nhíu mày.
“Chuyện này…” Lưu Đan cũng biết chuyện về Lam Dục Quỳnh, “E là các đại thần sẽ thừa cơ khép tội Hoàng quý quân, dù sao thì nam phi cũng là người của hậu cung, không thể cùng người khác…tới lúc đó, sợ là bệ hạ cũng không có cách nào bảo vệ!”
“Không, không ai có thể động vào Hoàng quý quân!” Sở Thanh Dật lắc đầu, ngữ khí rất kiên định.
Lưu Đan cũng không nói gì, với Mạc Tuyệt, hắn vừa kính lại vừa sợ. Nhìn từ ngoài vào, y là một tuyệt thế mỹ nhân, nhưng năng lực ẩn bên trong y, người thường khó lòng tưởng tượng. Y có thể nghĩ ngơi, dưỡng sức trong chốn hậu cung, loại trừ từng người một, sau cùng ngồi lên bảo tọa Hoàng quý quân, đấy không phải là chuyện mà một nam tử bình thường có thể làm được.
Một khi rời khỏi hoàng cung, danh của y cũng vang khắp thiên hạ, mỹ công tử Hồng Phong. Bất kể đi tới đâu, Mạc Tuyệt luôn là một viên bảo thạch rực rỡ, đoạt đi tầm mắt của người khác.
Trên đường tới Kha triều.
Mạc Tuyệt và Lam Dục Quỳnh cùng cưỡi một con ngựa, phía sau là một chiếc xe ngựa, bên trong có hai nam tử, một đứa bé trai và một con chồn tuyết.
“Sao không mua hai con ngựa?” Mạc Tuyệt bất mãn.
“Mỹ nhân quay lại xem đi, có hai con ngựa kéo xe, hơn nữa lại có thêm một con chúng ta đang cưỡi, tổng cộng là ba con nha!” Lam Dục Quỳnh cười đáp.
“Ý ta là, ngựa đệ cưỡi!”
“Thì nó cũng để cưỡi đó thôi!” Lam Dục Quỳnh lại đáp.
“Vậy tại sao không cho ta vào xe ngựa?” Mạc Tuyệt trừng hắn.
Môi của Lam Dục Quỳnh đã chạm vào vành tai y, “Bởi vì, ta muốn ở cùng Tuyệt Nhi!”
Bởi vì ta muốn ở cùng ngươi! Một câu thật đơn giản, chỉ vì muốn ở cùng ngươi mà thôi.
Lòng Mạc Tuyệt lại ấm lên.
Lúc biết Kha Phượng Viêm lâm bệnh, y vừa lo lắng lại vừa bối rối, không biết nên làm thế nào. Vào lúc đó, Lam Dục Quỳnh đã ở cạnh y, an ủi y, nói theo y về Kha triều xem thử.
Y thuật của Mạc Tuyệt rất cao, chỉ cần còn một hơi thở, y có thể cứu sống. Vì thế, y muốn về cung ngay. Cái nơi trước đây từng nói không muốn trở về, không ngờ hôm nay y lại mong có thể trở về thật nhanh, bởi vì…
“Dục Quỳnh, ta hứa với huynh. Trị khỏi cho hắn, ta sẽ theo huynh đi khắp chân trời!” Mạc Tuyệt cọ cọ lên cằm Lam Dục Quỳnh, nhìn rất giống một con hồ ly đang câu dẫn người.
Nghe câu hứa hẹn, Lam Dục Quỳnh giật mình. Hắn không ngờ Mạc Tuyệt lại cho hắn một hứa hẹn, cũng không ngờ là Mạc Tuyệt lại chọn hắn.
“Cùng nhau?” Hắn hỏi lại.
“Ừm, cùng nhau!” Mạc Tuyệt nhích vào lòng Lam Dục Quỳnh, hưởng thụ hơi ấm của đối phương.
Lam Dục Quỳnh siết chặt cánh tay, ôm y vào lòng, cả đời cũng không muốn buông ra.
