Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 167: Pn9:Mạc tuyệt chi dị vong chi cổ (phần 1)




Hồi thứ chín
Di Vong Chi Cổ (Thượng)
Đau đớn, giống như một nhát đao, chậm rãi, đâm vào ngực, nhưng cũng không được giải thoát.
Mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi quấn quanh thân hình mảnh mai lại hiện lên nét phong tình. Cuộn tròn bên góc giường, môi dưới đã bị Mạc Tuyệt cắn trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống hai má ròng ròng, giống như nước mắt. Chịu đựng cơn đau do Di Vong cổ mang lại, trên cánh tay mảnh khảnh của y đã xuất hiện một khối u mấp máy như mạch máu, đây là cổ độc, nó muốn trốn khỏi người Mạc Tuyệt, chạy ra ngoài.
Cả người Mạc Tuyệt run lên, đến thuốc cũng không thể kiềm chế nó được sao? Mạc Tuyệt suy yếu mở mắt ra, một khi nó thoát ra khỏi cơ thể y, vậy có nghĩa là… những tình cảm, yêu hận cùng Kha Phượng Viêm y đều sẽ nhớ.
Mạc Tuyệt không muốn những cảm giác ấy trở về, y cũng không cần để nó về.
Nhưng cơn đau này, thật sự rất khó chịu đựng, một lần thống khổ hơn một lần, nếu cứ kéo dài như vậy, e là y sẽ đau tới chết.
Cười khổ một tiếng, trên gương mặt tuyệt mỹ thoáng hiện chút bất đắc dĩ. Cả cánh tay trái đang run lên, Mạc Tuyệt thầm kêu không tốt, dường như cổ độc quyết tâm muốn chạy ra ngoài cho bằng được.
“A —!” Kêu lên một tiếng thê lương, Mạc Tuyệt đã suy yếu nằm trên giường, áo ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào người, trên chiếc cằm nhọn, mồ hôi còn đang rỏ xuống. Chính tiếng kêu ấy đã dọa Ngọc Băng, Ngọc Sương sợ, xông cửa mà vào.
“Công tử!”
Khi nhìn thấy Mạc Tuyệt nằm đau đớn trên giường, họ đã vọt tới ngay.
“Gọi thái y!” Ngọc Sương hô với Ngọc Băng.
Ngọc Băng bị dáng vẻ của Mạc Tuyệt làm hoảng sợ, vừa nghe Ngọc Sương nói xong, hắn vội chạy ra ngoài kêu thái y.
“Lấy ra đi, công tử!” Ngọc Sương không dám chạm vào người Mạc Tuyệt, sợ y khó chịu.
Mạc Tuyệt suy yếu mở mắt ra, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “…Vẫn chưa được!”
“Người định kiên trì tới khi nào?” Ngọc Sương rót một chén nước, đưa tới bên môi Mạc Tuyệt.
Lúc dòng nước lạnh lẽo đi vào cổ họng, thật giống như cam lộ cứu người sắp chết khát, Mạc Tuyệt thở dài một hơi: “Có thể cố tới chừng nào thì cố tới chừng ấy!”
Mạc Tuyệt cũng không biết mình có thể chịu đựng tới khi nào, giờ có thể chịu được, nhưng kế tiếp, ngay cả chính y cũng không biết.
Thái y viện thấy người của Hoàng quý quân tới gọi, không dám lơ là. Nhất là khi nhìn thấy bộ dạng kích động của Ngọc Băng, tâm phúc cạnh y, cả đám đều nơm nớp lo sợ.
“Ngọc công công, người tới đây là?” Lưu thái y hỏi ngay.
Ngọc Băng cầm lấy tay Lưu thái y nói: “Ông mau theo ta tới xem cho điện hạ!”
Một câu này khiến cả đám kinh hoảng! Hoàng quý quân có chuyện?
Hoàng quý quân là ai? Đó là bảo vật trong tay hoàng đế đương triều! Hậu cung ba ngàn giai lệ, cũng không bằng một nụ cười của Hoàng quý quân. Nếu y có chuyện gì, cả hậu cung, không, phải nói là cả Kha triều cũng không yên ổn.
Lưu thái y theo Ngọc Băng, dùng hết tốc độ bình sinh chạy tới tẩm cung Mạc Tuyệt.
Vừa tới nơi, đã thấy Ngọc Sương lạnh lùng đứng đó, lúc gặp Lưu thái y, trên mặt hắn cũng không có một biểu tình dư thừa nào.
“Vất vả cho Lưu thái y rồi, điện hạ đang tắm, xin ông chờ một chút!”
Lưu thái y thấy lạ, chẳng lẽ điện hạ chỉ bệnh xoàng thôi? Như vậy tốt lắm.
Lúc Mạc Tuyệt tắm rửa, không có ai hầu hạ. Nước ấm lướt qua da thịt, dịu dàng giống như bàn tay thiếu nữ vừa tròn đôi tám, thoải mái khiến người ta phải thở dài.
Mạc Tuyệt nhắm hai mắt lại, tựa vào thành hồ, qua trận vừa rồi, cả người y thật mệt mỏi. Đến cả hơi thở cũng rất nhẹ.
Mạc Tuyệt vốn đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng run lên, giãy giụa trong nước. Di Vong cổ lại phát tác…
Hiện tại y không thở nổi nữa, trượt vào trong nước. Dòng nước vốn rất thoải mái, giờ lại lấy đi hô hấp của y. Người ở trong nước rất yếu ớt, hơn nữa hiện tại cổ độc của y còn đang phát tác.
Hồ không sâu, nhưng giờ Mạc Tuyệt đã không còn sức bơi lên, y cuộn tròn thân thể, tùy ý để mình rơi xuống đáy hồ…
Sắp xong rồi sao?
Mạc Tuyệt mơ hồ nghĩ vậy.
Tám tuổi năm ấy, lần đầu tiên gặp Kha Phượng Viêm, hắn nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của y nói: bản hoàng tử thích ngươi.
Mạc Tuyệt không rõ đó là ý gì.
Mười bốn tuổi năm ấy, Kha Phượng Viêm nói, làm thư đồng cho ta, thật ủy khuất ngươi.
Mạc Tuyệt hỏi lại, đã vậy sao còn bảo ta làm thư đồng?
Kha Phượng Viêm nói, bởi vì, ta thích ngươi.
Gió thổi nhẹ, khiến tâm y lay động.
Mười sáu tuổi năm ấy, hai người đại hôn, Kha Phượng Viêm nói, từ nay về sau, trong lòng ta chỉ có mình Mạc Tuyệt.
Mạc Tuyệt say, say trong tình yêu của Kha Phượng Viêm.
Mười tám tuổi năm ấy, Kha Phượng Viêm đăng cơ.
Tỉnh giấc, Kha Phượng Viêm chỉ còn nhớ tên y, mà quên mất những tình cảm giữa họ.
Mạc Tuyệt không tin đây là sự thật.
Sau lại, Kha Phượng Viêm đại xá thiên hạ, lý do là, đại hoàng tử chào đời…
Mạc Tuyệt cũng đã học xong cách vùi nỗi đau xuống tận đáy lòng.
Sức nước cơ hồ đã đoạt đi toàn bộ ý thức của Mạc Tuyệt. Nếu giờ thật sự chết đi, có phải, đã có thể giải thoát?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.