Thành thật mà nói, Lam Dục Quỳnh đang lo lắng. Tình yêu của Mạc Tuyệt với Kha Phượng Viêm quá sâu đậm, sâu đến mức hắn cũng không dò dược. Chịu đựng trong hậu cung bao nhiêu năm, đối mặt với người mình yêu mất đi trí nhớ bao nhiêu năm, phải cần bao nhiều sức mạnh Mạc Tuyệt mới có thể chống chịu tới giờ?
Có lẽ Mạc Tuyệt không biết, nhưng Lam Dục Quỳnh lại biết. Đó là một lòng tin, một lòng tin về tình cảm.
Đến lúc phát hiện ra tất cả chỉ là công dã tràng, Mạc Tuyệt làm thế nào vùng dậy? Vẫn là lòng tin đó sao?
Kha Phượng Viêm đã gạt Mạc Tuyệt bảy năm, trong bảy năm đó, hắn đã gieo xuống một tình cảm sâu đậm giữa họ. Cũng vào khoảng thời gian ấy, trong thế giới của Mạc Tuyệt chỉ có mình hắn.
Cho dù hiện tại có đắng cay, nhưng cảm giác ngọt ngào trong quá khứ vẫn tồn tại mãi. Trong tình yêu, Lam Dục Quỳnh đã tới trễ, bởi vậy, có lẽ đời này hắn cũng chẳng thể chen chân vào giữa họ.
Chen không được thì đành chen không được vậy, nhưng có thể có được mỹ nhân một ngày, hắn đã thỏa mãn rồi. Huống chi, hắn còn có được lời hứa hẹn của mỹ nhân, cùng mỹ nhân…có nụ hôn cuồng nhiệt. Lam Dục Quỳnh là một người rất lạc quan, lo lắng tới nhanh, nhưng đi cũng rất nhanh.
Giống như hiện tại, tay hắn đã bắt đầu không thành thật, vuốt vuốt thắt lưng Mạc Tuyệt, còn vói vào trong áo y.
Mạc Tuyệt chịu đựng, không nói, y muốn nhìn xem hắn có thể làm được tới mức nào.
Giống như không biết mỹ nhân đang nhẫn nhịn, hắn lại sờ xuống phía dưới và đang có xu thế trượt vào. Có thứ có thể nhịn, nhưng cũng có thứ không nhịn được nữa.
Bốp một tiếng, Mạc Tuyệt đánh lên tay hắn.
“Huynh thôi chưa?”
Lam Dục Quỳnh ủy khuất, rút tay, “Mỹ nhân thật tàn nhẫn…” Lại là câu này.
“Đánh tới tay tại hạ đỏ cả lên, mỹ nhân không đau lòng sao?”
Nhìn bộ mặt vô lại của hắn, Mạc Tuyệt cầm tay hắn lên, đúng là đỏ thật, nhưng ngoài miệng lại nói, “Không đau lòng!”
“Mỹ nhân không đau lòng cho tại hạ, nhưng tại hạ lại thấy xót cho mỹ nhân, để xem tay mỹ nhân có đỏ hay không?” Dứt lời, hắn cầm tay Mạc Tuyệt, đưa tới bên môi, hôn một cái.
“Tại hạ hôn xong, mỹ nhân sẽ không đau nữa!” Hắn cười toe toét.
Mạc Tuyệt đỏ mặt, cúi đầu.
“A, mỹ nhân đang thẹn thùng?” Lam Dục Quỳnh nói khẽ vào tai y.
Tưởng Mạc Tuyệt thẹn thùng, Lam Dục Quỳnh không dám nói tiếp nữa, ai ngờ…
Hàng mi như cánh bướm mấp máy như đi vào lòng người, đôi ngươi lấp lánh thủy quang như hút hồn hắn. Đôi môi đỏ mọng cong lên, tiếng cười tràn ra.
Thật là yêu nghiệt.
Nam Phi ‘Hoặc’ Chủ
Editor: Zhou Zhou
Beta: Ngạo
.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.